Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Cư Nhất Phẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 788: Năm Mới (3)
B
a chủ quán tức thì lên tinh thần, tranh nhau mới y tới xem, Thẩm Mặc nhìn từng gánh Bích Đào, Tịch Mai, Hải Đường, Thạch Lựu... Lá xanh hoa thắm, hương thơm thấm tận tim gan, làm lòng người khoan khoái. Thẩm Mặc cũng là người thích hoa nên gật gù:
- Không tệ, không tệ, bọn ta mua hết.
Chỗ hoa này có đắt có rẻ nhưng công lại phải tới hơn một trăm lượng.
Thẩm Mặc nói xong thấy mắt ba người khác lạ, cười khan:
- Sao thế đắt lắm à?
Ba người thương lượng một hồi, do người họ Triệu đi ra nói nhỏ:
- Bớt cho ngài một chút, 90 lượng là được.
- Hả, ta tưởng tám mười lượng thôi.
Thẩm Mặc giật mình.
Cao Củng phì cười, hiếm khi thấy được vẻ mất bình tĩnh của y, nhưng ông ta biết Thẩm Mặc là đại tài chủ, cho nên không nói gì.
Thẩm Mặc cười khổ, đúng là tính kế không khéo rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng y là người thích thể diện, đã nói sao có thể nuốt lời được, liền vung tay lên bảo:
- Không vấn đề gì, nói mua là mua.
Ba người kia vừa định reo hò thì y nói tiếp:
- Nhưng ta có điều kiện.
- Ngài cứ nói.
Ba người đã biết không dễ dàng như thế rồi.
- Các ngươi tiếp chuyện vị viên ngoại này.
Thẩm Mặc quay sang Cao Củng:
- Vị này có cái sở thích đặc biệt, là thích nghe ngóng, một ngày mà không nghe ngóng được chuyện gì, chậc chậc, ăn không ngon ngủ không yên, chẳng sống nổi tới hôm nay.
"Ồ" Ba người đồng loạt nhìn sang Cao Củng, thầm nghĩ:" Trên đời này đứng là bệnh gì cũng có."
Cao Củng biết Thẩm Mặc báo thù mình vừa xong cười y, chỉ biết thở dài, coi như ngầm thừa nhận.
Thẩm Mặc sai hộ vệ về nhà lấy tiền rồi chỉ trà quán bên cạnh:
- Chúng ta dọn hàng vào kia nói chuyện đi.
Không cần chịu lạnh bên ngoài, còn được uống trà, chuyện tốt như thế chẳng cần khuyên bảo, ba người thu dọn theo y vào quán trà.
Thẩm Mặc thuê một gian nhã phòng, gọi trà lên, nghe nói ba người còn chưa ăn cơm, lại gọi chút bánh cho họ lót dạ.
Ba người nói hôm nay gặp được người tốt rồi, vừa ăn như rồng cuốn hổ vồ vừa hỏi Cao Củng:
- Ngài muốn nghe ngóng cái gì? Chúng tôi tuy người nha quê, nhưng cả ngày bày hàng ở chợ, nhà nào có nữ nhi tư bôn, nhà nào có nhi tử thua bạc, gà ba chân, cóc bốn mắt đều biết, đảm bảo cho ngài nghe khoan khoái.
Cao Củng trừng mắt nhìn Thẩm Mặc một cái mới hỏi:
- Hoa bán đắt thế sao không kiếm được tiền?
- Ài Ngài hỏi thì tôi nói vậy, đứng thấy bán đắt giá, nhưng không có lãi, giống như tôi, một năm tối đa sản xuất được ba nghìn cân.
Lão Phan trồng Ngọc Lan nói:
- Vậy phải được gần vạn lượng rồi.
Cao Củng tặc lưỡi:
- Thế phải giàu lắm.
- Riêng than sưởi ấm đã tốn hơn ba vạn cân, còn phân bón, chăm sóc, tính ít ra cũng mất ba ngàn lượng.
Lão Phan lắc đầu.
- Vậy vẫn còn bảy ngàn lượng nữa.
- Một năm có hạn ngạch 500 cân, lại có 500 cân tăng ngạch, hoàng điếm còn dùng giá thấp ép mua 1000 cân. Thêm vào hiếu kính quan lão gia, cả năm may ra thì hòa vốn, không may còn phải bù tiền vào đó.
Cao Củng và Thẩm Mặc nhìn nhau, không ngờ thái giám trong cung ngông cuồng đến thế, cái gọi là hoàng điếm lập năm Chính Đức, thu nhập phải thuộc về nội khố, nhưng do nội quan quản, quá nửa bị ăn bớt.
Hoạn quan dựa vào đặc quyền chính trị còn thiết lập tư điếm (cửa hàng riêng), quấy nhiễu người dân còn quá hơn hoàng điếm. Vì dù sao hoàng điếm mang danh nghĩa hoàng đế, ít nhiều còn giữ thể diện. Còn tư điếm thì không cố kỵ gì, bọn chúng không còn phải là tranh lợi với dân nữa mà là ăn cướp trắng trợn.
Cái họa hoàng điếm, tư điếm thời Vũ Tông làm tiếng oán thán ngợp trời, làm tổn hại quốc thuế, lũng đoạn kinh doanh, thậm chí đoạn tuyệt chuyện làm ăn của thương nhân, bóp nghẹt phát triển thương nghiệp gần kinh kỳ.
Giờ tới thời Long Khánh, xem ra bọn chúng chẳng kiềm hãm lại mà càng thêm ngông cuồng.
Đụng tới chuyện trong cung, ba người không dám nói nhiều, chỉ than vắn thở dài.
