Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Hạ Kiêu Hùng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 844: Sự Kiện Rượu Gạo
C
hính là bởi vì lo lắng xử phạt sẽ khiến cho cục diện chính trị triều đình không yên nên Dương Nguyên Khánh phải lui một bước, chỉ cách chức Vương Tự và Vương Túc.
Mà lần này những quan viên phản đối mãnh liệt cuộc chiến ở Trung Nguyên chủ yếu là những quan viên Hà Đông là chính, trong đó lại có hai phái quan viên Bùi Đảng và Vương Đảng chiếm đa số.
Bọn họ lo lắng sẽ gia tăng gánh nặng, tổn hại ích lợi của đại tộc Hà Đông nên mãnh liệt phản đối chiến dịch ở Trung Nguyên khiến Dương Nguyên Khánh trong lòng cực kỳ căm tức, nếu không thu dọn những người phản đối này bọn họ sẽ càng thêm đắc ý, dần dần hình thành một lực lượng cản trở con đường chinh phục thiên hạ của chính mình.
Tạm thời hắn vẫn không thể động tới Bùi gia, nhưng Vương gia ủ rượu tư bán, chuyện này không thể nghi ngờ là một cái cớ tuyệt hảo. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng trầm ngâm suy nghĩ một lát, lập tức ra lệnh:
- Lệnh Ngụy Bí tới gặp ta!
Không bao lâu, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí vội vàng tới, quì một gối thi lễ:
- Ty chức Ngụy Bí tham kiến Tổng quản!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói:
- Ngụy Tướng quân, ngươi có chút khiến ta thất vọng!
Ngụy Bí hoảng sợ, gã không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ có thể cúi đầu, không dám lên tiếng, cũng không dám nhận.
Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh mới tiếp tục nói:
- Tửu quán Nhất Phẩm Cư công khai bán rượu gạo, chẳng lẽ ngươi không biết việc này?
Ngụy Bí lau một phen mồ hôi trên trán, vội vàng nói:
- Việc này ty chức đã biết, bởi vì dính dáng đến Vương gia nên ty chức không dám rút dây động rừng, nên phái một tên huynh đệ đến tửu quán làm tiểu nhị, thu thập chứng cớ, chuẩn bị chờ thời cơ chín muồi mới một lưới bắt gọn. Tất nhiên, ty chức cũng định mai kia bẩm báo cho Tổng quản việc này.
Sắc mặt Dương Nguyên Khánh hòa hoãn một chút, nếu Ngụy Bí hoàn toàn không biết gì về chuyện này mới khiến hắn không thể tha thứ. Hắn trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Ngoại trừ tửu quán Nhất Phẩm Cư trái với lệnh cấm bán rượu, còn có tửu quán khác làm trái với lệnh cấm không?
- Hồi bẩm Tổng quản, ngoại trừ tửu quán Nhất Phẩm Cư còn có tửu quán Tiến Sĩ phụ cận Quốc Tử học cũng bán rượu cấm. Hai tửu quán này đều thuộc sở hữu của Vương gia, tửu quán Tiến Sĩ nói là bán rượu tồn từ trước, ngoài ra còn có mấy quán rượu nhỏ cũng từng lén bán rượu cấm đã bị tra xét nghiêm túc, ty chức cũng chưa phát hiện ra thêm những tửu quán khác. Ty chức nghĩ...
Nói đến đây, Ngụy Bí ngừng một chút, dường như hơi do dự, Dương Nguyên Khánh nhìn hắn một cái, nói:
- Nói tiếp!
- Vâng! Ty chức nghĩ đến chuyện hai tửu quán bán rượu kia hẳn là người của Vương gia tự tiện gây nên chứ Vương gia chưa chắc đã biết, nếu không Vương Tự và Vương Túc cũng sẽ không cho phép bọn họ làm loại chuyện ngu xuẩn này.
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng:
- Vương Tự và Vương Túc có biết hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là ngươi mau tìm chứng cớ đến đây cho ta. Hai ngày nữa ta phải đến quận Diên An nên trước đêm mai ta muốn thấy chứng cớ xác thực và báo cáo tỉ mỉ.
- Ty chức đã rõ!
Ngụy Bí mồ hôi trên trán ngày càng nhiều.
Dương Nguyên Khánh truyền đạt nhiệm vụ là lúc giữa trưa, hơn nửa canh giờ sau, cũng chính là lúc xế chiều, một nam tử mặc áo đuôi ngắn, vải thô màu đen vội vàng chạy vào tửu quán Nhất Phẩm Cư.
Lúc này đã qua thời gian cơm trưa, đại bộ phận khách nhân đã rời đi chỉ còn lại một số thương nhân bàn chuyện làm ăn vẫn còn ở trong tửu quán uống rượu đàm phán.
Bọn tiểu nhị thì bận rộn dọn dẹp tửu lầu, chuẩn bị bữa tối. Chưởng quầy tửu quán Nhất Phẩm Cư họ Hoàng, hơn bốn mươi tuổi, mập mạp trắng trẻo, từng làm tiểu quản gia trong Vương gia.
Y đã làm chưởng quầy trong tửu quán Nhất Phẩm Cư năm năm, vừa cẩn trọng, khôn khéo, hơn nữa còn có khả năng nên chỉ một tửu quán nho nhỏ đã mang đến lợi nhuận cuồn cuộn cho Vương gia, rất được Vương gia tín nhiệm.
Bận rộn cả trưa, Hoàng chưởng quỹ cũng có chút mỏi mệt, y đang ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật.
Nam tử mặc áo đuôi ngắn màu đen chạy vào tửu quán liền reo lên:
- Hoàng chưởng quỹ ở đâu?
Giọng của gã rất lớn, Hoàng chưởng quỹ đang ngủ gà ngủ gật trong góc lập tức bừng tỉnh. Y nhận ra người đang lớn tiếng là hàng xóm của y, liền hỏi:
- Lão Trương, tìm ta lại chuyện gì à?
Nam tử áo đen nhìn thấy y, vội vàng chạy tới hô:
- Lão Hoàng, ngươi nhanh về nhà đi! Con của ngươi bị xe ngựa đụng phải, chảy rất nhiều máu.
Hoàng chưởng quỹ cả kinh nhảy dựng lên, trong lòng hoảng sợ, dặn dò tiểu nhị:
- Các ngươi trông coi cửa hàng, ta về thăm nhà một chút.
Y cũng không nhiều lời, chạy tới mã phòng dẫn ngựa của y ra, xoay người lên ngựa, nhanh chóng phi nước đại về nhà.
Nhà của Hoàng chưởng quỹ ở phía nam thành, là một khu nhà nhỏ chiếm ba mẫu đất. Năm trước mua nó y đã hao hết hơn nửa tiền dự trữ để cấp cho cha mẹ, vợ con một mái ấm.
Mặc dù y rất hài lòng về nhà của mình, nhưng nhà của y cách tửu quán quá xa, gần như phải đi quá nửa Thái Nguyên. Sau nửa canh giờ, Hoàng chưởng quỹ mồ hôi đầy người chạy về đến nhà mình.
Hoàng chưởng quỹ có hai đứa con trai, cũng không biết là đứa nào gặp chuyện không may. Nhưng mặc kệ đứa nào gặp chuyện không may đều làm y lòng nóng như lửa đốt.
Cửa chính của nhà đang đóng. Hoàng chưởng quỹ xoay người xuống ngựa, vung nắm tay gõ cửa thùng thùng:
- Nương tử nhanh mở cửa, ta đã trở về.
Cửa mở, xuất hiện trước cửa là một người đàn ông mặc áo đen, chưa từng gặp mặt. Hoàng chưởng quỹ ngây ngẩn cả người, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là quan phủ nha dịch, đang xem xét thương thế của con trai ngươi.
- Nha dịch?
Hoàng chưởng quỹ trong lòng một mảnh hỗn độn, chuyện này và nha dịch có quan hệ gì, làm sao lại kinh động đến quan phủ? Y tỉnh tỉnh mê mê dẫn ngựa đi vào sân, cửa chính 'Két kẹt' một tiếng đóng lại, bốn năm người đàn ông áo đen nữa xuất hiện bên cạnh y.
Trong viện đình có một chiếc xe ngựa, cửa xe bị miếng vải đen che đậy, ngồi trên càng xe là một người đàn ông áo đen có vẻ mặt dữ tợn, tay xách một thanh hoành đao, lạnh lùng nhìn y.
Bốn năm người đàn ông áo đen vây quanh y, Hoàng chưởng quỹ bỗng nhiên hiểu được đám người áo đen này không phải nha dịch. Y giật mình lùi lại sau một bước, hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Y vừa dứt lời, một gã đàn ông đã hung hăng đánh một quyền lên bụng y, khiến bụng y như sông cuộn biển gầm, đau đớn khó nhịn. Y kêu lớn một tiếng liền ngã xuống đất.
Hai người đàn ông áo đen dựng y lên đưa vào trong nội đường. Trong nội đường, vợ và hai đứa con trai y đều bị trói tay sau lưng nằm trên mặt đất, miệng đều bị nhét vải rách, cha mẹ tuổi già cũng ngồi xổm trong một góc phòng, vẻ mặt hoảng sợ.
Ở giữa đại sảnh, Nội Vệ tướng quân Ngụy Bí vẻ mặt sương lạnh, gã vốn định dùng phương thức thả câu dài để câu con cá lớn, chậm rãi thu thập chứng cớ, nhưng Sở Vương chỉ cho gã thời gian một ngày rưỡi khiến gã không thể không dùng phương thức cực đoan này, tự mình ra trận.
Hai người đàn ông áo đen đem Hoàng chưởng quỹ đến trước mặt Ngụy Bí, đặt xuống thật mạnh. Hoàng chưởng quỹ chậm rãi khôi phục lại, nhìn vợ con và cha mẹ đều bị buộc chặt trên mặt đất, máu lập tức xông lên đỉnh đầu, hét lớn một tiếng:
- Các ngươi muốn làm gì?
Ngụy Bí lạnh lùng khoát tay, hơn mười người đàn ông áo đen tiến lên đưa vợ con và cha mẹ của y mang đi. Hoàng chưởng quỹ liều mạng giãy dụa, lại bị hai người đàn ông áo đen gắt gao ấn chặt, không thể động đậy, trơ mắt nhìn người nhà bị nhét vào một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh ra khỏi nhà, biến mất vô tung.
- Các ngươi nhanh thả phụ mẫu của ta, thả thê tử của ta, thả con của ta!
Hoàng chưởng quỹ gấp đến độ khóc rống lên.
Ngụy Bí liếc mắt quan sát gã một cái, hỏi:
- Ngươi tên là Hoàng Hữu Đức, chưởng quỹ tửu quán Nhất Phẩm Cư đúng không?
Người nhà bị mang đi, Hoàng chưởng quỹ liền giống như bị rút đi linh hồn, trở nên dễ bảo, cúi đầu khoanh tay nói:
- Vâng!
Ngụy Bí rất hài lòng với thái độ của y. Gã đã thẩm vấn đứa con của Hoàng chưởng quỹ, biết người này cực kỳ hiếu thuận, cực kỳ yêu thương vợ con. Đây là điểm yếu của y, nếu biết bắt lấy điểm này, không sợ y không tuân theo.
- Ta đây cứ việc nói thẳng đi, ta là Nội Vệ tướng quân, họ Ngụy, hiệu là Ngụy Thế Đầu, ta nghĩ ngươi hẳn cũng biết ta.
Sắc mặt Hoàng chưởng quỹ lập tức trắng bệch. Y đương nhiên biết nội vệ đại đầu mục, lòng lang dạ sói, giết người không chớp mắt, trẻ con nghe thấy thì không dám khóc đêm, bị mọi người ở Thái Nguyên gọi là Ngụy Thế Đầu.
Hoàng chưởng quỹ hai đùi run rẩy đứng lên, thê nhi, cha mẹ của mình rơi vào trong tay gã còn có cơ hội sống sót sao?
Hai chân y mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, liều mạng dập đầu nói:
- Tiểu dân nguyện chết chỉ cần Ngụy Tướng quân tha phụ mẫu thê nhi của ta một mạng!
- Ta có thể tha cho bọn họ một mạng, thậm chí có thể cho ngươi một khoản tiền, cho ngươi mang theo người nhà đi đến phần đất bên ngoài mưu sinh nhưng trước tiên ngươi nhất định phải thành thật thay ta làm việc, nếu không, cả nhà ngươi sẽ chết không có đất chôn thây.
Hoàng chưởng quỹ ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Ngụy Bí:
- Tiểu dân có thể làm gì cho tướng quân?
Ngụy Bí ngồi xổm ở trước mặt y, ánh mắt hung ác đe dọa nhìn khuôn mặt béo của y, gằn từng chữ:
- Ta muốn biết, Vương gia ủ bao nhiêu rượu tư, rượu tồn để ở nơi đâu? Bọn họ ủ rượu ở nơi nào? Nếu có nửa điểm giấu diếm, ta sẽ đem đầu của con ngươi đưa lên trước.
Hoàng chưởng quỹ lúc này mới tỉnh ngộ, trong lòng của y than khóc một trận, sự tình y sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.
- Tiểu dân nói, sẽ nói toàn bộ!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Cao Nguyệt
Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt
https://isach.info/story.php?story=thien_ha_kieu_hung__cao_nguyet