Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.13 - Chương 15: Bi Thương Của Võ Tướng.
C
ùng lúc ấy Vân gia náo loạn, Cát Thu Yên đã mặc áo giáp chuẩn bị mang người cướp thiên lão, nữ nhân này điên lên là nghĩ ngay tới thủ đoạn giang hồ, làm việc bất chấp hậu quả.
Lục Khinh Doanh trấn tĩnh hơn nhiều vẫn nghiền ngẫm sự kiện vừa được báo về, nàng hay lo xa, nhưng khi xảy ra chuyện thì lại cực kỳ trầm ổn.
Khả năng trượng phu trở tay không kịp bị trúng bẫy người khác tới mức không kịp phát tín hiệu báo nguy cho mình là rất khó xảy ra, trượng phu cũng không bao giờ định làm chuyện gì nguy hiểm mà lại không cảnh báo cho nàng trước, hôm nay rời khỏi nhà chẳng dặn dò gì, còn cười xấu xa, nụ cười đó... giống gài bẫy người khác.
Nghĩ tới đó nói với Cát Thu Yên mặt đầy sát khi: - Thu thập ít vật dụng cần thiết, dẫn theo đám nhỏ, nếu lão gia nói tới đó tránh nóng thì chúng ta tới đó là được.
- Phu nhân, đây là cái bẫy để bắt cả nhà chúng ta, chắc chắn không phải do lão gia truyền lời, sao có thể toàn bộ chui đầu vào giọ, ai lại trắng nắng ở thiên lao?
- Bảo ngươi làm thì làm đi, đừng nhiều lời. Lục Khinh Doanh quay sang Vân Nhị: - Còn đệ và Tiểu Uyển ở lại phủ, đóng chặt cửa, trừ khi có chính thư do ta viết, nếu không đừng nghe ai hết.
Vân gia gặp họa rồi, cuối cùng thì cái ngày mà một số kẻ ở Đông Kinh trông đợi bao năm đã tới, cả nhà từ lớn tới nhỏ, ngay cả đứa con vẫn nằm nôi cũng không thoát.
Địch Thanh vừa về tới nhà thì hay tin chấn động này, không kịp cởi giáp, không kịp rửa mặt, cứ vậy bụi bặm cưỡi ngựa tới hoàng cung, nhưng bị hoàng hậu lấy cớ bệ hạ đã ngủ từ chối.
Vô kế khả thi, Địch Thanh đành ngồi trước Ngũ Phượng lâu đợi hoàng đế tỉnh lại.
Lý Thường đã bị bãi chức ở nhà đợi điều tra biết tin này tới cung khấu đầu đợi hoàng đế triệu kiến, nhưng bị nội thị dùng loạn côn đánh đuổi...
Đám Hầu Chi Thản, Lâm Quảng cực kỳ hả hê, gõ cửa Vân gia, chuẩn bị sỉ nhục một phen, nhưng tới nơi thấy ngay cả gác cửa cũng mặc khải giáp, đằng đằng sát khí liền thay đổi chủ ý, nếu để Vân gia chó cùng dứt dậu thì nguy mất.
Vân Nhị mặt âm trầm đi ra tiếp khách, nói nếu Vân gia gặp họa thì đám người bọn chúng cũng đừng hòng thấy được ánh mặt trời ngày mai, nói xong phóng mũi thương trong tay cắm phập vào cây hòe gần đại môn Vân phủ.
Nhìn đuôi thiết thương rung bật bật, Ngũ thành binh mã ti vội vàng điều động trọng binh bao vây Vân phủ đề phòng bất trắc.
Tới giờ hoàng cung đóng cửa Địch Thanh cũng không được hoàng đế triệu kiến, đành dìu Lý Thường bị đánh đập thê thảm vẫn kiên trì quỳ đó lên ngựa của mình, hai ông già lùi thủi trở về.
Rất nhiều người Đông Kinh nhìn thấy cảnh này, mới đó còn có một số kẻ xem náo nhiệt chỉ chỏ nói cười, nhưng khi có lão phu tử ngửa mặt lên trời thốt ra một câu, kẻ vô tâm nhất cũng không cười nổi nữa.
Trường mâu của Đại Tống gãy mất rồi.
Lý Thường thoi thóp được đưa vào nhà Địch Thanh, khi trong phòng chỉ còn Địch Thanh ngồi thất thần ở bên cạnh trông chừng, bất ngờ bật dậy, phấn khích nói:
- Địch soái, chuyện này từ đầu tới cuối đều rất quỷ dị, theo hạ quan thấy, ngài không cần lo, thời gian tới ắt sẽ có người tới nói cho ngài tình hình chân thật.
Địch Thanh gật đầu rồi lắc đầu: - Bất kể thế nào chuyện này sẽ vô cùng ảnh hưởng tới lòng quân, Vân Tranh rất được lòng binh sĩ thiên hạ, ắt gây xôn xao lớn, thời gian tới thế nào trung xu cũng bị tấu chương nhấn chìm.
- Địch soái đừng lo, hạ quan hỏi rồi, thiên lao hình bộ không có Vân soái.
Địch Thanh ngớ ra: - Thật sao?
- Đúng thế, tam đệ hạ quan là hình bộ tả thị lang, chủ quản chiếu ngục, nếu Vân soái vào thiên lao, không có chuyện nó không biết. Nên hôm nay khi hay tin, hạ quan lập tức tới tìm đệ đệ, muốn vào thiên lao gặp Vân soái tìm hiểu sự việc.
- Nhưng khi tới nơi tam đệ của hạ quan lại nói là không hề hay biết gì, hạ quan còn lo hình bộ thượng thư Hoắc Trọng Thân đích thân xử lý, thúc giục nó vào chiếu ngục, kết quả không có.
- Nghĩ mãi mới nhớ tới một tin đồn, thiên lao Đại Tống ta còn có một nơi nữa, là Thúy Vi Sơn. Đó vốn là nơi thiên tử tự cầm tù bản thân, thái tông sau chiến bại ở Cao Lương hà đã tự giam mình ở đó nửa năm, trừng phạt sai lầm của bản thân.
Địch Thanh nhíu mày: - Vậy thì cũng vẫn là thiên lao, huống hồ chỉ là suy đoán thôi, mai lão phu tiếp tục tìm bệ hạ, Vân Tranh vạn vạn lần không thể vào ngục lúc này.
- Địch soái, nơi thiên tử giam mình, thần tử vào đó, căn bản không phải là trừng phạt mà là vinh diệu.. Lý Thường biết Địch Thanh vì quan tâm sinh loạn, kiên nhẫn giải thích:
Địch Thanh xua tay: - Lý hoàng môn, ông không phải võ tướng bọn ta, không thấu hiểu hết bi thương cay đắng trong đó, bắc chinh sẽ tiến hành trong vòng hai năm nữa, lúc này lão phu và Vân Tranh ắt phải rời kinh, tới Thái Nguyên chỉnh quân, bắt đầu chuẩn bị, thao luyện binh mã. Vậy mà giờ chúng ta đa phần hao tốn thời gian tâm trí chuẩn bị cho hậu sự.
- Vân Tranh cho dù không bị giam vào thiên lao nữa thì chắc chắn cũng bị giam lỏng rồi, bất kể ý bệ hạ là gì, nhưng tuyệt đối không phải là cách nên làm với một Đại tướng quân sắp ra trận.
- Quan văn các vị trước khi ra trận đã được phong thưởng, cổ vũ tinh thần, võ tướng bọn ta thì phải để người nhà ở lại làm con tin, đánh trận rụt rụt rè rè chỉ sợ mang họa. Ai cũng đòi hỏi tướng sĩ phải tận trung với nước, nhưng sĩ tốt bị xăm chữ lên mặt như tội phạm, tướng quân bị nghi kỵ đủ đường …
Lý Thường trầm tư một lúc rồi thở dài, nếu ông ta chưa từng theo Vân Tranh ra trận, có lẽ sẽ cười mỉa những lời Địch Thanh nói.
Địch Thanh đau đớn nói: - Bắc chinh kết thúc, lão phu lập tức cởi giáp quy điền, Vân Tranh cũng đi ra hải ngoại, võ huân Đại Tống sẽ bị đàn áp chưa từng có, thời đại võ tướng sẽ không bao giờ quay lại nữa, trăm nay cơ nghiệp Đại Tống trông hết vào lần này, nếu không thành chỉ còn một đường đi xuống, lão phu sao không lo cho được.
Hai người bọn họ cảm khái vô tận, Vân Tranh chẳng suy nghĩ như thế, người thấy qua ngàn năm diễn biến lịch sử, thay triều đổi đại rồi mà còn vướng bận tồn vong của Đại Tống thì đúng là ngu xuẩn.
Lục Khinh Doanh ngồi trên ghế trúc nhìn hai mặt núi đất không cao, cảm giác là lạ, phong cảnh nơi này đúng là rất đẹp, nhưng thiếu sức sống, đúng vậy, nếu là nơi núi rừng thì phải có chim chóc muông thú, nhưng nơi này đẹp như tranh vẽ, song im ắng tĩnh mịch khiến người ta sờ sợ.
- Thiếu ít gà vịt với bò dê đúng không, trong rừng mà có tổ chim là bị đám thị vệ chọc rơi, ngoái kia cũng có rất nhiều lưới bắt chim, nên nàng đừng hi vọng... Vân Tranh ngâm chân trong con suối nhỏ, cười với lão bà:
- Nghìn non mất bóng chim bay, Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không. Kìa ai câu tuyết bên sông, Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài. Lục Khinh Doanh cảm khái ngâm bài thơ cổ thời Đường:
- Không phải như nàng nghĩ đâu, năm xưa thái tông bị người ta đánh tơi bời hoa lá, còn trúng tên, tự giam mình ở đây coi như một câu trả lời với văn võ toàn triều, có thể tưởng tượng khi đó thái tông phẫn nộ bi thương ra sao, cho nên đặt mình ở nơi tĩnh mịch như vậy.
- Nhưng mà ông ấy sau khi về hoàng cung là chết. Lục Khinh Doanh hơi chun mũi hứ một tiếng:
Vân Tranh cười ha hả vuốt tóc Lục Khinh Doanh, dáng vẻ lão bà vừa rồi giống tiểu cô nương không hiểu gì cả, chỉ dòng suối dưới chân: - Vì bi thương hoàng đế đã chảy thành sông, vì bi thương mà chết.
- Toàn nói linh tinh, phu quân trong sơn cốc có mỗi nhà ta, ở đây vào buổi tối sẽ sợ lắm.
- Sợ cái gì, Hầu Tử, Ham Ngưu, Tịch Nhục đều tới, nhà ta đông đủ, sống vui vẻ, quan tâm làm gì nhiều.
Lục Khinh Doanh không bị trượng phu đánh lạc hướng: - Ở đây ngay cả bồ câu cũng không bay vào được, hải đông thanh là mục tiêu quá rõ ràng, hoàng đế muốn cách tuyệt chàng với bên ngoài, phong tỏa Vân gia ta.
Vân Tranh chỉ công văn chất cao như núi trên bàn: - Hoàng đế đã chuẩn bị hết cho ta rồi còn gì, đại thế thiên hạ đều nằm trong tay, nếu như ta cần tình báo ở phương diện nào, Trần Lâm sẽ mang tới, nàng còn gì chưa hài lòng.
Lục Khinh Doanh nhéo hông Vân Tranh: - Chàng thừa hiểu thiếp nói gì, thiếp không đùa đâu, thiếp không phải loại nữ nhân mềm yếu, không cần chàng tỏ ra vui vẻ để an ủi.
Vân Tranh thừa thế nắm tay lão bà kéo vào lòng: - Bọn họ không phong tỏa nổi, dù có phong tỏa được mọi thứ cũng không phong tỏa nổi thời gian. Cái gì tới sẽ tới, kẻ đáng chết sẽ chết, phải chống trả thì chống trả, không ai thay đổi được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2