Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Độc Bộ Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 856: Thần Vương Xuất Hiện
D
iệp Húc rùng mình trong lòng, cảm thấy Thiên Hậu nương nương xoay chuyển ánh mắt, rơi trên người mình, nhất thời làm hắn cảm giác được vô cùng áp lực. Nữ nhân này mạnh mẽ đến đáng sợ, nhẹ nhàng bâng quơ là có thể trấn áp Huyền Thiên ma thần, chỉ sợ nàng nếu là muốn giết mình, thì căn bản không cần phải động thủ!
Diệp Húc đột nhiên tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào nữ tử tôn quý nhất trên đời đang ngồi trên bảo tọa, hiên ngang lẫm liệt nói: Mấy lão tặc này giết hại trung lương, nếu ở lại Ngọc Hư Cung sẽ làm bại hoại thanh danh của nương nương, kính xin nương nương chủ trì công đạo, tru diệt những nghịch tặc này, đem đầu nhóm lão tặc treo ở trên cửa Ngọc Hư Cung, hướng người trong thiên hạ nêu tên Ngọc Hư Cung ta!
Đám người Chân Thiên Công sắc mặc đỏ lên, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, Diệp Húc mồm miệng lanh lợi, làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ bị động.
Mấy người bọn họ sau khi Thương Thiên Đế Tôn chêt liền lòng mang nhị tâm, ý đồ đầu nhập vào Thần Vương đế quân khác, mưu đồ bảo toàn một đường lui. Mà đối với tiểu tâm tư này của bọn hắn, Thiên Hậu sớm đã biết rõ, nên đối với mười hai Vu Tổ Ngọc Hư rất bất mãn.
Nay Diệp Húc ở một bên châm ngòi thổi gió, xác thực có thể làm cho lòng nghi ngờ của Thiên Hậu nương nương đối với bọn họ càng nặng!
Nương nương, tiểu tử này tụ cho mình đội lốp trung lương, nhưng thật ra là một tên đồ đệ vô cùng giả dối hiểm ác. Ngọc Hư Cung ta vốn là loại địa phương hưng thịnh nào, vô số thần tử đều hướng đến, cam nguyện bái nhập vào trong cung chúng ta!
Tổ Nhược Hải ba hoa khoác lác, thao thao bất tuyệt nói: Mắt thấy Ngọc Hư Cung ta muốn đông sơn tái khởi lại thời huy hoàng, Diệp Thiếu Bảo người này rắp tâm hiểm ác, cư nhiên đem nhữngthần tử này giết hết không còn một người, có thể thấy được người này lòng lang dạ sói, lưu lại một mạng cho kẻ này, tất sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Ngọc Hư Cung ta!
Ném đá xuống giếng Lục La Thắng tiếp lời nói: Không sai, Diệp Thiếu Bảo lai lịch khó lường, thậm chí không có tên bên trong Vu Hoàng sách, lưu lại người này tất sẽ gây thành họa lớn, sớm muộn gì cũng làm hư sự!
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: Lai lịch của ta, mười hai Vu Tổ Ngọc Hư các ngươi không phải đã điều tra rõ rồi sao? Trong mọi người chỉ có lai lịch của ta là trong sạch nhất, không hề có bối cảnh, là Vu Hoàng từ hạ giới phi thăng thượng giới. Nhưng thật ra các thần tử khác bụng dạ khó lường, là gian tế do Chư Thiên Thần Vương phái tới để giám thị nương nương. Tổ Nhược Hải, các ngươi che chở những thần tử khác, hãm hại trung lương, rõ ràng là sớm phản bội nương nương, tội đáng chết vạn lần! Nương nương nhìn rõ mọi việc há có thể để mặc cho đám lão tặc các người làm loạn?
Tổ Nhược Hải há miệng thở dốc, nói không ra lời, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán cuồn cuộn chảy xuống.
Chân Thiên Công không khỏi rùng mình một cái vội vàng giải thích: Nương nương, mười hai người chúng ta làm tùy tùng của nương nương đã lâu, trung tâm có thiên địa chứng giám a! Nhưng thật ra Diệp Thiếu Bảo giết đám người Tịch sư huynh, người này chưa trừ diệt, tất thành họa lớn, kính xin nương nương minh xét!
Tốt lắm, không cần nói gì nữa!
Thiên Hậu nương nương vuốt vuốt cái trán, hiển nhiên đối với bọn hắn có chút đau đầu, thở dài, u oán nói: Các ngươi không cần náo loạn, Tịch Phong Đào chết cũng đã chết rồi, không đáng các ngươi vì người chết đấu với nhau. Diệp Thiếu Bảo nếu đám người Tịch Phong Đào đã chết, Bản cung sẽ không truy cứu đến tột cùng là do ai cókhuyết điểm nữa, sau này ngươi sẽ hiệu lực vì bản cung.
Vâng, cẩn tuân pháp chỉ nương nương. Diệp Húc thở phào nhẹ nhỏm, nói.
Đám người Tịch Phong Đào đã chết, chức vị bỏ trống, bản cung đề bạt ngươi làm Vu Tổ thứ bảy của Ngọc Hư Cung, sau này thống lĩnh một môn, có thể khai tông lập phái, tuyển nhận hào kiệt thiên hạ, đem Ngọc Hư Cung ta phát dương quang đại.
Thiên Hậu cười nói: Quyết định này, chư vị có dị nghị gì không?
Đám người Chân Thiên Công không dám nhiều lời, đều lắc đầu. Diệp Húc nháy nháy mắt, thầm nghĩ:Cùng đặt song song với những lão già bại hoại này làm Ngọc Hư thất tổ, lần này thanh danh của ta, muốn thối đường cái. Nhưng mà nói đi cũng nói lại, Bàn Tử không sợ nhiều thịt, ta đã là đệ nhất nhân trên bảng truy nã ác nhân, nhiều ác danh hơn nữa, cũng không coi là gì."
Thiên Hậu nhìn về phía Diệp Húc, cười dài nói: Thiếu Bảo, ngươi tuy là môn sinh của bản cung, nhưng bản cung quá bận rộn việc triều chính, đối với ngươi hiểu không được nhiều lắm. Không biết ngươi đến từ nơi nào, trong nhà có những người nào?
Bà ta nói rất hòa ái, tựa hồ hỏi một ít chuyện nhà, Diệp Húc trong lòng lẫm nhiên, nhưng thực chất, Thiên Hậu người này sâu không lường được, nếu giấu diếm, thế tất sẽ bị bà ta tra ra, ngược lại bất lợi.
Nguyên lai ngươi tới từ t Vu Hoang giới, còn có hai vị thê tử.
Thiên Hậu nương nương hé miệng cười nói: Nhìn không ra ngươi còn trẻ phong lưu. Nhưng mà ngươi nay là Vu Tổ thứ bảy của Ngọc Hư Cung ta, phong lưu một ít cũng không sao.
Bà ta hơi tự giễu, u oán nói: Đại Đế khi còn sống lúc chọn tú nữ, phi tử hàng vạn, con nối dòng nhiều, ngay cả bản cung cũng không nhớ không rõ. Nam nhân các ngươi, thật ra rất hoa tâm.
Diệp Húc khiêm tốn nói: Đế Tôn nhật lý vạn cơ, Thiếu Bảo xa xa không bằng.
Nhật lý vạn cơ?
Thiên Hậu nao nao, có chút vui vẻ, cười khanh khách nói: Bên trong các tú nữ, thật không có nữ tử tên là Lý Vạn Cơ.
Gian thần!Chân Thiên Công hừ lạnh một tiếng, trong lòng khó chịu gấp đôi, nhỏ giọng nói.
Mấy vị khác Vu Tổ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nói: Tiểu nhân, nịnh hót! Dĩ vãng là chúng ta vuốt mông ngựa, tiểu tử này so với chúng ta còn tinh thông hơn!ọ
Tổ Nhược Hải ánh mắt chớp động, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu bạch kiểm này, đẹp trai hơn ta, lại biết dỗ nương nương vui vẻ, tương lai nhất định sẽ được nương nương sủng ái, rồi sẽ bò lên trên đầu chúng ta, hung hăng đạp chúng ta, là một tâm phúc đại họa!
Thiên Hậu tiếp tục nói: Thiếu Bảo, ngươi nay đã là người của bản cung, là mênh quan Thiên triều, thê tử của ngươi tại hạ giới chịu khổ quả thật có chút không tốt. Ngươi sớm ngày đem các nàng vào bên trong Ngọc Hư Cung ta, Bản cung tịch mịch, rất muốn tìm được người có thể nói chuyện.
Diệp Húc trong lòng biết rằng Thiên Hậu mặc dù nói dễ nghe, kỳ thật cũng không yên tâm với mình, chi bằng đem Phượng Yên Nhu cùng Tô Kiều Kiều nhị nữ đặt ở cạnh nàng, mới có thể yên lòng.
Nương nương, hai vị thê thất của đệ tử xuất thân lỗ mãng, chỉ sợ...
Thiên Hậu nương nương cười nói: Bản cung cũng là xuất thân lỗ mãng, vừa vặn tính tình hợp nhau. Thiếu Bảo, bản cung sẽ không bạc đãi thê tử ngươi, nếu thuận mắt, có thể đem các nàng thu làm đệ tử, tương lai nhất định sẽ trở thành vợ hiền của ngươi.
Diệp Húc bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: Cẩn tuân pháp chỉ nương nương. Mấy ngày nữa, đệ tử liền đem các nàng tới.
Thiên Hậu nương nương rất vừa lòng, cười nói: Lòng trung thành của ngươi, bản cung tự nhiên sẽ nhớ rõ, sẽ không bạc đãi ngươi... Chư vị như nếu đã đến đây, sao không hiện thân?
Nàng đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài Ngọc Hư Cung, thản nhiên nói: Bản cung là chủ nhà, có chút thất lễ, mong các vị thứ tội.
Trong đầu Diệp Húc hiện lên một ý nghĩ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoại Ngọc Hư Cung tử khí bắt đầu khởi động, dần dần tràn ngập tiến vào bên trong Ngọc Hư Cung, bên trong tử khí, có vài thân hình đang từ từ đi tới.
Trong ngọc lầu ta đã từng thấy qua Thần Vương này!
Diệp Húc trong mắt hiện lên tinh quang, lập tức nhận ra, cầm đầu là một vị Thần Vương áo trắng, đúng là vị Thần Vương trong Đại Nhật Thuần Dương cung. Ở bên trong Tiểu Nguyên giới Thuần Dương Cung, hắn đã từng thấy qua Thần Vương này.
Lập tức, Diệp Húc cảm giác được Thiên Hậu ánh mắt rơi trên người mình, lập tức thả lỏng tâm tình, tựa hồ cái gì cũng chưa phát sinh.
Có hai người cùng đi với vị Thần Vương áo trắng kia, rõ ràng cũng là Thần Vương, cực kỳ cường hãn, nhưng mà quỷ dị là hai Thần Vương này quanh thân đều tràn ngập tử khí, ma khí, không giống người sống, giống như là xác sống từ mộ đi ra.
Tử khí tràn ngập quanh thân bọn họ rất nặng, như sương chiều, nơi tử khí đi qua, vạn vật điêu linh, thậm chí ngay cả thời không Thiên giới cũng không chịu nổi, tựa hồ linh khí cũng muốn mất hết, hóa thành hư ảo!
Đám người Chân Thiên Công bị cổ tử khí này bức lui, sợ như rắn rết, e sợ chạm phải một tia tử khí, Diệp Húc cũng yên lặng tránh đi.
Địa chủ? Thiên Hậu, bằng ngươi cũng dám tự xưng là Thuần Dương Cung địa chủ?
Vị Thần Vương áo trắng kia đi tới, cười lạnh nói: Nhưng mà lần này, ta không đến cùng ngươi tranh luận chuyện cũ, mà phụng mệnh Đại Đế, nghênh đón Huyền Thiên ma thần trở về vị trí cũ.
Thiên Hậu lập tức ngồi xuống, ánh mắt như có như không đảo qua trên người Diệp Húc cùng vị Thần Vương áo trắng này, tựa hồ muốn phát hiện một chút manh mối từ trên mặt hai người bọn họ, cười nói: Nguyên lai các ngươi là tính tìm Huyền Thiên Đại Đế ác niệm hóa thân về. Bản cung còn tưởng rằng sau khi ngươi chết, còn đối chuyện cũ nhớ mãi không quên, muốn đoạt lại ngai vàng thuộc về sư tôn ngươi.
Vị Thần Vương áo trắng kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về phía Diệp Húc, biểu tình trên mặt thoáng buông lỏng, thật sâu liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, đạm mạc nói: Giống, quá giống, đáng tiếc ngươi chung quy không phải hắn. Thiên Hậu, ngươi thu người này làm môn sinh của ngươi, rốt cuộc là ý gì?
Thiên Hậu nao nao, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên thấy vị kia Thần Vương áo trắng chỉ một ngón tay, Hỗn Nguyên Kim Đấu trong tay Diệp Húc nhất thời nhảy động không ngớt, Huyền Thiên Đại Đế cùng Thiên Hậu bố trí đủ loại phong ấn một đám nổ bung, một cổ ma khí dũng mãnh trào ra, hóa thành Huyền Thiên ma thần.
Ma thần này thoát khốn, lập tức nhe răng cười liên tục, hướng Thiên Hậu đánh tới, cười quái dị nói: Tiểu nữ nhân rất lợi hại, lão tử trước bắt giữ ngươi, hảo hảo mà vui sướng một phen, lại đem ngươi ăn luôn!
Thiên Hậu hừ lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, cũng không chống cự, chỉ nghe vị Thần Vương áo trắng kia trầm giọng nói: Huyền Thiên, không cần lỗ mãng. Đại Đế triệu kiến, ngươi theo ta trở về bái kiến!
Huyền Thiên ma thần đột nhiên dừng lại, lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, nghi ngờ nói: Đại Đế? Vị Đại Đế nào? Chẳng lẽ là Thiếu Hạo? Các ngươi là ai?
Từ xưa đến nay, ai chém ra ác niệm có thể xưng là Đại Đế? Người chết có thế giới người chết, Cửu Thiên Thần Giới chính là thế giới của kẻ sống, ở thế giới người chết, Đại Đế chính là chí tôn!
Vị Thần Vương áo trắng kia thản nhiên nói: Huyền Thiên, ngươi đã chết, còn không đi theo chúng ta?
Đại Đế, chẳng lẽ là vị kia?
Huyền Thiên ma thần lắp bắp kinh hãi, dáng vẻ bệ vệ ngập trời nhất thời bị đánh tiêu, bỏ qua Thiên Hậu, cùng ba Thần Vương kia cùng đi ra khỏi Ngọc Hu cung.
Thiên Hậu, trẫm sẽ trở về, những chuyện ngày xưa, nhất nhất hướng ngươi thanh toán! Vị Thần Vương áo trắng kia phiêu nhiên mà đi, trong nháy mắt liền mất hết dấu vết.
Thiếu Bảo, vừa rồi vị Thần Vương kia, tựa hồ cùng ngươi là chổ quen biết cũ. Thiên Hậu nhìn mấy người rời đi, ánh mắt lại dừng ở trên người Diệp Húc, thản nhiên nói.
Diệp Húc cảm giác được một cỗ sát ý ẩn ẩn như có như không truyền đến, sắc mặt không thay đổi, gật đầu nói: Hồi bẩm nương nương, đệ tử ở bên trong Tiểu Nguyên giới, xác thực cùng người này gặp qua một lần, lúc ấy vị Thần Vương này cùng đệ tử nói một ít lời nói không rõ ý nghĩa.
Thì ra là thế.
Thiên Hậu trên mặt ý cười, mắt đẹp chớp động, không biết ở sâu trong nội tâm nàng có y tưởng gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Độc Bộ Thiên Hạ
Thạch Trư
Độc Bộ Thiên Hạ - Thạch Trư
https://isach.info/story.php?story=doc_bo_thien_ha__thach_tru