Chương 840 : Yêu Tiên Cổ Tông! (2)
ảnh mềm mại này khi lõm xuống cũng mang theo lực đàn hồi kinh người, khiến cho thân thể nàng kia bị Mạnh Hạo đụng vào, cuối cùng cũng dời khỏi tầm mắt hắn. Chỉ có điều, có lẽ lực va chạm của Mạnh Hạo có chút lớn, lại có lẽ là lực đàn hồi quả thực kinh người … nàng kia khi bị dời đi, hai mắt nhắm, nhưng dường như cũng có thể cảm nhận được một ít đau đớn, đôi mày thanh tú theo bản năng nhăn lại.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, khẩn trương nhìn ra phía ngoài. Dãy núi xanh chập chùng, cao chót vót, bảy ngọn núi này cùng với hình ảnh Mạnh Hạo phác họa ra cũng không sai biệt lắm. Giờ phút này, Mạnh Hạo lại tận mắt nhìn thấy, ngay lập tức nhận ra, dãy núi này không có một thảm thực vật nào, trong một mảnh đồi trọc, cũng có tử khí nồng đậm, tràn ngập trong cả vùng núi, không tiêu tan.
Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy vô số hài cốt, cho dù bị năm tháng hong gió, nhưng dấu vết vẫn còn đó. Những hài cốt này … đếm không hết…
Một mảnh hoang tàn, lầu các sụp đổ, điêu lan ngọc thế trở thành tang thương, không có cỏ dại. Nhưng năm tháng trôi qua, mang đi không chỉ là những thứ đã tan thành tro bụi, mà còn mang đi tất cả sinh cơ nơi đây từng có.
Nơi này, đã hoàn toàn trở thành một đống hoang tàn, một tông môn hoang tàn!
Tất cả đều khiến Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khi miễn cưỡng ngẩng đầu, hắn lập tức thấy được, trên đỉnh ngọn núi đầu tiên, có khắc ba chữ to!
Ba chữ kia là huyết sắc, dường như bị nhuộm đỏ.
Yêu Tiên Tông!
Khoảnh khắc nhìn rõ ba chữ kia, tâm thần Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động. Tuy rằng hắn đã sớm có suy đoán, nhưng hôm nay rốt cục xác định, nơi này chính là … Yêu Tiên Tông. Chuẩn xác mà nói, nơi này là … Yêu Tiên cổ tông!
Mà nơi đây, đương nhiên là Yêu Tiên cổ giới!
Một tông, chính là thế giới!
Đáng tiếc, hiện giờ tông này đã bị hủy diệt hoàn toàn, biến mất trong sông dài lịch sử. Thứ duy nhất còn tồn tại, chính là sơn môn vô biên từng huy hoàng tại sơn hải thứ chín!
Sơn môn này, đủ để cất chứa trên trăm vạn đệ tử!
Hơn nữa, khiến Mạnh Hạo hô hấp dồn dập chính là, trên đỉnh đầu tiên, hắn nhìn thấy một bộ hài cốt. Đây là một hài cốt Ứng Long, so với Ứng Long mà Mạnh Hạo nhìn thấy ở Kháo Sơn Tông năm đó, thì khổng lồ hơn nhiều lắm, nó lớn khoảng mấy ngàn trượng, vô cùng kinh người.
Đối với Ứng Long, Mạnh Hạo có cảm tình đặc biệt, giờ phút này khi hắn nhìn thấy, thì vẻ mặt có chút mờ mịt. Sau khi dần dần khôi phục, hắn nhìn về phía đỉnh thứ hai.
Khi Mạnh Hạo nhìn qua đỉnh thứ hai, tâm thần bỗng nhiên chấn động, hô hấp của hắn lại trở nên dồn dập. Lúc trước hắn chỉ là đại khái liếc qua, không có nhìn cẩn thận, giờ phút này vừa nhìn, lại thấy trên đỉnh thứ hai, cũng có một bộ hài cốt thật lớn.
Hài cốt này, là hình người, nhưng lại là người khổng lồ, mà sau lưng … thì có cánh!!!
Nhìn không ra màu sắc của cánh, bởi vì hiện ra trước mặt Mạnh Hạo chỉ là một bộ hài cốt. Nhưng hình dáng đó, còn cả bộ dạng đầu lâu của người này, làm cho trong đầu Mạnh Hạo lập tức hiện lên bộ dáng con dơi màu đen!
Ở ngọn núi thứ ba, là bộ hài cốt thứ ba. Sau khi thấy bộ hài cốt này, Mạnh Hạo cũng tìm được điểm quen thuộc, tâm thần hắn càng trở nên chấn động mãnh liệt hơn. Bởi vì hài cốt này, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là thú, giống hệt bộ hài cốt trong thánh địa của Ô Thần ngũ bộ, nơi Mạnh Hạo lấy được cái kiếm gỗ thứ ba!
Mà ở ngọn núi thứ tư, thế mà lại có … một con rồng dài chừng vạn trượng!
Rồng này mặc dù là hài cốt, thì vẫn kinh người như trước!
