Chương 840: Kẻ Phía Sau Màn!
ướp hàng của tao mà muốn chạy, trên thế giới này làm gì có chuyện ngon ăn như vậy?
Hướng Nhật nhẹ nhàng nhảy từ lan can xuống, độ cao vài mét không tính là gì. Đám Vương Quốc Trung kinh hoảng, nhớ đến màn quỷ quái vừa nãy liền liên tưởng ra gã mặc âu phục không ăn đạn khẳng định là đối phương nhúng tay vào. Nhưng nghĩ đến đây liền không dám hành động ngu ngốc nữa.
- Mày, là mày...
Mặc dù nghe âm thanh liền biết đó là Hướng Nhật nhưng Vương Quốc Trung tận mắt nhìn thấy vẫn vô cùng khiếp sợ. Chiếc thuyền đã đi được mấy trăm mét, làm sao hắn đuổi kịp, lên thuyền bằng cách nào đây?
- Muốn biết tao lên thuyến thế nào à?
Hướng Nhật nhìn hắn đầy ý tứ, thân thể đột nhiên lơ lửng tựa như có một sợi dây vô hình quấn lấy, có thể tùy ý điều chỉnh độ cao. Hiển nhiên đây là lĩnh vực lực lượng, ở bên trong lĩnh vực mọi thứ đều do Hướng Nhật khống chế. Cảnh này làm cho đám người trên thuyền chết đứng, cũng hiểu ra vì sao từ mấy trăm mét mà hắn đuổi được lên trên tàu, quái vật đạn bắn không chết này còn biết bay.
- Tôi trả hàng cho anh, còn đền một nửa tiền số hàng này.
Vương Quốc Trung cực kì thức thời, mặc dù rất đau lòng nhưng trước kẻ mạnh cũng chỉ có thể làm vậy. Lần này chẳng những không mang được hàng về Hồng Kông mà còn mất trắng một nửa tiền, Vương gia vốn đã không còn bao nhiêu tiền, giờ đây sợ rằng càng thêm xuống dốc.
Mặc dù thái độ Vương Quốc Trung rất thành khẩn nhưng Hướng Nhật không đáp ứng:
- Chỉ một nửa sao? Hàng tao sẽ mang về, còn muốn lấy gấp đôi tiền đền bù tổn thất về mặt tinh thần!
Đối phương muốn cướp hàng của mình cũng chỉ vì tiền, mà Hướng Nhật muốn đối phương lấy ra nhiều như vậy có lẽ so với giết chúng còn tàn nhẫn hơn.
- Hướng huynh đệ...
Sắc mặt Vương Quốc Trung tái nhợt, tiền gấp đôi hắn liều mạng có thể đưa ra, nhưng Vương gia cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt, hắn không thể làm vậy.
- Không có tiền chúng mày sẽ chết!
Bình thản nói một câu, sát khí lạnh lẽo tỏa ra.
- Hướng huynh đệ, dù có giết chúng tôi cũng không lấy được nhiều tiền như vậy.
Vương Quốc Trung tuyệt vọng, Vương gia sụp đổ thì không còn gì cả, mà mấy năm nay kẻ thù Vương gia đắc tội không ít, một khi sụp đổ thì sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng, nói không chừng lúc đó muốn chết cũng không xong.
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn, thấy đối phương thực sự không có nhiều tiền như vậy cũng hơi khó khăn. Cũng không thể giết bọn họ, Hướng Nhất không phải kẻ thích giết chóc, việc này không có gì tốt lành.
- Được, một nửa. Trả lời tao một vấn đề chúng mày có thể đi.
Nghĩ một chút Hướng Nhật cảm thấy đơn giản cầm một nửa tiền là tốt nhất, mà hắn còn muốn biết rõ vài vấn đề. Vừa nghe Hướng Nhật nói xong đám người trên thuyền liền thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối mặt với quái vật không sợ đạn còn có thể bay bọn họ không hề có hi vọng chiến thắng.
Vương Quốc Trung nghe vậy sắc mặt liền tốt lên, đột nhiên chỉ tên nội gián trên boong tàu:
- Bên kia...
Nghĩ rằng vấn đề sắp hỏi sẽ liên quan tới bí ẩn. Hiển nhiên Vương Quốc Trung không muốn người ngoài nghe được, hơn nữa đối phương còn là nội gián. Hướng Nhật được nhắc nhở liền nhớ ra còn có phiền toái chưa xử lí, lạnh lùng nhìn sang.
Gã mặc âu phục liền lo lắng, rõ ràng vừa rồi mình không ăn đạn mà chết là do quái vật này. Đối mặt với kẻ phi nhân loại hắn không có hy vọng bỏ trốn, chỉ mong hắn cứu mình một mạng:
- Tôi là cảnh sát, nếu tôi mất tích hoặc nửa tháng không liên lạc về tổng bộ thì phía trên sẽ biết tôi gặp nạn, lập tức sẽ ra tay đối phó các người.
- Vậy giữ mày khỏe mạnh để về báo tin sao?
Nực cười, cảnh sát thì sao, vẫn chỉ là một kẻ nhát chết.
- Chuyện lần này tôi không biết gì cả, đi trên biển liền mất trí nhớ trong khoảng thời gian này.
Hiển nhiên gã cảnh sát này cũng không phải sợ chết bình thường, ngay lí do này cũng bịa ra được.
- Hướng huynh đệ, nhất định không được thả hắn, hắn biết rất nhiều...khụ khụ, là hắn đã thấy chúng ta gặp mặt.
Vương Quốc Trung cố gắng thuyết phục Hướng Nhật. Hướng Nhật nhìn Vương Quốc Trung đầy thâm ý, hắn vốn không có ý định giết nội gián kia, nghe Vương Quốc Trung nói lại càng không thể giết, giữ lại gây phiền toái cho hắn cũng tốt.
Giơ tay chỉ lan can thuyền nói với gã mặc âu phục:
- Cho mày con đường sống, nhảy đi, nếu không chết coi như mày may mắn.
Gã mặc âu phục sửng sốt, đám Vương Quốc Trung cũng sứng sờ, dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Muốn mở miệng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Hướng Nhật liền không dám ho he.
- Hay là mày chán sống?
Thấy gã mặc âu phục ngẩn người Hướng Nhật liền trầm giọng. Kẻ này tỉnh ra, khẽ rùng mình, tưởng rằng Hướng Nhật bảo hắn nhảy là có âm mưu. Không ngờ lại thành ra như vậy, cái này có đáng gì chứ, vội vàng đâm đầu xuống nước.
.
“Tủm” nước bắn tung tóe, trong nháy mắt hắn đã bơi mất dang. Có lẽ sợ Hướng Nhật nuốt lời nên nhanh chóng lặn xuống.
- Hướng huynh đệ
Nhìn gã mặc âu phục trốn đi mặc dù Vương Quốc Trung giận nghiến răng nhưng cũng không dám nói gì, mạng bọn hắn vẫn còn trong tay Hướng Nhật.
- Giờ tao hỏi một vấn đề.
Hướng Nhật nhìn đám người này, ai cũng cầm súng, mặc dù không chĩa vào mình nhưng rõ ràng vẫn đề phòng. Hướng Nhật không quan tâm, nhìn Vương Quốc Trung nói:
- Làm sao chúng mày biết Sở Từ có hàng? Ai nói cho mà biết?
Mặc dù tinh tinh cùng ông anh vợ nói có thể liên quan tới Cuồng Lang nhưng Hướng Nhật vẫn muốn chứng thực.
- Là một người nước ngoài tên Buck.
Vương Quốc Trung thành thật khai báo.
- Buck?
Hướng Nhật ngẩn người, thì ra tin tức lọt từ bên ngoài, cũng quên mất ngoài người của mình còn bọn chúng biết về mớ hàng này, thiếu chút nữa đã hiểu lầm Cuồng Lang. Cẩn thận nghĩ lại thì Cuồng Lang hiểu rõ thực lực của mình mà còn dám ngấm ngầm làm vậy không phải là chán sống sao?
- Nói lúc nào?
Hướng Nhật trầm giọng, mấy ngày trước mình còn lấy đi con chip mà Buck cùng tổ chức thần bí kia giao dịch, không ngờ nhanh như vậy hắn đã thích làm con thiêu thân, muốn chơi trò này với mình. Nhưng Hướng Nhật đoán khẳng định Buck không biết mình đoạt món đồ kia, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp. Nhưng Buck cho bên Hồng Kông biết phía mình có hàng thì cũng không có ý đồ tốt đẹp gì.
U u u...
Vương Quốc Trung muốn trả lời thì đột nhiên mấy chục chiếc đèn chiếu sáng rực, tiếng moto nước cùng với còi tàu truyền tới:
- Các người đã bị bao vây, đừng phản kháng vô ích...
- Là đội chống buôn lậu, mau tăng tốc!
Vương Quốc Trung biến sắc, vội vàng rống lên. Hướng Nhật cũng giật mình, đội chống buôn lậu tới chơi sao? Mặc dù hắn có thể dễ dàng chạy đi nhưng hai bao hàng không thể giữ lại. Lực lượng vô hình dù cường đại cũng không thể xách theo hai cái bao mấy trăm kí bay hàng cây số, mà một khi rơi xuống biển thì đi tong.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh