Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.13 - Chương 17: Quan Hệ Biện Chứng.
T
hị vệ đứng trên tường thấy người Vân gia bắt cá định quát thì bị Vân Tranh trừng mắt rụt đầu lại, Vân Tranh mà muốn kiếm chuyện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cá chép gấm trong cung đã bị nuôi tới ngu người rồi, con nào non nấy béo múp, rất thích hợp đem nướng.
Hầu Tử chạy như bay về nhà cỏ lấy gia vị, Hàm Ngưu thì đã nôn nóng kiếm mảnh đất trống kín gió đốt một đống lửa.
Còn Vân Tranh thì kệ bà cái thể diện Đại tướng quân, dưới ánh mắt bất lực của đám thị vệ, thản nhiên thò tay bắt cá, chẳng mấy chốc đã có bảy tám con cá giãy đành đạch trên bãi cỏ, mỗi lần bắt được một con là Vân Đình và Thiên Thiên lại nhảy cẫng lên reo hò.
Thủy môn được rào bằng rào trúc, ngăn cá bơi xuống hạ du, đồng thời vì thế mà sáng tạo ra khu vực có lương thức ăn phong phú, thêm vào nơi này vắng vẻ, đám cá rất thích bơi tới.
Vân Tranh sau khi thò tay bắt mấy con cá thì mất kiên nhẫn, dùng sức giật tung cái rào trúc ra, đàn cá liền áo ào bơi xuống, hai đứa bé reo hò nhảy vào đua nhau vớt cá, đám thị vệ mồ hôi chảy ròng ròng.
Hầu Tử cực kỳ tinh nhanh, lập tức vứt gia vị đó, cầm rào trúc chạy xuống hạ du, tìm một chỗ hẹp cắp rào trúc, không cho thức ăn chạy đi mất, nếu không chỉ có hòa thượng mới sống nổi ở cái chỗ khốn kiếp này.
Giao cho Hàm Ngưu nướng cá, không cần lo, hắn từ nhỏ sống ở chốn hoang dã, làm mấy món này rất lành nghề, Vân Tranh tiếp tục nghiên cứu lan can thủy đạo, to bằng cổ tay, ăn sau vào tường đá, đá một cái không suy chuyển.
Vì ở trong nước lâu nên phần trên đã bị rỉ sét, thứ này không ngờ làm bằng đồng.
Ngồi ở ngoài thủy đạo nhìn về ngự hoa viên rất chăm chú, như tính thâu hương trộm ngọc, ít nhất đám thị vệ nghĩ như thế.
Không thấy đám lão bà lớn nhỏ của hoàng đế đâu, Vân Tranh có chút tiếc nuối, những nữ nhân đó đều là mỹ nữ các nơi đưa tới, không chỉ tố chất cao mà còn đủ loại phong tình khác nhau, xưa nay y luôn tránh xa hậu cung của Triệu Trinh, lúc này còn kiêng kỵ mẹ gì nữa, nếu có nàng nào xuất hiện, y sẽ ngắm no mặt luôn, buông vài câu tán tỉnh nữa thì tuyệt vời.
Lạc Lạc mau chóng gọi cả nhà tới, mọi người ngồi quây quanh cái bàn đẹp đẽ, ăn những con cá đẹp đẽ, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cho dù bọn họ vừa ăn cơm xong, không trở ngại mỗi người ăn hai con cá bép múp, tiếng cười thoáng chống làm sơn cốc nhỏ tăng thêm không ít hơi ấm nhân gian.
Vân Tranh ăn được vài miếng thì cảm giác mồm nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn thị vệ trên tường cao, quát: - Ê, ném rượu cho ta.
Binh sĩ trong thời gian chấp hành nhiệm vụ không được phép uống rượu, đó là thiết luật, nhưng binh sĩ khoái nhất món này, mà ngay cả trong quân của Vân Tranh cũng không chấp hành quá khắt khe nữa là ở chỗ hoàng cung sa đọa này, chỉ cần không xảy ra chuyện chẳng sao, thường ngày cũng không ai đi truy quét xem có dấu rượu không.
Mấy tên thị vệ nhìn nhau cười khổ, chỉ hận làm sao mình phải tới đây hầu hạ vị tổ tông này, không còn cách nào khác, lúc sau thòng dây thả xuống hai hồ lô rượu đen bóng.
Vân Tranh ném cho Hàm Ngưu một hồ lô, mở nút tu một ngụm, đã uống rượu lại còn chửi người ta: - Thứ rượu chó má gì thế này, đây là rượu để người uống à, mai tới Vân gia bảo quản gia mang rượu nho vào cho ta, mỗi ngày ta chỉ cần một ít, còn dư cho các ngươi.
Đám thị vệ rối rít tạ ơn, chuyện tuồn rượu từ bên ngoài vào với chúng là chuyện nhỏ.
Vân Tranh tuy ở trong thiên lao, nhưng bên trên không hề nói Đại tướng quân phạm tội, mà nhìn thế nào thì vị này cũng không giống phạm quan, mà đây đâu phải nơi giam giữ phạm quan gì chứ, nếu không thì tiên đế các đời phải tính là cái gì?
Đám thị vệ này còn hiểu quy củ hoàng cung hơn cả quan viên, Vân Tranh được ở nơi tiên đế từng ở, tuyệt đối không phải là trừng phạt, còn là phần thưởng vô thượng, thế nên nếu có thể tránh đắc tội với y thì tốt nhất.
Đại tướng quân cũng chẳng yêu cầu gì quá đáng, chỉ đưa vào ít rượu thôi mà, chuyện nhỏ đúng không.
Vân gia ăn một bữa cá nướng ngon lành rồi vui vẻ về nhà cỏ, Vân Tranh bấy giờ mới có hứng xem mật tấu, còn Lục Khinh Doanh phải nhân cơ hội này giáo dục lại đám con, đương nhiên, còn cả Cát Thu Yên.
Mức độ thẩm thấu của Mật điệp ti vào nước Liêu nằm ngoài dự liệu của Vân Tranh, trong bốn năm qua triều đường nước Liêu đã hỗn loạn, các bộ tộc phương bắc nối nhau tuyên bố độc lập, bao gồm Nữ Chân ở Hắc Thủy và Cao Ly, bọn họ không những từ chối tham gia xuân nại bát của nước Liêu còn kết thành liên minh.
Không thể trách được bọn họ vì nước Liêu thi hành chính sách thuế vô cùng hà khắc, tới mức không thể tăng thêm được nữa, vì Da Luật Hồng Cơ tin vào một điều, bách tính mệt mỏi sẽ khó dao động sự thống trị của vương quốc, vì khiến bọn họ mệt mỏi, hắn liền tăng thuế.
Sức thống trị của nước với Liêu Đông kỳ thực vô cùng bạc nhược, lại không coi cư dân nơi đó là con dân nước Liêu, đơn giản chỉ coi là nơi thu thế bóc lột.
Cuối cùng một lãnh tụ bình dân Nữ Chân tên Ô Cổ Nãi tụ tập dân binh đương địa, xua đuổi quan thuế vụ của nước Liêu, vì thế người Khiết Đan vốn chướng mắt với người Nữ Chân từ lâu không ngần ngại giơ đồ đao lên...
Vân Tranh luôn không hiểu chuyện này, xét về huyết thống lẫn tập tính sinh hoạt, người Khiết Đan và người Nữ Chân rất gần gũi, nhưng bọn chúng lại bóc lột người Nữ Chân, còn người Hán ở Yến Vân được đãi ngộ cao hơn rất nhiều.
Từ năm mươi năm trước thuê thu từ bộ lạc phương bắc vượt qua cả Yến Vân, mà nhân khẩu Yến Vân lại nhiều hơn gấp hai mươi lần, có thể thấy người Nữ Chân bị bóc lột ra sao.
Dưới tình huống như thế người Nữ Chân nối nhau làm phản cũng là chuyện dễ hiểu, giờ thuế thu ở nơi đó chỉ bằng hai thành lúc đỉnh thịnh.
Da Luật Hồng Cơ vô cùng phẫn nộ, đáng tiếc hắn không còn đủ binh lực để đối phó với người Nữ Chân nữa, đành chọn từ trong số huân quý những người năng lực xuất chúng mang binh mã trong tộc đi tới Liêu Đông ngăn cản xu thế này lan đi.
Sự đối đầu giữa Tôn Tán Tào và Tô Lạp Hải Nha chính là bức tranh thu nhỏ của đại thế này, nói ra thì Vân Nhị rõ xui xẻo, Tôn Tán Tào thắng ở thành Tô Châu, nhưng ở những nơi khác, thế lực địa phương giành thắng lợi, không phải mỗi quý tộc Khiết Đan đều có trí tuệ như Tôn Tán Tào.
Da Luật Hồng cơ từ sau khi Da Luật Tín và Tiêu Hồng Châu bỏ đi, tự thành tộc riêng, hắn liền mắc bệnh đau tim, tính khí cũng trở nên nóng nảy, đồng thời buông thả tửu sắc...
Vì giảm bớt thống khổ, hắn tăng cường vơ vét người khác, thương thuế biến thành thứ khủng bố chiếm nửa lợi nhuận, thuế đều người nhiều hơn năm năm trước tới bón lần, thế là thương nhân biến mất, rồi những người tự do cũng dần biến mất.
Huân quý Khiết Đan lại vô cùng hoan nghênh chính sách của hoàng đế, vì thương nhân bình thường không còn, còn lại thương đội của mình, dân tự do không còn, nay đều biến thành nô bộc của mình, cho nên chẳng mấy ai khuyên can hoàng đế, mấy người dám nói đã bị chô vào băng tuyết, biến thành tượng băng cả rồi.
Vân Tranh xem tình báo tới tận sáng, Lục Khinh Doanh hầu hạ trượng phu rửa ráy, sau đó có Tịch Nhục mang bữa sáng cho Vân Tranh.
Nhìn thấy bánh bao nóng hổi, Vân Tran lấy một cái bỏ ngay vào mồm, tuy chỉ là bánh bao rau với ít nhân cá, nhưng với y thế là đủ, cuộc sống trong thiên lao rốt cuộc đang dần quay về tiết tấu khi ở nhà.
Đám thị vệ giỏi hơn Vân Tranh nghĩ nhiều, Tịch Nhục nói toàn bộ công cụ bếp trong nhà đã được đưa vào thiên lao, cứ từ từ thôi, mỗi lần đòi hỏi một ít, sau này muốn ăn gì cũng có.
Vân Tranh vừa nhai vừa bảo lão bà: - Lúc khác đi cảm tạ Thục phi cho ta, cô ấy vẫn rất chiếu cố chúng ta đấy.
- Ý chàng nói những thị vệ kia?
- Ta nói Lam Lam. Vân Tranh cười, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2