Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.13 - Chương 49: Huân Quý Ăn Thịt Người
V
ân phủ cũng trống vắng hơn thường ngày nhiều, chỉ còn lại Lão Liêu ra cửa nghênh tiếp gia chủ, phó dịch cũng chỉ còn lại vài chục người.
Ăn cơm tối xong, Cát Thu Yên tới giúp Vân Tranh thay áo, mang nước sạch cho y rửa ráy, nói nhỏ: - Từ hôm nay trở đi, thiếp cùng phu quân và tỷ tỷ ở nơi này.
Lục Khinh Doanh gật đầu: - Các con cũng chuyển vào, gian nhà này là nơi an toàn nhất.
Hai lão bà đã bắt đầu an bài sau khi mình đi, Vân Tranh không nói nhiều, bế mấy đứa bé ngáp ngắn ngáp dài đi vào, bế từng đứa lên giường.
May mà giường đủ lớn, bốn đứa bé nằm vẫn đủ cho hai người lớn ngủ, kệ Cát Thu Yên phản đối ra sao, vẫn bị Vân Tranh đẩy lên giường ngủ.
Hôm nay ra ngoài lang thang nửa ngày mà không có thích khách tới, đây không phải chuyện tốt, chỉ có thể nói rằng dưới sự báo vệ của hoàng gia, thích khách đã chuyển phương án khác rồi.
Mây đen chiến tranh đã bao phủ khắp nơi, Đại Tống và Đại Liêu quá lớn, nhân khẩu quá nhiều, đại chiến không thể dựa vào tập kích, mà là trận đánh hai quân đường đường đối chiến, đây là một hồi quốc gia so kè thực lực thật sự.
Tất cả mọi người đều mong đợi trận chiến này sẽ xác lập quốc vận trăm năm của Đại Tống.
Người Khiết Đan, người Tây Hạ, người Đại Lý muốn giết Vân Tranh, tới ngay cả người Thổ Phồn và Giao Chỉ cũng muốn giết Vân Tranh. Những người đó muốn giết mình thì Vân Tranh có thể lý giải, nhưng từ thù địch tới từ Đại Tống thì làm Vân Tranh vô cùng thất vọng.
Từ khi cõng Vân Nhị rời khỏi rừng, ngoại trừ ở Đậu Sa trại, khi tiếp xúc với người Đại Tống, y luôn gặp ác ý nhiều hơn thiên ý... Nhìn lại con đường đi qua, người theo bên cạnh chẳng còn mấy.
Vân Tranh thấy vô cùng cô độc.
Điều chỉnh ánh đèn nhỏ xuống, ngoài sân có tiếng chém giết truyền tới, Cát Thu Yên thức dậy mặc áo khoác, thấy trượng phu ngồi bên ánh đèn leo lét xem sách, liền ngồi xuống.
Thích khách tới Vân gia chỉ nạp mạng mà thôi, vội vàng giết mình thế này chắc chắn là người Khiết Đan, chỉ có chúng mới chó gấp nhảy tường.
Tin tức Tiểu Man truyền về rất thú vị, Lý Thanh ở thành Lan Châu không có bất kỳ hành động gì, chỉ mời mấy đại phu trong thành xem bệnh cho mình, theo như đại phu xem bệnh về nói, bệnh của chủ soái thành lạc đà cực kỳ nghiêm trọng, trong đó một lão đại phu người Thanh Đường còn bảo Tiểu Man, người này kỳ thực phải chết lâu rồi, phổi hắn đã thủng lỗ chỗ, thở như kéo bễ, dựa theo bệnh tình mà nói, người như vậy phải chôn vào mộ một năm trước mới đúng, vậy mà vẫn sống sờ sờ.
Xem ra tên này đoán ra được mục đích của Một Tàng Ngoa Bàng nên án binh bất động.
"Lý Thanh! Tên này chưa chết trong trận Loạn Thạch pha sao? Lang Thản nói kẻ này bị hắn đánh chết, không ngờ hắn còn sống lại."
Vân Tranh không nghĩ Lang Thản báo sai quân tình, đây chỉ là sai sót nhỏ, trong quân chuyện như vậy nhiều lắm.
Một Tàng Ngoa Bàng đã bị dục vọng cát nhân chiến thắng chức trách quốc tướng, hắn đã vứt bỏ lợi ích lâu dài của Tây Hạ ra sau đầu, quốc gia đã không bằng cái ghế trong phủ Hưng Khánh nữa.
Nhưng phải thừa nhận hắn chọn thời điểm chính xác, dưới tình thế này bất kể Tống hay Liêu đều không có tâm tình để ý tới Tây Hạ, lo cho nước mình chưa xong, ai mà rảnh để ý quốc vương Tây Hạ là ai.
Nắm bắt thời cơ tốt, đợi khi đại cục Tây Hạ được định đoạt là lúc Tống Liêu giao chiến khẩn trương nhất, khi ấy tính xem đánh Tống hay vào Liêu đều nắm chắc mười phần.
Viện tử phía tây đột nhiên bốc cháy, ánh lửa chiếu đỏ cả trạch viện Vân gia, nơi đó vốn là chỗ ở Vân Nhị, Triệu Uyển và Vân Tâm được Bạc thái phi đón vào cung rồi, nên Vân Tranh chẳng lo.
Lúc này Lục Khinh Doanh mặc áo ngủ thức dậy, lo lắng trùng trùng nhìn bên ngoài, mấy lần muốn gọi Vân Tranh, nhưng thấy trượng phu đang đọc một phong thư rất chăm chú, đành nén lòng, nhìn trộm ra ngoài.
Lửa cháy không lâu thì tắt, tiếng chém giết cũng dừng lại, tiếng bước chân tập tễnh truyền tới, là Lão Liêu.
- Lão gia, mười sáu tên thích khách đã bị giết, lão gia có thể yên tâm ngủ rồi.
- Nhà ta thương vong ra sao? Vân Tranh đặt thư xuống, cách cửa hỏi:
- Bẩm lão gia, chỉ có vài người thương nhẹ, Hàm Ngưu đã thay Lương Tiếp đảm nhận phong thủ.
- Vậy ông cũng nghỉ đi, không cần giữ tù binh, cứ vào nhà ta là giết hết.
- Vâng, lão nô hiểu rồi.
- Quay về ngủ đi, tối nay tới đây thôi, mai ta sẽ nắm lại binh quyền, Kinh Tây quân từ trên xuống dưới do ta điều động không có kẻ nào tới nạp mạng nữa đâu. Vân Tranh tới bên cửa ôm lấy eo hai lão bà kéo về giường, khi hai nàng đắp chăn lên mới khẽ vỗ vỗ má, nhìn bốn đứa con, quay lại thổi tắt nến, nằm xuống ghế tựa.
Khi trời sáng, bầu trời không mây nhưng lại nổi gió, lá cây xào xạc theo gió thu bay khắp nơi, sương lạnh chưa xuống lá phong mới chỉ hơi ửng đỏ rụng lên hoa cúc vàng, làm cúc vàng thêm chút diễm sắc.
Hôm nay là hưu mộc, sáng sớm Bàng Tịch đã ngồi ở hoa sảnh, tay vuốt ve một cái hộp màu đen, cửa sổ mở rộng, hai cánh cửa bị cuống phong thổi đập cành cạch, lá rụng cũng bị gió cuốn vào phòng.
Trưởng tử Bàng Nguyên khẽ nói: - Phụ thân, gió lên rồi, người nên mặc thêm áo.
Bàng Tịch lắc đầu: - Long hành vân, hổ hành phong, hổ rời cũi, sao thiếu gió được? Mong rằng con hổ này có thể mang tới đại thắng cho Đại Tống.
- Vân Tranh sắp đi rồi? Bàng Nguyên ngẩn người: - Phụ thân, huân quý trong triều không tán đồng để Vân Tranh làm soái, cho rằng người này một khi nắm quân quyền sẽ gây bất lợi cho triều đình.
Bàng Tịch nhìn nhi tử: - Gây bất lợi thế nào?
Bàng Nguyên liếm môi: - Họ cho rằng Vân Tranh nắm quân quyền sẽ làm cái chuyện không thể nói.
Bàng Tịch mỉm cười: - Ngươi lại gần đây ta nói cho.
Bàng Nguyên mừng rỡ, cho rằng phụ thân có chuyện trọng yếu muốn nói với mình, vội ghé đầu tới nghe phụ thân truyền thụ.
Bàng Tịch vung cánh tay tát đốp một cái vào mặt nhi tử, chỉ nhi tử tuổi đã quá năm mươi mà vẫn ngơ ngơ ngác ngác, giận tới râu tóc dựng lên: - Nghiệt súc! Vân Tranh không đi thì ngươi đi à?
- Ai nói với ngươi những lời khốn kiếp đó, gan đâu ra cho ngươi tới trước mặt lão phu nói lời gièm pha này, đám người kia cho ngươi bao nhiêu tiền? Hứa hẹn với ngươi bao nhiêu lợi ích để ngươi quên đi gia quy Bàng gia, để ngươi to gan như thế.
Bàng Nguyên quỳ sụp xuống, rối rít thỉnh tội, lão thê của Bàng Tịch chống quải trượng từ đằng sau run run đi ra, quỳ bên nhi tử.
- Nguyên Nhi bản tính thẳng thắn, nói lời không nên nói, lão gia trách phạt là được, ngàn vạn lần đừng giận hại thân.
Bàng Tịch giận lắm: - Bà sinh con hay quá, bị người ta dụ dỗ, dám ở trước mặt ta nói lếu nói láo, thường ngày cũng đành đi, nhưng bây giờ dám xen vào chuyện quốc quân đại sự rồi, bà bảo lão phu đưa nó từ quê lên Đông Kinh, giờ thì bà nói sao?
Lão thê rơi lệ: - Thiếp thân từ khi gả cho lão gia tới nay đã hơn năm mươi năm, thêm cho Bàng thị ba đinh khẩu, tự hỏi dạy con không có chỗ nào sai sót, càng chưa bao giờ nói ra nói vào chính sự.
- Lão gia luôn mồm nói Nguyên Nhi ngu độn, không biết căn nguyên ở lão gia, bao năm qua người kiệt lực vì nước, có ngày nào đặt tâm huyết lên ba đứa con chưa? Lão gia là người trí tuệ nhất thiên hạ, thiếp thân tự nhận là mình cũng không phải là thôn phụ quê mùa, sinh con ra cho dù không thông minh, nhưng cũng chẳng phải hạng ngu xuẩn, nếu lão gia dùng tâm huyết lên chúng, không tới mức Bàng thị chẳng có người kế thừa.
- Lão gia râu tóc đã bạc, thiếp thân sức khỏe cũng ngày một đi xuống, nếu không gọi Nguyên Nhi tới Đông Kinh, chẳng lẽ ngài muốn lão thân chết rồi ngay cả một người mặc áo tang cũng không có à.
Bàng Tịch nhắm mắt, hồi lâu thở dài, đỡ lão thê dậy, bảo nhi tử đứng lên: - Ngươi mới tới kinh sư, không hiểu tình thế, lần này lão phu không trách ngươi, nhưng không được có lần sau.
- Vân Tranh đeo soái ấn là sách lượng bệ hạ định ra năm năm trước, mấy năm qua bệ hạ nhẫn nại, Vân Tranh sống ở Đông Kinh, chịu đựng triều thần làm hại cũng không để ảnh hưởng tới quân quyền bắc chinh.
- Nếu lúc này có tiếng nói khác sẽ bị bệ hạ và Vân Tranh nghiền nát, giờ ngươi đã hiểu vì sao lão phu phẫn nộ chưa, ngươi không thông minh, nhưng ngay cả chút hiểu biết cũng không có, ở Đông Kinh ngươi sẽ chết rất nhanh, ngẩng đầu lên mà xem, huân quý có kẻ nào không ăn thịt người?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2