Rồng, cho dù là ở Tu Chân giới, cũng là vật truyền thuyết, Mạnh Hạo chỉ gặp qua ở trong một vài thần thông thuật pháp. Nhưng rồng chân chính, thì đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
Về phần ngọn núi thứ năm, cách Mạnh Hạo quá xa, Mạnh Hạo thấy không rõ hài cốt trên đó, nhưng chỉ từ bốn ngọn núi trước, cũng đủ khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động chưa từng có.
Hắn mơ hồ cảm thấy, Yêu Tiên cổ giới này, đối với bản thân, có sự liên hệ rất lớn!!
- Ba thanh mộc kiếm, chẳng lẽ … đến từ nơi này?
Mạnh Hạo hít sâu một hơi. Nhìn tông môn khổng lồ này, Mạnh Hạo có thể tưởng tượng ra, Yêu Tiên Tông năm đó, dũng mãnh cỡ nào.
Trong lúc tâm thần Mạnh Hạo còn đang chấn động, bỗng nhiên, hai mắt hắn co rụt lại. Trong giây lát, tại trên ngọn núi thứ tư của Yêu Tiên Tông, hắn thấy được một bóng người!
Bóng dáng ấy, có thể nhìn ra là một vị nam tử, quay lưng về phía mình, dường như mang theo vô tận tang thương và sa sút, còn có cô độc thật sâu. Y dường như đứng trên đỉnh ngọn núi thứ tư, nhưng trong lúc Mạnh Hạo chớp mắt, bóng dáng ấy liền biến mất, khiến cho trong mắt Mạnh Hạo chớp động tinh quang. Hắn không cho rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, Yêu Tiên Tông dũng mãnh đã trở thành đống hoang tàn trước mắt Mạnh Hạo, lập tức trở nên mơ hồ. Mơ hồ này giống như một màn sương mông lung, bao trùm toàn bộ thế giới.
Nó cũng làm cho Mạnh Hạo cùng với cả dải ngân hà xung quanh hắn, tại thời khắc này, cũng xuất hiện vẻ mông lung. Cảnh tượng này vừa xuất hiện, lập tức khiến trong lòng Mạnh Hạo có chút cảnh giác.
Hắn mơ hồ cảm thấy, thời khắc quan trọng nhất trong hành trình tới Yêu Tiên cổ giới lần này, đã xuất hiện.
Hắn nhìn không chuyển mắt, trong cơ thể, tu vi vận chuyển toàn diện, nhìn về phía thế giới, nhưng chỉ nhìn không thì vẫn là một mảnh mơ hồ. Mạnh Hạo cắn răng một cái, lập tức dùng Tiên Đồng chi pháp mà chim anh vũ dạy hắn lúc trước.
Chợt nhìn lại!
Vừa nhìn, tâm thần Mạnh Hạo lại tràn đầy khiếp sợ. Hắn nhìn thấy, sau thế giới mông lung này, Yêu Tiên Tông vẫn như thế, nhưng … Yêu Tiên Tông giờ khắc này, lại không phải là một đống hoang tàn đầy hài cốt, mà là … cực kỳ náo nhiệt!!
Vô số bóng dáng, bay qua bay lại giữa các ngọn núi, vô số tu sĩ tu hành trong vùng núi này, ánh sáng các loại thuật pháp không ngừng tản ra. Mà trên không trung xanh thẳm, có vô số tiên thú tao nhã, đang bay ở trên trời.
Ứng Long ở đỉnh thứ nhất, giờ phút này ngửa mặt lên trời rống một tiếng, khi thân thể nó bay lên, trời đất nổi cuồng phong. Nhưng đối với nó, giống như chỉ là một cái duỗi lưng khi mỏi mà thôi.
Đỉnh thứ hai, hài cốt khiến Mạnh Hạo nghĩ tới con dơi màu đen kia, chân chân chính chính là một con dơi màu đen khổng lồ, đã hóa hình người. Nhưng khí tức dũng mãnh của nó, khiến Mạnh Hạo chỉ liếc mắt nhìn, đã thấy kinh tâm động phách.
Toàn bộ thế giới này, toàn bộ tông môn, giờ phút này, không có nửa điểm tử khí, mà là một mảnh sức sống dào dạt. Ở ngọn núi thứ năm nơi xa, có từng trận thanh âm truyền ra, giống như đang giảng đạo truyền kinh!
Trên bầu trời, cầu vồng như cầu, hào quang vạn trượng, vô số bóng dáng khoanh chân ngồi trên đó, giống như đang nghe kinh văn, giống như đang tự minh ngộ đạo.
Những tu sĩ này, bộ dáng khác nhau, có khi là người, có khi là … yêu!
Ở trong lúc tâm thần Mạnh Hạo chấn động, bỗng nhiên, hắn nhìn lại đỉnh thứ tư lúc trước. Thế nhưng ở nơi đó, lại xuất hiện một bóng người, vẫn là nam tử mà Mạnh Hạo đoán lúc trước, bóng dáng vẫn như cũ, cảm giác tang thương, khiến Mạnh Hạo có chút hô hấp dồn dập.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên