Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.14 - Chương 7: Chặn Đường (2)
- T
rò đánh lạc hướng của ngươi cũ rồi. Trần Thụ không thèm để ý tới lời Xuân Ca Nhi, đá bay tạc đạn trong tay Tiểu Man, dẫm chân dập tắt dây cháy, nhặt nó lên, tung tung trong tay: - Ta biết người chấp hành nhiệm vụ bí mật các ngươi có thứ này, phòng thời khắc cuối cùng, nhưng chưa bao giờ thấy tạc đạn màu đỏ, xem ra cấp bậc của cô không thấp chút nào.
Đối diện với kẻ địch kinh nghiệm như thế, Tiểu Man biết không còn cách nào khác, nằm ngửa trên mặt đất, bộ y phục đi đường gọn gàng ôm lấy đường cong hoàn mỹ, bầu ngực phập phồng liên hồi, nàng tuyệt vọng rồi.
Xuân Ca Nhi ôm ngực ho khù khụ: - Ta còn tiền, sẽ cho ngươi hết, cả nữ nhân cũng cho ngươi, ngươi muốn làm gì nàng cũng được, chỉ mong ngươi tha cho nàng, để nàng chăm sóc ba đứa con.
Trần Thụ nhìn lướt qua thân thể hấp dẫn của Tiểu Man, khẽ liếm môi: - Lão bà của ngươi đúng là rất xinh đẹp, nhưng con bà nó, điều lệ nghiêm khắc nhất trong Kinh Tây quân là không được dâm nhục nữ nhân, lão bà ngươi cũng là người của đại soái, lão tử không dâm nhục người mình.
Xuân Ca Nhi chống tay lên quát: - Không dâm nhục nhưng lại giết người mình à? Trần đội chính, lão tử không trách ngươi, mạng của ta sớm có trong sổ của Diêm Vương rồi, nhưng nhưng bất kể thế nào ngươi tha cho lão bà của ta, nàng còn ba đứa con.
Trần Thụ kiệt sức rồi, lau máu trên mặt, loạng choạng ngồi xuống một tảng đá: - Lão tử giết người vô số, đây là lần đầu giết người mình.
Tiểu Man có chút chấp niệm không bỏ được, lại ngồi dậy thét lên: - Có phải đại soái ra lệnh cho ngươi giết ta không?
- Ta nói rồi không phải, ngoài lệnh nghe lời cô chỉ có lệnh ứng phó với bất trắc, ta không biết cái bất trắc này là gì, nhưng qua hành vi thí thành của phu thê cô hôm nay, ta đoán được rồi.
Tiểu Man lần nữa phun ra một ngụm máu, nghiến răng: - Quân khốn kiếp, ngươi không biết gì hết, lão nương có thai, ngươi có biết không?
- Không biết, ta biết nhiều thế để làm gì?
Tiểu Man tức điên dù nàng có trăm phương ngàn kế nhưng đối diện với kẻ ngu ngốc cố chấp, không có cách nào, hét lên: - Đồ khốn kiếp, đại soái cũng không bảo ngươi giết ta, ngươi không biết cái gì hết, quân ngu xuẩn!
Trần Thụ lấy bầu rượu ra tu một ngụm, hắn bề ngoài tỏ ra như thường, thực ra bị thương rất nặng, nhất là ngực như có ngọn lửa đang cháy, mỗi một hơi thở đều đau đớn vô cùng, hắn biết phổi bị thương rồi, bệnh này không sẽ đeo bám cả đời, gian nan ngồi xuống một tảng đá: - Nể tình bà nương ngươi làm việc cho đại soái, cho phu thê các ngươi nói với nhau lời cuối cùng, nếu như mặt trời lặn ta không nhận được mệnh lệnh khác, ta sẽ giết các ngươi rồi tới Nhạn Môn Quan nghe lệnh, cho nên các ngươi còn sống được tới lúc mặt trời lặn.
Xuân Ca Nhi đã tranh thủ băng bó xong vết thương, lăn tới bên cạnh Tiểu Man, lo lắng nhìn lão bà. Tiểu Man rơm rớm nước mắt lẩm bẩm: - Rốt cuộc vì cái gì chứ?
Buổi sáng trời rất lạnh, nhưng vì thành Lan Châu đang cháy, khiến mọi người cảm giác rất nóng, giờ mặt trời ngả về phía tây rồi, mặt đất càng trở nên nóng rát, lửa trên tường thành đã tắt, chỉ có vài cột khói nhỏ lượn lờ, giống như thường ngày đốt bếp nấu cơm. Lý Thanh cuối cùng cũng phải rời đi, mấy chục người muốn điều khiển thành lạc đà lớn rất khó khăn, có điều chỉ cần xuyên vòng mũi lạc đà nối chúng với nhau, vẫn miễn cưỡng làm được, hắn có thể bỏ lại để đi nhanh hơn, nhưng Lý Thanh hạ lệnh nhất định phải đưa toàn bộ lạc đà về.
Bên tai nghe những lời nịnh bợ của Lưu Văn Xuân, Lý Thanh cười: - Người Tống thấy người Tây Hạ, người Tây Hạ thấy người Tống nhu nhược, không cần thay đổi. Chúng ta là kẻ địch trời sinh, bất kể mồm nói ra những lời hay ho gì cũng không thay đổi được sự thực này, ta thích điều đó.
Lưu Văn Xuân khúm núm nói: - Đó là chuyện của nhân vật lớn, tại hạ là nhân vật nhỏ, còn là tu binh, chỉ cần nói những lời tướng quân thích nghe là được.
Lý Thanh không có vẻ gì là một người vừa chiến bại tổn thất gần hết binh mã, ôm Ách Nương trong lòng, lên lạc đà: - Ông thắng rồi, ta không giết ông, mau xây dựng lại thành Lan Châu đi, ta sẽ trở lại.
Hứng trí không còn, cho dù bây giờ dẫn quân tốt còn lại vào Lan Châu, giết hết số người Lan Châu còn sống rất dễ dàng, không còn quân Tống kháng cự, bách tính chỉ là đám dê con đợi mổ xẻ thôi, hắn chẳng có hứng thú giết người.
Lưu Văn Xuân chắp tay tiễn Lý Thanh đi, xương sống giống như bị rút mất, ngồi phịch xuống đất, nhìn thành Lan Châu chỉ còn là đống đổ nát, khóc lớn.
- Rốt cuộc là vì sao? Khóc tới gần như lịm đi, Lưu Văn Xuân rống lớn:
Chẳng ai cần thành Lan Châu, Lý Thanh căn bản không có chút ý từ công phá tòa thành này, nói cách khác người Tây Hạ căn bản không định tiến công Đại Tống từ Hà Tây. Mà phía quân đội Đại Tống tới giờ không phái quân tới, trong khí đó Thanh Thành do Địch Thanh xây dựng năm xưa nằm ở phía đông Lan Châu chưa tới hai trăm dặm, có tới sáu nghìn quân Tống đồn trú, nhưng không ai để ý tới Lan Châu, nó như mảnh đất bị mọi người bỏ quên.
Vậy tại sao tai họa này lại đổ xuống đầu?
Lưu Văn Xuân lau khô nước mắt đứng dậy, lửa giận không sao kiềm chế được nữa, bên Hoàng Hà có một tòa phong hỏa đài, hắn vốn định đốt phong hỏa khi chiến sự bắt đầu, chính vì nhìn không thấu nguyên nhân bên trong, nên mới nhẫn nhịn tới giờ.
Tìm được ít gỗ khô, chất thành đống, sau đó lấy đánh lửa ra, châm lửa, cho phân lạc đà vào, thế là khói đen ngùn ngụt bốc lên.
Chốc lát sau, quân tốt ở phong hỏa đài, chẳng mấy chốc phong hỏa đài men theo Hoàng Hà, truyền về Trung Nguyên.
Ngày Bính Thìn, lang yên khởi, là dấu hiệu chủ quan mất lộc, phu thê phá tài.
…
Xuân Ca Nhi và Tiểu Man nằm bên nhau đợi thời khắc cuối cùng của sinh mệnh tới.
Biết rằng chết chắc, cho nên trở nên thản nhiên, vùng hoang sơn dã lĩnh, Xuân Ca Nhi không tin có người tới cứu mình, Tiểu Man cũng nghĩ thế.
Trần Thụ là tên quân nhân cứng nhắc cứng đầu, dùng mưu kế không được, mà mua chuộc cũng chẳng xong, hắn nói nếu mặt trời lặn sẽ giết người thì tuyệt đối không đợi tới ngày mai.
- Vừa rồi ngươi nói Trần Thụ muốn làm gì ta thì làm là vì sao? Tiểu Man liếc xéo mắt nhìn Xuân Ca Nhi:
Xuân Ca Nhi cười khổ: - Bất đắc dĩ thôi, nếu nàng còn sống chiếu cố các con, nuôi dưỡng chúng khôn lớn thành người, cho dù ta ở dưới suối vàng cũng cảm kích nàng.
- Con cái là tính mạng, làm cha mẹ lấy sinh mạng bảo vệ con cái không sai, nhưng nếu ta lấy thân thể ra đổi, sau này làm sao ta còn đối diện với các con.
Xuân Ca Nhi nhổ phì một cái: - Rắm chó, đừng nói những lời tam trinh cửu liệt ta, khi chúng ta lên giường với nhau, nàng cũng có phải xử nữ quái đâu, sao lúc đó không hổ thẹn với ta? Giờ cứ sống đã, còn sau này không nói với chúng là được, qua khỏi hôm nay bằng thủ đoạn của nàng giết hắn bịt miệng còn khó à, đời này của ta coi như vứt đi rồi, nàng cũng chẳng khá khẩm hơn, đem đổi lấy cho các con hạnh phúc khoái lạc cả đời là lãi lớn.
- Giờ nếu nàng cởi hết y phục, dùng cách thức đối phó với nam nhân trước kia chiêu đãi hắn, có khi hắn sẽ thay đổi chủ ý, mông nàng ngực nàng đẹp nhất trong số nữ nhân ta từng thấy, nhìn mặt bên thôi đã khiến người ta điên cuồng, ta chẳng chịu nổi, tên nhà quê Trần Thụ chắc chắn chưa bao giờ được thấy, cởi ra thử xem.
Tiểu Man nhìn bộ mặt cuồng nhiệt của Xuân Ca Nhi, suýt nữa vung tay tát hắn: - Phì, lão nương đây chưa đê tiện tới mức quyến rũ nam nhân khác trước mặt trượng phu mình, con cái có phúc của con cái, lão nương chết theo ngươi cho có bạn.
- Không hề gì, ta cô độc quen rồi, nàng ở lại chăm sóc các con đi. Ngoan, cởi y phục ra dụ dỗ Trần Thụ, lấy hết bản lĩnh chiều chuộng hắn, để hắn tha cho nàng một đường sống. Xuân Ca Nhi vừa nói nước mắt vừa chảy ra:
Tiểu Man vừa giận vừa thương, đưa tay lau nước mắt cho hắn: - Chưa thấy ai thích đội nón xanh như ngươi, nếu hắn chơi bời chán chê rồi lại không chịu tha cho ta, không phải lỗ lớn à?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2