Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.13 - Chương 13: Ai Cũng Cắn. (2)
H
oàng đế nói là giảng bài mà không nói tác chiến, tức là không đồng ý với cách làm hiện giờ của Vân Tranh, y đắc tội với tất cả mọi người, không có lợi cho Vân gia, cũng không có lợi cho giang sơn Đại Tống.
Không ai dám chọc vào một Vân Tranh nổi giận, nên đám Hầu Chi Thàn, Lâm Quang chỉ đành hầm hực lùi sang bên, không thích y, cũng không ai muốn làm tử địch của y.
Vân Tranh dắt thái tử ra giữa đại điện, chỉ ( Hoàng Tống thiên hạ nhất lãm đồ), nói: - Thái tử, bài học hôm nay rất quan trọng, dù thái tử tạm thời không hiểu cũng phải nhớ cho kỹ.
Triệu Húc chắp tay: - Đệ tử cung kính lắng nghe.
- Thân là tướng quân phải nhớ kỹ một điều, tự cường mới là quan trọng, căm hận Liêu, Tây Hạ hay Thổ Phồn đều không làm họ mất một sợi lông nào, một tướng quân cường đại không căm hận bất kỳ một ai, đem theo tình cảm này đối diện với kẻ địch chỉ là gánh nặng chứ không có bất kỳ ích lợi gì.
Triệu Húc liếc nhìn đám tướng quân khác trong phòng gật đầu.
Vân Tranh cũng nhìn đám võ huân, chẳng buồn nói đây là nước Đại Hòe nữa thẳng thừng nói: - Khi ta nói năm vạn quân áp sát Đông Kinh, chẳng lẽ các ngươi không có ý niệm gì, các ngươi nghĩ số quân đó ở đâu mà ra, từ dưới đất chui lên chắc?
- Chỉ riêng điều này đủ thấy đều là đám ngu xuẩn, không đủ tư cách đối diện với bản hầu.
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, đây chẳng phải điều kiện Vân Tranh đặt ra hay sao, cả Bàng Tịch cũng không hiểu, chỉ Triệu Phu cụt một cánh tay giật mình ngờ vực nói: - Ý đại soái nói đây là quân phương bắc.
- Coi như ngươi theo ta bao năm không uổng phí quân lương. Vân Tranh vỗ bản đồ: - Đúng như thế khi năm vạn đại quân của ta tới Hoàng Hà, đối diện với Đông Kinh, biểu thị toàn bộ lãnh thổ phía bắc đã bị công chiếm, Đông Kinh thành tiền tuyến rồi.
- Dưới cục diện đó mà các ngươi dám mạnh miệng quyết chiến, một đám ngu xuẩn, nếu năm vạn quân xuất hiện ở đây thì tức là đã thua rồi.
Bị Vân Tranh luôn mồm mắng chửi ngu xuẩn, Hầu Chi Thản mặt đỏ như gan lợn, hừ một tiếng: - Không thể nào, phương bắc có trọng binh Đại Tống tầng tầng canh giữ, làm sao kỵ binh nước Liêu có thể dễ dàng nam hạ.
Vân Tranh không thèm để ý tới tên ngu xuẩn này, tới ngay cả vị trí bất lợi của Đông Kinh mà không hiểu không cần tốn nước bọt giải thích, tiếp tục nói: - Đại Tống ta định đô ở Khai Phong đúng là có ưu thế giao thông mà Trường An cổ và Lạc Dương không so bì được, tào vận thuận tiện nhờ Biện hà và nguồn nước phong phú của Hoàng Hà, đem các loại hàng hóa của toàn quốc cuồn cuộn đổ về.
- Nhưng có lợi cũng có hại, năm xưa Vương Bí phá đê ngập Đại Lương, diệt nước Ngụy, cùng lý đó chỉ cần vào mùa thu nước Hoàng Hà sung túc, phá đê cho nước đổ vào Đông Kinh, tuy Đông Kinh có thành cao vững trãi, không sợ bị nước cuốn trôi, nhưng chắc chắn bốn bề là nước.
- Khi ấy ta không tốn một binh một tốt bao vây Đông Kinh, Lâm tướng quân muốn lấy gì ra đối phó với ta?
Bàng Tịch nhíu mày phản bác: - Vân hầu, không phải chỉ có ngài nhìn thấy tệ nạn này, năm Khánh Lịch thứ tư, xu mật phó sứ Hàn Kỳ, tham tri chính sự Phạm Trong Yên đều dâng tầu nói, kinh sư không có đất hiểm phòng ngự, ắt phải đóng trọng binh ở Hà Bắc, kinh sư chỉ cần thủ vững, trọng binh ở phía sau sẽ tập kết địch, địch trước có kiên thành, sau có trọng binh ắt phải lui. Quân xâm nhập sâu mà không đánh, sĩ khí ắt xuống, xuống phải truy, đó là lúc đánh bại...
- Bàng tướng, ngài không hiểu việc quân, đó là lý luận xuông không dùng được vào thực tế. Vân Tranh cầm que trúc mình chặt lúc nãy, gõ lên mô hình Đông Kinh: - Mọi người xem ngoài Nam Huân môn có một con sông năm trượng, nó áp sát vào cổng thành, thuyền từ Hà Bắc có thể dễ dàng đưa hàng hóa tới đây, vì thế nó thành chỗ phồn hoa nhất của Đông Kinh.
- Nhưng cũng ở con sông này, nếu như sử dụng thuyền bọc sắt ở mũi, chất thêm thuốc nổ, dòng nước hùng dũng sẽ đưa thuyền đâm thẳng vào thủy môn Nam Huân Môn mà không gì cản nổi, thuốc nổ sẽ dễ dàng thổi bay tường thành, chỉ cần chuẩn bị đủ thuyền, xác thuyền sẽ lấp kín sông, quân sĩ cứ thế mà tràn vào.
- Một khi có quân địch vào thành, Đông Kinh coi như xong rồi, ngoài ra đốt lửa ngoài thành, để khói đen bao phủ Đông Kinh, thông qua chém giết chế tạo khủng hoảng, hơn trăm vạn bách tích khóc lóc kêu gào, bỏ chạy tán loạn sẽ phá hoại toàn bộ bố trí quân sự trong thành, tòa thành này coi như thất thủ. - Bàng tướng, ngài cố thủ hoàng cung ích gì, quân ta giết chóc đằng sau, trăm vạn bách tính phát cuồng đổ về phía họ cho là an toàn nhất, ngài làm sao đây? Giết hay là chứa chấp họ? Cả hai đều không thể, với tính cách của ngài, tự sát tuẫn quốc là chắc chắn. Nói rồi đi tới bên Bàng Tịch đang thất thần làm động tác cứa cổ ông ta, đẩy nhẹ vai một cái, coi như loại bỏ khỏi vòng chiến.
- Còn về Hầu tướng quân, năm xưa ngài đánh nhau với đám phản quân Vương Luân, Vương Tắc, địch vừa tới đã vứt bỏ khí giáp mà chạy, tình hình nghiêm trọng thế này, liệu có lại mặc y phục phụ nhân bỏ trốn nữa không?
Hầu Chi Thản thẹn quá hóa giận: - Khua môi múa mép, có bản lĩnh thì dùng đao thương nói chuyện, vứt cái thứ gọi là sa bàn này đi.
- Được thôi, nếu ngươi muốn diễn luyện thật, chúng ta ra kia thử nghiệm một chút, để xem ngươi cầm cự nổi một canh giờ không?
- Ngươi...
Trần Lâm mặt âm trầm rít lên: - Vân Tranh rốt cuộc ngươi muốn gì, có gan nói thẳng ra. Hầu tướng quân, Lâm tướng quân cùng các vị tướng quân khác ở đây đánh trận không bằng ngươi, nhưng luận tới trung thành, lão phu tin tưởng hơn ngươi nhiều.
Vân Tranh cười lớn, cuộc tiểu triều hội hôm nay rốt cuộc có chút thú vị, có kẻ đã nói thật suy nghĩ trong lòng ra rồi.
Triệu Phu, Triệu Duyên Niên và Trâu Đồng Minh nơm nớp nhìn hoàng đế, mong ra lệnh dừng cuộc tranh luận này lại, nếu không ắt sẽ thành xung đột nội bộ không thể hóa giải.
Vân Tranh vuốt ve sa bàn Đông Kinh, đây là món đồ chơi của lão bà, phu thê bọn họ cùng làm một cái ở Thành Đô: - Bình thường mọi người đều nói lời dối trá, Trần Lâm ngươi đã nói thật, vậy ta cũng nói thật.
- Còn nhớ lần đầu tiên quân ta vào Đông Kinh thế nào không, mấy chục kỵ sĩ báo tin mà khiến quân thủ thành chạy chối chết, bách tính gào khóc tìm chỗ trốn, chỉ có tên hủ nho Âu Dương Tu cầm một cái đòn gánh đứng giữa cổng thành, bảo vệ trăm vạn bách tính, quát hỏi kẻ tới là ai.
- Bộ tướng Lang thản của ta khi đó kể lại, ta còn tưởng là hắn nói đùa, đến khi ta dẫn quân khải hoàn về, tận mắt chứng kiến cảnh bách tính cuống cuồng bỏ trốn, xô đội ngũ quân sĩ dọn đường ngã ngửa, mới biết cảnh đó là thật, với ta khi đó mà nói Đông Kinh là tòa thành không có phòng bị, nếu ta mang lòng dạ bất chính, thì tòa thành này sớm biến thành đống đổ nát rồi.
- Khi ấy cái đầu chó của Trần Lâm ngươi cũng không còn để rồi bây giờ chất vấn lão tử về lòng trung thành đâu, bao năm qua lão tử chinh đông phạt tây vì nước, ngươi rúc trong hoàng cung bày âm mưu quỷ kế hãm hại trung lương, giờ dám lớn giọng trước mặt lão tử hả?
- Thứ như ngươi thử một lần ra trận xem có sống nổi một ngày không?
Trần Lâm cho hai tay vào ống tay áo, cố gắng giữ bình tĩnh, dựa vào linh cảm lâu năm, ông ta nhận ra Vân Tranh bạ ai cắn nấy nhất định có mưu đồ, không hiểu y muốn gì sẽ không tùy tiện nhảy vào cái bẫy của y.
Triệu Trinh nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ.
Nói tới xúc động, ai ấn tượng sâu sắc hơn Triệu Trinh vị chủ nhân thiên hạ, hắn còn nhớ khi đó đang nghị triều, hay tin báo, Hàn Kỳ liên tục phát ra ba đạo mệnh lệnh, chém đầu quan trông thành, rồi ngày Vân Tranh khải hoàn, đội voi chiến hung dữ đó xông tới, chắn chắn không ai cản nổi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2