Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.14 - Chương 6: Chặn Đường (1)
T
rần Thụ cảm giác hai tay mình sắp gãy rồi, thiết thương đã bị lang nha bổng đập oằn đi, tay toạc máu, cái tên Hãi Hồ Nhi bị vụ nổ làm dở sống dỡ chết vẫn không buống tha hắn, vung lang nha bổng đập liên hồi.
Một mũi nỏ tiễn xuyên qua đầu Hãi Hồ Nhi, lang nhã bổng nặng nề rơi xuống, Trần Thụ miễn cưỡng gạt được ra, dùng trường thương chống thi thể của hắn, kiệt sức nằm đó thở đến khi được Triệu Bình kéo ra ngoài.
Phóng mắt nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng tên Hãi Hồ Nhi nào, nhưng huynh đệ bên cạnh, đội trăm người giờ còn chưa tới mười người.
Trần Thụ phẫn uất hét lên, khắp nơi là cảnh tượng như ngày tận thế, cả con phố náo nhiệt, từ khi người Hồ tiến vào Lan Châu đã hủy hoại không còn gì nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng tù và trầm trầm, nghe có chút thê lương, người Hồ đang gọi những kẻ còn sót lại rút lui.
- Đội chính, chúng ta đi thôi chứ?
Triệu Bình nhỏ giọng hỏi, người sống sót trong thành tụ tập lại, ánh mắt nhìn bọn họ rất bất thường, hắn tin, nếu không phải trong tay mình có binh khí, đám người đó sẽ xông vào cắn xé mình:
Cách đó không xa, Xuân Ca Nhi và Hồng Ưng lật cái cột nhà vẫn đang bốc khỏi, mở cửa đường hầm nối nhau đi vào.
Không ai nói gì cả, dọc đường chỉ có tiếng ho của Hồng Ưng, hủy diệt cả một tòa thành mình sống năm năm trời, lúc lập kế hoạch khác với lúc thực thi, tâm tình ai nấy đều nặng nề.
Xuân Ca Nhi kéo ra một cái rương từ trong kho ra, nói với Hồng Ưng: - Đây là của ngươi.
Tiếng ho của Hồng Ưng trong đường hầm rất vang, hắn thở đều rồi mới nói: - Liệu thành Lan Châu còn bao nhiêu người sống sót?
- Không tới ba nghìn, và rồi ta đã ước tính.
- Huynh đệ của chúng ta chết hết rồi. Hồng Ưng bần thần lẩm bẩm:
- Cho dù không chết hết thì sau này cũng không thể làm huynh đệ được nữa, vì chúng ta mà người Lan Châu tử thương quá nhiều, mọi người đều có thân quyến ở đây, nên chúng ta không còn chỗ đứng chân ở Lan Châu nữa.
Hồng Ưng chua chát nói: - Mẹ đệ còn đang đợi tai nạn qua đi sẽ quay về Lan Châu.
- Không về được nữa đâu, mang số tiền này dẫn mẹ ngươi đi càng xa càng tốt, chuyện ở đây hãy coi như một giấc mộng. Xuân Ca Nhi thúc giục: - Muốn sống thì đi nhanh, tên đội chính kia không phải người tốt, ta luôn có cảm giác hắn muốn giết ta.
Hồng Ưng gian nan vác rương tiền lên, men theo đường Xuân Ca Nhi chỉ, tập tễnh rời đi.
Tiểu Man đợi rất lâu, tới khi bước chân Hồng Ưng biến mất khỏi đường hâm mới nói: - Thiếp còn nghĩ chàng sẽ giết hắn.
- Mới đầu ta cũng định giết hắn, đột nhiên nghe hắn nhắc tới mẹ lại không đành lòng, tuy có chút hậu họa, có điều lòng thư thái hơn nhiều.
Tiêu Man gật đầu, trước kia tuy nàng có giết người, nhưng làm sao so với thảm cảnh ngày hôm nay, lòng nặng trĩu, tha người nào lòng vơi áy náy chút đó, cùng Xuân Ca Nhi rời khỏi đường hầm, khi thấy hắn định ném tạc đạn xuống liền ngăn cản: - Giữ lại đi, nếu như có người phát hiện ra cái hầm này, hàng hóa bên trong coi như làm bồi thường cho họ.
- Ta không quen làm người tốt, có điều hôm nay đã làm người tốt một lần, vậy toại ý nàng một lần nữa.
Lối ra đường hầm cách thành Lan Châu chừng trăm trượng, là thành quả lao động suốt hơn ba năm trời của đám người Trần Thụ, Xuân Ca Nhi và Tiểu Man đi ra, không ai dám nhìn lại thành Lan Châu, bốn bề vắng bóng, cả hai xác định phương hướng rồi đi về phía nhà Hoa Đại Nương.
Khi vòng qua một ngọn núi liền nhìn thấy Trần Thụ toàn thân máu me khói than chống đao đứng đó, hai mắt rực lửa như quỷ dữ dưới địa ngục, thi thể Hồng Ưng nằm ngã gục một bên, cho dù đã chết, tay vẫn nắm chặt cái rương chứa đầy bạc, với hắn mà nói, cái rương này đại biểu cho cuộc sống hạnh phúc sau này, vì thế dù chết cũng không muốn từ bỏ.
Mặt Tiểu Man tái nhợt, cố trấn tĩnh hỏi Trần Thụ đứng đó lạnh lùng như nham thạch: - Đại soái ra lệnh cho ngươi giết ta sao?
Trần Thụ lắc đầu: - Đại soái không ra lệnh, ta được lệnh nghe lời cô và ứng phó với bất trắc, nhưng các ngươi phải chịu trách nhiệm cho những người vô tội đã chết ngày hôm nay.
Xuân Ca Nhi mắt đảo xung quanh đánh giá tình hình, đồng thời cười giễu cợt: - Lúc đầu ta giá họa cho bách tính Lan Châu, ngươi không ngăn cản, giờ mới nói như mình là anh hùng thế thiên hành đạo, chẳng qua là giết người bịt miệng mà thôi, đây là thứ Vân Tranh dạy các ngươi chứ gì? Loại người giả nhân giả nghĩa đó ta nhìn thấu rồi.
- Khi đó ta nhìn ngươi hại người, vì hoàn thành nhiệm vụ ta không có lựa chọn nào khác, thân là quân nhân, nhiệm vụ là số một. Nhưng giờ ta hiểu rồi, là ngươi tự ý hành động, ta không hiểu ý đồ của ngươi là gì, nhưng ta biết đây không thể là lệnh của đại soái, bất kể thế nào, vì thanh danh của đại soái, vì vinh diệu Kinh Tây quân, các ngươi phải chết. Trần Thụ không có chút dao động nào:
- Ta là đầu lĩnh của ngươi. Tiểu Man hét lên: - Để ta tìm đại soái lý luận.
- Cô làm trái ý đại soái, vô duyên vô cớ đẩy các huynh đệ vào chốn nguy hiểm, ta có quyền hạn tước bỏ quyền chỉ huy của cô.
Xuân Ca Nhi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Man, giả vờ bi thương đi tới vuốt mắt cho Hồng Ưng, cười chua chát: - Ta sớm biết sẽ có kết quả này, chỉ lão bà ngu xuẩn của ta mới đi tin vào sự khoan dung độ lượng của Vân Tranh, giờ hại chết cả nhà.
- Không phải cả nhà, chỉ có hai người các ngươi, con cái các ngươi sẽ được Kinh Tây quân nuôi nấng trưởng thành, đó là điều các ngươi không cần nghi ngờ.
Xuân Ca Nhi cười gằn: - Để con ta tiếp tục vì kẻ gọi là đại soái đó chính chiến sa trường, chết không có giá trị sao? Ngươi có đồng ý cho con ngươi làm thế không?
- Đại soái không bắt bất kỳ đứa trẻ nào ra chiến trường, đứa học tốt đi thi làm quan, đứa có năng khiếu kinh doanh theo thương đội, đứa nào muốn lên chiến trường cũng phải đáp ứng đủ điều kiện... Trần Thụ vừa nói vừa đánh bay nỏ tiễn Tiểu Man bắn tới: - Vô ích thôi, ta đã coi ngươi là kẻ thù tất nhiên có đề phòng … chết đi!
Dứt lời múa đao chém Xuân Ca Nhi, Xuân Ca Nhi hai tay nắm xác Hồng Ưng đưa lên chắn trước mặt, trường đao chém phập vào thi thể đã không còn tí máu nào.
Trần Thụ chưa kịp rút đao, một mũi nhọn từ dưới sười Hồng Ưng đâm ra, trúng vào khải giáp của Trần Thụ, đốm lửa loáng qua, mũi châm theo khe hở đâm vào vai trái hắn.
Bất chấp cơn đau, Trần Thụ xoay đao chém đầu Xuân Ca Nhi, Xuân Ca Nhi rút dao, không lùi mà tiến, húc thẳng vào lòng Trần Thụ, "rầm" một cái, hai thân thể va chạm cực mạnh vào nhau. Xuân Ca Nhi lảo đảo lùi lại, không chút chậm chễ thò tay xuống chân trái rút con dao ngắn nữa ra, nhưng đối phương còn nhanh hơn hắn, đao của Trần Thụ đâm xuyên cổ tay hắn, đao xẹt xuống, hớt một mảng thịt lớn trên đùi.
- Á.... Xuân Ca Nhi rút lên đau đớn, một chân một tay bị trọng thương, hoàn toàn mất sức chiến đấu:
Trần Thụ cắn răng chịu một dao đánh trộm của Tiểu Man, đưa tay bóp cằm nàng, vận sức nâng cả người nàng lên, đồng thời trở tay phản kích, khuỷu tay bọc thiết giáp đánh vào ngực Tiểu Man đã phát cuồng.
Một đòn này qua nặng, Trần Thụ không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, đôi mắt âm u toàn sát khí.
Tiểu Man lảo đảo lùi lại, phun ra một ngụm máu, cho tay vào người, móc ra một quả tạc đạn, thứ này khác với tạc đạn của đám Trần Thụ, chỉ nỏ bằng nắm đấm, mang sắc đỏ quỷ dị, thứ này do Hoa Nương đích thân giao cho nàng phòng thân, bao năm qua chưa bao giờ dùng tới...
Xuân Ca Nhi mắt liếc qua tạc đạn trong tay Tiểu Man, cố gắng hết sức đứng lên hét lớn với Trần Thụ: - Giết ta đi, ngươi giết lão bà ta làm gì, nàng là người của các ngươi, hơn nữa lão bà ta rất đẹp, ngươi không muốn sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2