Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Nghịch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 837: Đỉnh.
- T
u sĩ ở bên ngoài dưới sự tấn công của Vọng Nguyệt tất nhiên sẽ chết vô số. Nghĩ lại trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người nào đuổi giết. Mặc dù có thể vẫn còn thì cũng không dám vào trong cơ thể Vọng Nguyệt này tìm ta. Như vậy xem ra nơi này tuy là nguy hiểm nhưng cũng là chỗ an toàn!
Vương Lâm nhắm mắt, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển, vờn quanh nguyên thần chậm rãi an dưỡng.
Theo sự nguyên lực vận chuyển từng trận đau đớn từ trong nguyên thần truyền ra. Vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh, mấy ngày nay hắn nhiều lần gặp nguy cơ, nếu không phải có Cổ Thần bì giáp bảo vệ nguyên thần thì lúc này sớm đã bỏ mạng.
Tu Chân giới tàn khốc, cuộc sống bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho thân thể bị diệt, nguyên thần tiêu tan, cũng không thể lay động đạo tâm Vương Lâm. Trải qua thời gian khi hắn ở Liên Dực Tinh vực cũng quen dần. Có thể nói loại kinh nghiệm này, đã theo hắn từ khi sinh ra.
- Thần thông của Diêu Băng Vân đối với nguyên thần tổn thương quá lớn, nếu không phải có Cổ Thần bì giáp…
Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Thân thể hắn bị thương tổn cũng không lớn chỉ có nguyên thần tuy là có Cổ Thần bì giáp nhưng vẫn bị thương. Chẳng qua bị thương cũng không phải quá nghiêm trọng, giờ phút này hắn tĩnh tâm, tập trung tinh thần ngồi xuống chậm rãi đắm chìm trong thổ nạp.
Bên ngoài đại đỉnh, vô số xúc tu chậm rãi lay động. Nơi gần với lốc xoáy, Diêu Băng Vân sắc mặt tái nhợt, trong mắt chỉ có bình tĩnh, không kinh hoảng chút nào.
Nàng từ khi chạy ra khỏi tinh cầu do Vọng Nguyệt biến thành, bị một con Vọng Nguyệt vạn trượng đuổi theo, một ngụm nuốt vào. Lập tức liền có một cỗ lực lượng kỳ dị truyền vào trong cơ thể khiến cho nàng trong phút chốc bị chia lìa nguyên lực, trở thành người thường.
Ngay sau đó nàng liền mất đi tri giác.
Giây phút tỉnh lại cũng phát hiện đang ở nơi này, xúc tu quấn bên ngoài thân thể lực ép rất lớn. Cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ xúc tu, lưu chuyển trong cơ thể nàng ta, chia lìa nguyên lực của nàng, hấp thu từng chút từng chút một.
Quá trình này cũng không nhanh, nhưng thủy chung gần như liên tục không gián đoạn.
Hai mắt Diêu Băng Vân lộ ra vẻ bình tĩnh. Nàng một lòng hướng đạo, tính cách bình tĩnh lạnh lùng. Lúc này mặc dù phát hiện nguyên lực trong cơ thể chậm rãi bị ăn mòn nhưng biết được có bối rối cũng không thay đổi tình hình. Chỉ có tỉnh táo lại mới có thể nghĩ đến phương pháp thoát nạn.
Chỉ có điều sau khi nàng xem rõ tình hình xung quanh, lập tức sắc mặt biến tái nhợt. Trên vô số xúc tu bốn phía, một đám người trần trụi gầy nhom khiến cho sự bình tĩnh của Diêu Băng Vân suýt nữa sụp đổ! Hồi lâu sau nàng hít một hơi thật dài, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại. Khi bình tĩnh lại, nàng phát hiện những xúc tu quấn quanh thân thể không chỉ hấp thu nguyên lực của mình mà còn hấp thu cả sức sống.
- Nhắm mắt!
Diêu Băng Vân trầm lặng một lát, tâm tính vững vàng khép hai mắt lại.
- Che tai!
Thân hình nàng run lên rất nhẹ, sức nghe của hai tai trong phút chốc bị phong bế, ngăn cách.
- Ẩn khí!
Cả người Diêu Băng Vân lúc này hoàn toàn trầm tĩnh, hơi thở miệng mũi biến mất.
- Phong bế tinh thần!
Nguyên thần trong cơ thể Diêu Băng Vân trong nháy mắt ngừng vận chuyển. Mặc dù nguyên lực bị chia lìa nhưng nguyên thần cũng khoanh chân, tự phong bế, tiến vào trong một cảnh giới huyền diệu khó giải thích.
- Phong bế ý nghĩ!
Ý nghĩ này, tức là ý nghĩ sống sót. Phàm là người có sức sống đều có ý nghĩ muốn sống sót. Giờ phút này Diêu Băng Vân quyết đoán phong tỏa ý nghĩ cầu sinh của mình. Trong phút chốc, trên thân thể nàng toàn bộ sức sống như là biến mất. Cả người nàng không còn bất kỳ một tí sức sống nào, giống như xác chết.
“Bế thần thuật” này Diêu Băng Vân cũng đã tu luyện tới cảnh giới phong bế ý nghĩ, có thể nói là cực cao. Tu luyện Bế thần thuật, tác dụng của tư chất không lớn, nhưng đối với đạo tâm thì lại yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc. Nếu đạo tâm không kiên định căn bản không thể chìm vào trong cảnh giới Bế thần.
Sau khi phong bế hết thảy bản thân, trong cơ thể Diêu Băng Vân truyền ra từng tiếng “tách tách”. Nháy mắt một tầng bông tuyết mỏng manh xuất hiện trong cơ thể, lan tràn lập tức gắn liền thành một mảnh.
Bông tuyết này ngay cả những xúc tu quấn quanh Diêu Băng Vân kia cũng phong bế. Một lát sau, tiếng động trong cơ thể nàng truyền ra càng ngày càng lớn, bông tuyết cũng dần dần tăng theo. Đến cuối cùng, dưới từng tiếng “rắc rắc” quanh quẩn, trong cơ thể Diêu Băng Vân xuất hiện tầng băng dày ba thước. Cả người nàng trần trụi bị phong ấn trong tầng băng, vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi làm cho người ta nhìn vào tim đập thình thịch.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong cơ thể Vọng Nguyệt này không biết được ngày đêm, giống như đã không có thời gian.
Trong tinh không, thân hình khổng lồ của Vọng Nguyệt chậm rãi di động du đãng trong La Thiên Bắc vực.
Ngày hôm nay, Vọng Nguyệt dừng lại. Nó đang ở nơi này, là nơi sâu trong La Thiên Bắc Vực. Tinh không bốn phía cực kỳ thưa thớt, không có bất kỳ tinh cầu tu chân nào.
Sau khi Vọng Nguyệt dừng lại, thân hình nó chậm rãi cuộn lại, đầu đuôi nối tiếp thành hình tròn lại hóa thành một tinh cầu tu chân. Vô số xúc tu vạn trượng ngoài thân thể nó trong lúc lay động lại co rút, từng tảng lớn sương đen phun ra trong lúc co rút, vờn quanh bên ngoài tinh cầu.
Dần dần xúc tu càng ngày càng ngắn. Đến cuối cùng dừng lại khi không đến trăm trượng. Khi biến thành tinh cầu, xúc tu lại nhẹ nhàng lay động. Bốn phía khôi phục sự yên lặng…
Trong không gian nhỏ hẹp kỳ dị ở trong cơ thể Vọng Nguyệt, Vương Lâm mở hai mắt. Trong mắt hắn lóe tinh quang, nguyên thần bị thương cũng không dễ dàng khôi phục. Trải qua lần an dưỡng này cũng mới chỉ khôi phục được tám phần.
Ánh mắt Vương Lâm như điện nhìn về xung quanh đỉnh. Trên đại đỉnh này khí tức Cổ Thần cực kỳ đậm đặc. Tuy rằng không lúc nào không bị Vọng Nguyệt hấp thu, nhưng khí tức vẫn còn mạnh mẽ đến không thể tin nổi.
- Vọng Nguyệt không giết ta mà ném ta vào nơi này. Hiển nhiên nơi đây là chỗ mà Vọng Nguyệt ngoài hấp thu sức sống thì chính là nơi hấp thu khí tức Cổ Thần!
Mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư.
Vọng Nguyệt khổng lồ này hiển nhiên sau khi bắt được người hoặc vật có khí tức Cổ Thần thì toàn bộ ném vào nơi này. Hai mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, khẽ lẩm bẩm:
- Nói cách khác, nơi này nhất định còn vật khác có liên quan tới Cổ Thần!
Mắt Vương Lâm lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn nâng hai tay lên ấn lên hai bên vách đỉnh. Tâm thần hắn khẽ động, lập tức thần thức theo hai tay chảy vào trong đại đỉnh.
- Nếu Tham Lang có thể sử dụng đỉnh này, như vậy ta cũng có thể!
Thần thức Vương Lâm quét qua lập tức dung nhập vào trong đại đỉnh. Trong phút chốc hắn lập tức cảm nhận được một lực hút khổng lồ điên cuồng hút xé thần thức của mình.
Đối với lực hút này, Vương Lâm sớm có chuẩn bị. Đây hiển nhiên chính là lực hút trên vô số xúc tu tản ra. Tâm thần hắn kiên định, thần thức như con thuyền nhỏ trong sóng dữ, trong lúc kháng cực đồng thời dung nhập vào đại đỉnh.
Dần dần, dưới lực hút kỳ dị kia, thần thức Vương Lâm gian nan tràn ngập đại đỉnh, để lại thần thức lạc ấn của mình. Nhưng hắn không cảm thấy bất kỳ cảm giác có thể khống chế nào xuất hiện.
Vương Lâm hơi nhíu mày, không có bỏ cuộc, thần thức thủy chung tràn ngập từng tấc từng tấc không ngừng di chuyển. Quá trình này cực kỳ thong thả, đồng thời còn phải chống cự lực hút kia, với tu vi của Vương Lâm cực kỳ gian nan. Thời gian chầm chậm trôi đi, Vương Lâm thủy chung không có ngừng. Trong khi không ngừng lưu lại lạc ấn, hắn dần dần mò ra được một tia dấu vết.
Ở một góc bên ngoài đại đỉnh, có một chỗ bị người khắc lên phù văn. Phù văn này có chút phức tạp, tuy nói khắc trên đỉnh này nhưng cũng không sâu. Từ bề ngoài nhìn căn bản không thể nhận thấy bằng mắt thường.
Mặc dù là thần thức xem xét, nếu không phải Vương Lâm dùng phương pháp như vậy, từng chút một tìm kiếm cũng nhất định không có khả năng biết được.
Trên phù văn này còn có một tia thần thức lạc ấn. Trong khoảnh khắc thần thức của Vương Lâm tiếp xúc sâu hơn với lạc ấn này, hàn quang trong mắt Vương Lâm lập tức dày đặc.
Hắn rõ ràng trên lạc ấn kia cảm nhận được một tia khí tức của Tham Lang.
- Tham Lang chưa chết!
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, một lúc lâu sau dần dần bình phục.
- Tham Lang không chết, lạc ấn này vẫn còn, như vậy ta không thể khống chế được cái đại đỉnh này… Nhưng nếu thần thức lạc ấn của hắn vẫn còn, thế nào ta lại có thể lưu lại lạc ấn trên đỉnh này?
Vương Lâm trong lúc trầm ngâm, trong lòng khẽ động. Hắn nghĩ tới phù văn nơi có thần thức lạc ấn của Tham Lang.
- Cái đỉnh này nhất định là vật Cổ Thần Đồ Ti ném đi, trong trí nhớ của Cổ Thần chỉ có hình dạng đỉnh này mà không có phương pháp khống chế. Dù sao ta đạt được trí nhớ truyền thừa cũng không hoàn chỉnh.
Thần thức Vương Lâm tràn ngập bên ngoài phù văn trên đỉnh, cẩn thận quan sát. Hồi lâu sau hai mắt hắn dần dần sáng ngời. Mặc dù hắn là kẻ địch của Tham Lang nhưng lúc này trong lòng đối với Tham Lang có một tia khâm phục.
Quyển 7: Danh chấn La Vân
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Nghịch
Nhĩ Căn
Tiên Nghịch - Nhĩ Căn
https://isach.info/story.php?story=tien_nghich__nhi_can