Chương 842 : Cố Nhân Không Muốn Nhìn Thấy Nhất (2)
òn có một vài khu vực, Mạnh Hạo rõ ràng nhìn thấy có tồn tại một tầng cấm chế. Tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng uy lực của cấm chế, vẫn khiến Mạnh Hạo sau khi cảm thụ một chút, thì kinh hãi không ngừng.
Dựa theo suy đoán của hắn, những cấm chế này, cho dù là Hô Diên Lão Tổ, đụng chạm một chút, chỉ cần một chút … cũng chết chắc luôn!
- Yêu Tiên Tông … mang theo một chữ tiên. Chẳng lẽ là nói, tông môn nơi đây, đều là tiên!!
Mạnh Hạo bị chính ý tưởng này của mình dọa sợ một chút, ánh mắt chợt lóe, khi đi về phía trước thì cẩn thận hơn. Đoạn đường này, hắn nhìn thấy quá nhiều nơi có tồn tại cấm chế, những cấm chế đó có mạnh có yếu, nhưng cho dù là yếu nhất, cũng làm cho Mạnh Hạo không thể không buông tha.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy một động phủ, dường như được bảo tồn hoàn hảo, giờ phút này, cấm chế dũng mãnh đó, cho Mạnh Hạo cảm giác, giống như gặp phải tám tiên khi đi Khư Kiều giới trước kia, mà còn khủng bố hơn.
Nhìn hoàng hôn sắp tiêu tan, thiên địa dần dần có chút tối đen, bóng dáng Mạnh Hạo đi về phía trước đột ngột ngừng một chút. Khi ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, ở phía trước hắn, là một cung điện đã sụp đổ, mà ở hai bên cung điện hoang tàn này có đứng hai vị nữ tử.
Một người trong đó, chính là cô gái mặc váy dài màu lam lúc trước dán ngực lên mặt Mạnh Hạo, giúp Mạnh Hạo cảm nhận được một mảnh mềm mại. Cô gái này so với khi nhắm mắt còn lạnh băng hơn, trong hai mắt mang theo lãnh ý, cũng có một chút sát khí.
Bị nàng ngóng nhìn là một cô gái khác, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy lập tức nhíu mày. Nếu nói trên đời này, nữ tử nào mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, ngoại trừ Chỉ Hương ra, thì chỉ có một người.
Phương Du!
Nữ tử cực kỳ bạo lực năm đó, cho Mạnh Hạo một ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Một quyền kia đánh lên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu, cùng chiến ý nồng đậm trong mắt năm đó, khiến Mạnh Hạo giờ phút này hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy có chút không lạnh mà run.
Đây là nữ tử bạo lực nhất đời này hắn gặp phải!
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Hai cô gái này, ai hắn cũng không nguyện ý đối mặt. Một người là băng sơn lúc trước cản trở tầm mắt bản thân, khiến Mạnh Hạo cảm giác vô cùng quá phận. Còn người kia, lại là nữ tử một lời không hợp liền trực tiếp hóa thân thành bạo long khủng bố.
Nhưng đồng thời khi Mạnh Hạo đang nhìn về phía các nàng, hai người này cũng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nữ tử mặc váy dài màu lam lạnh như băng đảo mắt qua Mạnh Hạo, khi nhận thấy tu vi của Mạnh Hạo chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, thì mang theo một chút khinh thường, trực tiếp thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Phương Du.
Theo nàng, Nguyên Anh đại viên mãn cho dù không tầm thường, nhưng đối với Quý gia mà nói, tu vi như vậy, tuy rằng cũng có thể đứng trong danh sách, nhưng cũng chỉ là hạng chót. Mà nàng, cho dù không phải Trảm Linh chân chính, nhưng cũng là Trảm nửa đao, là một trong chín người có hy vọng lớn nhất tấn công Tiên cảnh, của Quý gia vùng đất Nam Thiên nghìn năm qua.
Mà đối thủ của nàng, ngoài tám người khác trong cùng gia tộc ra, thì chính là thiên kiêu Phương gia trước mắt này.
Phương Du cũng nhìn thấy Mạnh Hạo. Trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, nàng cũng hơi sửng sốt, hiển nhiên là làm sao cũng không ngờ tới, thế mà lại ở chỗ này, nhìn thấy Mạnh Hạo.
Khi thấy Mạnh Hạo lui về phía sau, Phương Du lập tức lên tiếng.
- Ngươi đừng đi!
Phương Du không mở miệng thì thôi, nàng vừa mới nói xong, Mạnh Hạo lập tức xoay người bỏ chạy.
- Ngươi không nghe ta nói hả!
Phương Du lập tức trừng to mắt, trong mắt hiện lên sự tức giận, thân thể nhoáng lên một cái muốn đuổi theo. Cảnh tượng này, khiến nữ tử lạnh như băng kia nhìn mà sửng sốt, lập tức cười lạnh, thân thể trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện, thì đã ngăn cản trước mặt Phương Du.
- Quý Tiếu Tiếu, tiện nhân ngươi, cút ngay cho ta!
Tay phải Phương Du nâng lên, trực tiếp đánh một quyền xuống mặt đất. Tiếng nổ kinh thiên lập tức vang lên, mặt đất tầng tầng sụp đổ, một cỗ xung kích mãnh liệt, trực tiếp ầm ầm khuếch tán ra bát phương.
Khi Mạnh Hạo bay nhanh, thì cảm nhận được phía sau truyền đến lực lượng mạnh mẽ, tốc độ càng nhanh hơn. Hắn cũng không nguyện ý vô duyên vô cớ đánh một chầu với bạo long này. Đây không phải do ai mạnh ai yếu, mà là giữa hai người không có cừu oán. Nếu thực đánh nhau, Mạnh Hạo cảm thấy bất lợi cho hành động sau này của mình ở chỗ này.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, xung kích khuếch tán, mặt đất tầng tầng vỡ vụn, nhấc lên sóng gợn. Tại trong lúc nữ tử lạnh như băng kia phất tay chống cự, Phương Du thấy Mạnh Hạo đã chạy nhanh hơn, lập tức giận dữ, cắn răng, thế mà lại từ trong túi trữ vật, lấy ra một bộ găng tay, mang lên tay phải, bước về phía trước, hung hăng đánh một quyền tới.
Nàng vừa đi về phía trước, vừa đánh ra, hư vô lập tức chấn động, thiên địa hồng mang. Nữ tử lạnh như băng kia sắc mặt đại biến, thân thể không ngừng lui về phía sau. Cho đến khi liên tục chống cự bảy tám quyền, thì thân thể nàng ta lập tức biến mất, khi xuất hiện, đã ở phía xa, khóe miệng tràn ra máu tươi.
- Phương Du, ngươi điên rồi. Cho dù ta và ngươi xem nhau không vừa mắt. Cho dù ta ở Trường An đoạt ngọc bội ngươi nhìn trúng, ngươi cũng không cần đến nỗi, vừa thấy ta, liền không tiếc toàn lực chứ!
- Ngươi cút cho ta!
Phương Du lửa giận ngút trời, thân thể nhoáng lên một cái, đuổi theo Mạnh Hạo, đối với Quý Tiếu Tiếu kia, căn bản là không thèm để ý tới.
Quý Tiếu Tiếu lại hơi sửng sốt, nhìn theo phương hướng Mạnh Hạo bỏ chạy, bỗng nhiên mỉm cười. Nàng vốn là mỹ nhân tuyệt mỹ lạnh như băng, nhưng nụ cười giờ phút này, như là bách mị sinh, tản ra vẻ đẹp kinh người.
- Phương Du này luôn tâm cao khí ngạo, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cho tới bây giờ, cũng chưa thấy nàng ta tức giận như thế đối với một nam tử nào. Giữa hai người bọn họ, có chút vấn đề…
- Hừ, từ nhỏ tới lớn, ngươi và ta đều nhìn trúng đồ tốt giống nhau, không ngừng tranh đoạt. Lần này ta muốn đoạt với ngươi!
Hai mắt Quý Tiếu Tiếu cong như trăng lưỡi liềm, hiện lên quang mang rực rỡ, thân thể mềm mại nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía trước, đuổi theo.
Mạnh Hạo nhanh chóng lao đi, trong lòng thầm than xui xẻo. Cô gái lạnh lùng kia thì thôi đi, Mạnh Hạo tuy cảm thấy cô ta có phần quá đáng, nhưng trên thực tế chuyện quá đáng như vậy, nếu là vào lúc khác, Mạnh Hạo thấy mình cũng khó mà tránh được, chịu chút thiệt, cũng không phải không chấp nhận được.
Dù sao cũng không phải đối phương cố ý, chuyện này có thể bỏ qua được.
Mạnh Hạo cảm thấy mình vốn là thư sinh, nên khoan dung độ lượng, phải rộng rãi mới đúng.
Nhưng hắn không ngờ được, ở nơi này, lại nhìn thấy Phương Du, nhớ đến Phương Du bạo lực lúc trước, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lại tăng tốc.
Nhưng sau lưng hắn, lúc này lại có tiếng gió rít, một cơn lốc ầm ầm quét tới. Trong cơn lốc đó, chính là Phương Du vẻ mặt giận dữ.
- Mạnh Hạo ngươi dừng lại cho ta, ngươi dám không nghe lời ta?
- Ngươi có tin lần này ta sẽ đánh chết ngươi không!
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên