Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Cư Nhất Phẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 787: Sứ Giả Tới (5)
- H
ai đại tiền trang là đối thủ cạnh tranh, nhưng đạo lý môi hở răng lạnh thì Hối Liên vẫn biết.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Không biết Nhật Thăng Long có yêu cầu gì?
- Đây chẳng phải việc ta cần bận tâm.
Thấy Thẩm Mặc thông tình đạt lý như thế, Dương Bác cười:
- Cứ để bọn họ đàm phán đi, dù sao cách kinh sát một khoảng thời gian nữa, tin rằng bọn họ có thể đạt thành hiệp nghị.
- Bác lão nói phải, còn điều kiện tiếp?
- Còn cả...
Dương Bác ngẫm nghĩ, kỳ thực ông ta có hai điều kiện nữa, là mở chợ thông thương với phương bắc, hai là cho Tấn thương tham dự mậu dịch trên biển.
Cái đầu, với sức ảnh hưởng của bọn họ trên triều đường và tấn thương còn chưa thể làm được, Thẩm Mặc chỉ dựa vào chút chiến công nho nhỏ, có giúp được không chưa biết.
Cái thứ hai thì khác, Thẩm Mặc là người khởi xướng thị bạc ti, người bảo hộ công thương nghiệp đông nam, người lập nên thủy sư Đại Minh, bất kể là sản xuẩt, vận chuyển hay tiêu thụ đều có sức ảnh hưởng không gì sánh bằng.
Đừng trách Dương Bác suy tính toàn liên quan tới tiền, vì trong mắt ông ta, Thẩm Mặc trừ hô phong hoán vũ ở phương diện kinh tế ra, thì các phương diện khác như nhân sự, quân sự, còn chưa đủ tư cách mặc cả với ông ta.
Khi Dương Bác nói ra suy nghĩ của mình, Thẩm Mặc lộ vẻ khó xử:
- Chuyện này có chút ép buộc, chúng ta làm quan cũng chẳng nhúng tay được vào công thương nghiệp, đánh tiếng thì không có vấn đề, nhưng hiệu quả ra sao thì chưa rõ.
Thấy y không đồng ý ngay, Dương Bác lại thấy Thẩm Mặc đáng tin cậy, đồng cảm gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta và thương nhân chung quy là hai loại người khác nhau.
Nói thế chứ bảo ông ta nhượng bộ là không thể, khó khăn lắm mới chiếm cứ được thế chủ động, phải xẻo Thẩm Mặc một miếng thịt lớn.
Nói thêm mấy câu thấy Dương Bác chẳng động lòng, Thẩm Mặc cắn răng nói:
- Thứ khác tại hạ không dám chắc, chỉ có một việc có thể làm chủ, binh bộ không phải luôn muốn đuổi đám cướp biển chiêu an ra khỏi thủy sư sao? Tại hạ cho các vị toại nguyện.
Dương Bác cảm thấy khó tin:
- Thẩm các lão đồng ý đưa đám Từ Hải ra khỏi thủy sư?
- Không đồng ý thì sao?
Thẩm Mặc thở dài:
- Bọn họ đã bị chèn ép khó chịu lắm rồi, chẳng bằng ai đi đường nấy, mọi người đều được giải thoát.
- Rất có khí độ.
Dương Bác tán thưởng, trong lòng hoài nghĩ, đồng ý thế này đơn giản quá nhỉ.
Thẩm Mặc xua tay:
- Chuyện này không đơn giản như thế, đám người đó toàn là cướp biển, nếu xử lý không khéo từ nay biển khơi không yên bình nữa, chẳng ai có thể làm ăn được.
- Đúng vậy, điều này ta đảm bảo sẽ nghe các lão, các lão có ý gì không?
Thầm nghĩ:" Vậy mới đúng chứ."
Thẩm Mặc hạ thấp giọng xuống:
- Bác lão biết chuyện sứ giả Lữ Tống không?
- Biết, ta còn biết bọn họ đại biệu cho quốc vương Lữ Tống tới cầu viện.
- Lễ bộ áp xuống không báo lên trên, nhưng nội các đã thảo luận mấy lần rồi, chưa quyết định được, nên không công khai.
Thẩm Mặc không hề thấy bất ngờ.
Dương Bác tán đồng, chuyện này thật khó giải quyết, đồng ý thì triều đình chẳng có sức đâu mà ôm thêm gánh nặng này, nhưng không đồng ý thì mặt mũi thiên triều thượng quốc để vào đâu.
- Ý tứ của nội các là rắc rối của ai thì người đó tự giải quyết, cho nên tại hạ phải nghĩ cách. Không giấu gì Bác lão, trong lòng tại hạ có một suy nghĩ, nhưng lễ bộ không định đoạt được.
- Các lão muốn để Từ Hải đi chi viện cho Lữ Tống?
Dương Bác hỏi nhỏ.
Thẩm Mặc không nói "đúng" ngay mà tiếp lời ông ta:
- Bảo bọn họ không lấy thân phận quân đội mà lấy danh nghĩa quân chí nguyện đi giúp Lữ Tống, chỉ cần hứa quan cao lộc lớn, tin chắc bọn họ sẽ đồng ý.
Dương Bác im lặng, thầm nghĩ:" Người trẻ tuổi này thật tàn nhẫn, muốn Từ Hải đi liều mạng với người Tây Ban Nha, nếu thua coi như là xong, nếu thắng thì nguyên khí tổn thương, không còn tư cách mặc cả với triều đình nữa."
Có điều kẻ hiền từ chẳng nắm được binh, Dương Bác chẳng lương thiện gì, dù sao đâu phải hi sinh người của mình, cần gì lo cho kẻ khác? Liền gật đầu:
- Được, cần ta phối hợp thế nào.
- Chuyện này chỉ có thể do Bác lão đề xuất.
Thẩm Mặc mặt lạnh tanh:
- Tại hạ tiếng nói thiếu trọng lượng, chỉ có thể ở bên hò hét hỗ trợ.
- Được thôi.
Dương Bác thấy yêu cầu của mình đều được thỏa mãn, vui vẻ tặng ân tình cho Thẩm Mặc, dù sao chẳng phải là chuyện xấu, lại tăng thêm uy vọng của mình.
- Vậy xin chúc Bác lão thành công.
- Ha ha ha, mọi người cùng thành công.
Dương Bác cười không khép miệng lại được.
Hai người cùng cười thỏa mãn.
Ngày hôm sau lễ bộ dâng quốc thư của Lữ Tống lên, nội các còn đang do dự thì có thái giám đến nói, hoàng thượng muốn tiếp kiến sứ tiết.
- Hoàng thượng nghiện rồi.
Cao Củng bực bội:
- Còn tưởng rằng sứ tiết nào cũng đến tặng lễ à?
Chỉ có ông ta dám nói Long Khánh như thế.
- Nếu hoàng thượng muốn tiếp kiến thì không giấu được nữa.
Trương Cư Chính khẽ nói:
- Tại hạ cho rằng ngày mai nên công khai, tránh khỏi bị động.
- Đúng là thế.
Cao Củng vuốt râu:
- Có điều đám tiểu thanh niên trong triều chẳng thèm suy nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ muốn triều đình xuất binh, chúng ta vẫn bị động.
- Để binh bộ, hộ bộ bày khó khăn ra, yêu cầu đánh trận sẽ ít hơn.
Quách Phác nói:
- Giang Nam thấy sao?
Thủ phụ đại nhân liếc nhìn Thẩm Mặc:
- Phác lão nói đúng.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Binh giả, quốc gia đại sự dã, muốn đánh là một chuyện, đánh thật lại là chuyện khác.
Thấy "phần tử hiếu chiến" cũng nói thế rồi, Từ Giai yên tâm, cho rằng chuyện thế là xong, liền không hỏi tới nữa.
Quả nhiên tin tức vừa công khai, tình thế ngả hẳn về một phía, yêu cầu giúp quốc vương Lữ Tống thu phục quốc thổ. Nhưng thực tế trong lòng mọi người chẳng ai tin lời này là thật.
Năm xưa quốc vương Mã Lạt Gia phái sứ giả tới cầu viện, Gia Tĩnh đang tuổi thiếu niên xốc nổi mà cũng chỉ hạ chiếu trách mắng người Phật Lãng Cơ, yêu cầu lui khỏi Mã Lục Giáp, hoàn toàn chẳng nghĩ tới việc xuất binh giúp thu phục quốc thổ.
Sự kiện này tổn thương sĩ khí, càng tổn thương nhân khí, khiến Đại Minh từ đó mất đi sức ảnh hưởng ở khu vực, nhưng quốc gia đi xuống, thực sự muốn giúp cũng chẳng được.
Tiếp theo đó hoàng đế tiếp kiến sứ giả Lữ Tống, nghe bọn họ kể chuyện "quỷ râu đỏ" cướp bóc đốt phá, Long Khánh đa sầu đa cảm rơi lệ thương xót, yêu cầu nội các nghĩ cách giúp quốc vương Lữ Tống tội nghiệp.
Nội các vâng dạ, vốn định kéo dài vài ngày hẵng tính, ai ngờ một người lên tiếng. Dương Bác vì thái độ với người Mông Cổ mà bị đóng dấu phái bảo thủ lại yêu cầu giúp Lữ Tống phục quốc, còn đưa ra một phương án khả thi.
Từ Giai và Cao Củng bất ngờ lắm, thầm nghĩ:" Lão già này sao đột nhiên tích cực như thế?" Nhưng bọn họ không dám xem nhẹ ý kiến của lão Dương, mà kinh sát sắp tới rồi, càng phải nể mặt ông ta. Liền quyết định thương lượng cùng ông ta, nhưng Dương Bác chẳng phải là nhân vật nhỏ gọi là phải tới, ông ta xưa nay không bước qua cửa nội các.
Từ Giai đành ủy thác Cao Củng đại biểu mình tới đàm phán với Dương Bác, Cao Củng đành gọi Thẩm Mặc theo. Gọi ai không gọi, lại gọi trúng Thẩm Mặc, thế là hay rồi, bị người ta nội ứng ngoại hợp dỗ cho, Cao Củng quay về cũng thành phái chủ chiến luôn, kiên quyết ủng hộ phương án của Dương Bác.
Từ Giai thấy toàn là kẻ chủ chiến, thẩm nhủ mình không thể để người ta ghét nữa, vả lại triều đình không mất gì còn cắt đi được cái nhọt độc, nhất cử lưỡng tiện.
Thù phủ đại nhân còn tưởng trên đời này có mỗi Đại Minh là to, còn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha chỉ là đảo quốc tí xíu kiểu như Lữ Tống, Mã Lạt Gia mà thôi... Ở phương diện này ông ta còn thua xa Long Khánh.
Có điều loại ngu xuẩn này đẩy nhanh thời gian quyết sách, Từ Giai mau chóng đồng ý với Dương Bác, nhưng để ổn thỏa, ông ta còn xin chỉ thị hoàng đế, xem xem Long Khánh nói sao.
biglove
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Cư Nhất Phẩm
Tam Giới Đại Sư
Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=quan_cu_nhat_pham__tam_gioi_dai_su