- Cho nên mới trồng thêm chút hoa cỏ không đáng tiền, hoặc là bỏ luôn đi cầy ruộng, khỏi phải cả ngày bận rộn uổng công.
- Nông dân khổ, quá khổ, nào là tô thuế nào đề biên, biến tướng đù đường đổ lên đầu chúng tôi, kết quả cả năm vất vả mà chẳng đủ ăn.
Lão Phan than vãn:
- Lại còn đi sửa tường thành, đi nạo vét kênh, đi một chuyến mất luôn nửa năm, kẻ chết kẻ tàn là chuyện quá bình thường. Ngài rời Bắc Kinh mà coi, Phong Đài trừ Hoa Hương thập bát thôn chúng tôi, thôn nào mười hộ còn lại hai đã là khá lắm rồi.
- Suốt ngày lại còn có quan sai tới giục thuế, ăn không uống không, có chút thất lễ thôi là đập phá, sống không yên thân. Cho nên mới phải trồng ít thứ hoa giá thấp mà các vị công công không cần, mang ra chợ kiếm thêm.
Lão Phiền tiếp lời:
- Tôi có một biểu cửu, nghèo tới đói hoa cả mắt, có ba nhi tử chẳng tìm được vợ. Biểu cửu nói may mà không tìm được vợ, chứ nhà thêm đôi đũa là có người phải chết đói.
Rồi tỏ ra hạnh phúc:
- Ít nhất bốn tiểu tử nhà tôi còn cưới được vợ, chẳng đứa nào phải chết đói.
- Vì sao thế?
Cao Củng hỏi.
- Vì nhà tôi tiến cống trong cung, quan phủ không thu thuế không đòi người. Các công công mỗi năm nếu thu của chúng tôi, sẽ không để quan sai tới quấy nhiễu.
Lão Triệu có chút tự hào:
- Tôi trồng mai chẳng kiếm được tiền, nhưng trồng thêm chút thứ tầm thường như hải đường, thạch lựu... Mọi người đều thích, chẳng lo không bán được. Một năm cũng kiếm được hai chục lượng bạc, có ăn có mặc, còn có thể cho nhi tử cưới vợ, thế là đủ rồi.
Thấy vẻ mặt bọn họ đầy thỏa mãn, lòng Cao Củng rất chua xót, Thẩm Mặc cũng chẳng dễ chịu gì, bị người ta bóc lột như thế mà còn hạnh phúc, có thể thấy cái cuộc đời này, không để đường cho người dân sống nữa.
- Vậy chỗ này là lợi thuần rồi à?
Thấy Cao Củng thở phì phì tức giận, Thẩm Mặc tiếp lấy câu chuyện.
- Đương nhiên là không.
Lão Triệu nói:
- Vào thành có thuế vào thành, bày hàng có thuế bày hàng, còn có các vị đại gia rảnh rỗi tới làm tiền... Nhưng nói chung còn kiếm được.
Nói chuyện một hồi, biết bọn họ còn phải về nhà, Thẩm Mặc trả tiền cho bọn họ đi.
Ba người đó đi rồi, Cao Củng không ức chế nổi lửa giận, đập chén trà xuống bàn, hai mắt đỏ kè, rống lên:
- Đám bị thiến này thật đáng tởm, nếu không trừng trị, Đại Minh sẽ mất trong tay chúng.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Thái giám là nhọt độc.
Thị vị của y đã cách ly nơi này không lo lời bị truyền ra ngoài.
- Mai ta sẽ dâng thư, phải bỏ hết chỗ hoàng điếm này.
Cao Củng thở dốc:
- Còn cả đám thái giám giám thuế nữa.
Thẩm Mặc không tiếp lời, rót trà ngồi uống.
Cao Củng nổi giận một hồi, quát:
- Sao không khuyên ta?
- Chính ngài biết không hiện thực, còn cần hạ quan khuyên sao?
Thẩm Mặc cười khẽ.
Cao Củng thở dài, u ất nói:
- Đúng thế, đương kim cái gì cũng tốt, chỉ quá tin hoạn quan, dù lão phu nói cũng chẳng nghe, còn đắc tội vô ích với đám bị thiến đó.
Ông ta tuy lỗ mãng, nhưng cũng biết tiểu nhân khó phòng, đám thái giám hiện giờ không đắc tội nổi.
- Thời cơ chưa tới, ngồi vững chỗ rồi hãy làm việc này cũng không muộn.
- Phải.
Cao Củng nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Mà không được, cho dù không diệt trừ được chúng cũng phải cảnh cáo một chút, không thể để đám thái giám này càn quấy như thế.
- Ở chuyện này, hoặc không làm, hoặc làm cho rốt ráo.
Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn trả.
- Chúng ta đợi được, người dân không đợi được.
Cao Củng nghiêm mặt nói:
- Đợi thêm một năm là không biết bao nhiêu người nhà tan cửa nát, biết mà không làm là sỉ nhục.
Lời của Cao Củng tuy làm người ta khâm phục, nhưng Thẩm Mặc không tán đồng, y hiểu rõ rất nhiều tệ nạn xã hội, chỗ nào cần cải cách, chỗ nào cần diệt càng nắm rõ trong lòng.
Nhưng trước khi nắm chắc mười phần, y sẽ không đi khiêu chiến những tập đoàn lợi ích đó, ít nhất trước khi có thể chống đỡ được bọn chúng cắn trả, y tuyệt đối không làm càn.
biglove
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Cư Nhất Phẩm
Tam Giới Đại Sư
Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=quan_cu_nhat_pham__tam_gioi_dai_su