Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.14 - Chương 14: Trần Lâm Giết Người!
V
ân Tranh tới Nhạn Môn Quan, còn chưa kịp thăng trướng, không ngờ Trần Lâm đã bắt đầu giết người mà không nói gì với y.
Lý Đông Sở trong lòng đầy đau khổ, đứng ngoài quân trướng nhìn một đám thủ hạ thân tín nhất bị đao phủ chặt đầu, đau đớn này làm hắn gần như không đứng vững, miễn cương vịn vào cán cờ mới có thể tiếp tục chứng kiến thảm kịch này.
Vốn Vân Tranh không định để hắn nhìn, nhưng Lý Đông Sở yêu cầu được nhìn từ đầu tới cuối.
Trần Lâm hai mắt nhìn chằm chằm từng cái cổ phun máu, không nói không rằng.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, căn bản cho đám người này cãi, thị vệ hoàng cung bắt toàn bộ, Vân Tranh vừa xem xong báo cáo thì đám người kia đã rụng đầu, Trần Lâm căn bản không cho Vân Tranh cơ hội xen vào.
Đây là chuyện lập uy của giám quân, Vân Tranh dù từ phương diện nào cũng không cần can dự, quyền uy của giám quân phải được đảm bảo, huống hồ xem xong báo cao, y thiếu chút nữa muốn đích thân ra tay.
Ti lệ giáo úy Lưu Phượng Thành, phó tướng của Lý Đông Sở, năm xưa vì một mình tử thủ Tây Hình Quan năm năm, dù nước Liêu công phá thế nào cũng không hạ nổi, ngay thê tử cũng chiến tử trên quan ải, nên được hoàng đế tán thưởng, ban cho chức hàm vinh dự bổng lộc hai ngàn thạch, đây là vinh diệu hiếm có.
Không ngờ chỉ qua vài năm kẻ này bị lòng tham làm mờ mắt, không chỉ tham ô quân lương của tướng sĩ, còn báo sai quân tình, nói có giặc cướp biên để triều đình tăng thêm các loại quân tư, sau đó hắn đem bán, mà đại bộ phận bán cho người Liêu và Tây Hạ.
Vân Tranh cũng hiểu cuộc sống an nhàn có thể hủy hoại con người, nhưng không ngờ tới mức này.
Giờ Lưu Phượng bị trói riêng trên đài cao, chỉ đợi quan giám trảm hạ lệnh là sẽ rụng đầu, Vân Tranh nhìn mặt trời còn chưa tới chính ngọ, nhỏ giọng ngọt nhạt nói: - Lão Trần, ông giết phó tướng Bạch Mã quân ta không ý kiến, hi vọng sau này giết phó tướng của ta thì nói với ta một tiếng, để ta khỏi phải bất ngờ.
Trần Lâm mặt lạnh tanh: - Chính thị đại phu Khương Triết không hề có lỗi lầm, vì sao lão phu lại giết?
- Thế thì tốt, thế thì tốt, Lão Trần, dù sao ta là chủ soái, ông giết người thế này làm ta mất mặt quá, chẳng lẽ không thể nói trước với ta một câu, để ta chuẩn bị.
Vương Anh Thạnh nói vào: - Loại hại dân này cần gì phải nể mặt hắn, chưa nói cái khác, buôn lậu quân lương đủ để tru di cửu tộc rồi.
Đây chính là lý do người ta đưa hai tên khốn kiếp này vào quân của Vân Tranh, một thân phận đặc biệt, một cấp bậc cao, cả hai đều một lòng trung thành với Đại Tống, đều cứng đầu khó giáo hóa, không nói lý được, tất nhiên điều kiện tiên quyết là Lưu Phượng Thành chết không oan uổng, nếu không Vân Tranh dứt khoát không bỏ qua.
Mười vạn sĩ tốt đứng dưới cái nắng hanh cuối thu ở quân giáo trường, không ai dám ồn ào, ai ngờ Vân Tranh tới Nhạn Môn Quan, chuyện đầu tiên là giết người.
Lưu Phượng Thành quỳ trên đài cao, hướng về phía Lý Đông Sở gào lên: - Tướng chủ cứu thuộc hạ, Lưu Phượng Thành có công với nước, có công với Bạch Mã quân, xin tướng chủ khai ân, giúp thuộc hạ với.
Lý Đông Sở thống khổ nhắm mắt lại, từng cảnh huynh đệ tình thâm, sinh sinh tử tử, như đèn kéo quân chạy qua trước mắt.
Từ khi hắn bỏ văn theo võ, đảm nhận thủ thành biên quan, Lưu Phượng Thành luôn đi theo, hai người trong ngày tháng thiếu ăn thiếu mặc chiếu cố, nương tựa vào nhau, vượt qua những ngày tháng gian nan nhất.
Nhưng làm sao ngờ Lưu Phượng Thành lại thay đổi như thế, nghe nói hắn ở Tây Hình quan rượu thịt hưởng lạc, Lý Đông Sở cứ ngĩ là tin đồn, dò có người nói tới chỉ cười cho qua.
Hôm nay khi nghênh tiếp đại soái duyệt quân, Trần Lâm hạ lệnh bắt Lưu Phượng Thành, khi đó Lý Đông Sở còn vô cùng phẫn nộ, chửi mắng Trần Lâm vì muốn lập uy mà coi mạng người như cỏ rác, khi Trần Lâm đưa nhân chứng vật chứng ra, Lý Đông Sở chỉ muốn che mặt bỏ chạy.
Giờ nghe Lưu Phượng Thành luôn mồm cầu khẩn, làm sao không ruột gan đứt đoạn.
Vân Tranh nhìn bầu trời, mặt trời chết tiệt hình như không muốn ngả về phía tây nữa, cứ đóng đinh tại chỗ, Lưu Phượng Thành sống chết thế nào y không quan tâm, nhưng Trần Lâm sỉ nhục Lý Đông Sở thế này thì hơi quá rồi, nói là hành hạ càng đúng hơn.
Lý Đông Sở còn phải trọng dụng trong chiến đấu về sau, vai trò của y rất trọng yếu, làm thế e sau này khó điều khiển … nghĩ tới đó Vân Tranh chợt nhíu mày, nhắm mắt suy nghĩ, đám người Lý Đông Sở bỗng dưng thành đích hệ của hoàng đế, mấy năm qua Bạch Mã quân đã lên tới năm vạn, đãi ngộ lẫn tín nhiệm này Vân Tranh chưa từng có.
Vân Tranh cũng hiểu, hoàng đế cố tình làm vậy là ly gián quan hệ giữa mình và Lý Đông Sơ, chuyên môn ban ân cho hắn, nên mới giao Nhạn Môn Quan cho hắn mà không phải Khương Triết.
- Giết đi, đừng hành hạ người ta nữa, Lý Đông Sở được bệ hạ hậu ái, không tiện quá khắc bạc.
Vân Tranh cầm lệnh tiễn ném ra, lập tức có hình quan nhặt lấy, đi lên đài cao rống: - Giờ đã tới, hành hình.
Đao phủ giơ quỷ đầu đao, tới phút chót Lưu Phượng Thành vẫn luôn miệng cầu xin, tới khi đầu rụng xuống, Lý Đông Sở gào khóc, loạng choạng chạy lên đài cao, ôm lấy đầu Lưu Phượng Thành, nước mắt như mưa.
Vân Tranh bực mình, rời chỗ ngồi đi tới sau lưng Lưu Đông Sở, bực mình nói: - Đủ rồi, khóc vài tiếng là được, kẻ này nói không chừng do ngươi hại chết, giờ còn mặt mũi mà khóc. Nếu ngươi biết cảnh cáo hắn, nào tới mức như thế này, thắng vài trận thì cho rằng toàn thiên hạ nợ mình, muốn hưởng thủ, xà xẻo thuộc hạ đã đành, ngươi mở mắt nhìn đi, ba nghìn chiến tốt hắn đưa từ Tây Hình quan tới có ai lên tiếng cho hắn không? Đến ngay cả thân binh cũng chướng mắt với hắn rồi.
Lý Đông Sở hét lên: - Lưu Phượng Thành có công với nước, dù sai, đâu tới mức này.
Vân Tranh nổi nóng: - Trước mặt lão tử đừng mở mồm nói có công, lão tử chịu ấm ức còn ít à, Địch soái công có to không, đại thắng về kinh không dám thò mặt ra ngoài, con bà nó Lưu Phượng Thành đã là cái thá gì, kiêu sa dâm dật làm mất hết thanh danh tướng quân Đại Tống, không cho giám quân thanh lý môn hộ.
Lý Đông Sở nghe vậy không khóc nữa, một lúc sau chắp tay nói: - Xin cho ti chức tiễn Lưu Phượng Thành một đoạn đường. Nói xong lệnh thân binh cởi trói cho cái xác không đầu của Lý Phượng, ảm đạm rời đi.
Vân Tranh phẩy tay vài cái coi như duyệt quân xong, một ngày thế này chẳng có gì hay ho để nói, giám quân muốn chỉnh đốn quân kỷ, đại soái không thể ngăn cản.
Đại quân từng đội từng đội rời khỏi giáo trường, chia từng nhóm đóng ngoài quan, quân đóng trong quan chỉ có năm vạn quân Vân Tranh mang tới, ngay lập tức tiếp nhận thành phòng của Bạch Mã quân, để Bạch Mã quân tiếp tục đóng ở đây không hay.
Nhìn Lý Đông Sở theo quân rời đi, Vân Tranh nói với Trần Lâm: - Còn chưa giết địch đã chém đại tướng, đây không phải chủ ý hay, Trần Lâm, ông muốn tuyên bố sự tồn tại của mình trong quân, ta không phản đối, nhưng sau này không được phép làm loạn bố trí của ta, hôm nay là lần cuối, ta sẽ không nói lần thứ hai.
Trần Lâm mặt vô cảm: - Giặc hại nước chẳng lẽ không nên giết?
Vân Tranh nổi giận: - Giết quân sĩ là chức trách của Đại tướng quân ta đây, ông làm thế là vượt quyền, là không tin tưởng ta, ta không thích.
Vương An Thạch cười nhạt: - Lão phu không tán đồng lời Đại tướng quân, nếu đối diện với loại quốc tặc như Lưu Phượng Thành mà không nghiêm, trận này chúng ta chưa đánh đã bại.
- Vân hầu ngài nếu như phát hiện thuộc hạ của ta phạm tội tày đình không thể tha thứ thì cứ rat ay, bản quan không giận mà còn tới tận nhà cảm tạ ngài.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2