Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.13 - Chương 1: Chẳng Ai Sống Dễ Dàng..
B
uổi sáng hôm sau Vân Tranh gian nan bò dậy khỏi giường, bên ngoài trời rất đẹp, nhưng tâm tình y thì lại rất tệ, sao à, vì làm theo trang thứ mười của sách động phòng cực kỳ khảo nghiệm sức lực của nam nhân chứ sao.
Cơ thể Lục Khinh Doanh rất mềm dẻo, thời trẻ nàng bỏ rất nhiều công sức luyện tập vũ đạo, thế nên khi Vân Tranh yêu cầu lão bà thực hiện giao ước đánh cược, người gặp xui xẻo là y...
Vân Tranh thức dậy đã thấy xương khớp toàn thân kêu răng rắc, đi giày thôi cũng suýt không cúi xuống nổi.
Định bụng đi ra phố kiếm thợ đấm bóp xoa nắn cho, không để lão bà biết được, nếu không thì mất mặt, vừa mới trèo đươcj xuống nhà gỗ, khuê nữ từ đâu ra nhảy phắt lên lưng, đòi cha cõng, hôm qua nó nhìn thấy cha cõng mẹ rồi, nên ghen tỵ.
Vân Tranh khẳng định lưng mình phát ra tiếng động rất bất thường, sau đó không động đậy được nữa, Lục Khinh Doanh đang định mắng khuê nữ thì thấy trượng phu mặt trắng bệch phát sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, hết hồn hỏi: - Phu quân, làm sao thế?
- Không, không được đánh khuê nữ.
Chỉ kịp dặn một tiếng như thế, Lục Khinh Doanh vừa bế Lạc Lạc đi là ngã xuống, tiếp đó phó dịch vội vàng dùng càng khiêng lên giường.
Cát Thu Yên cái loại đại phu mèo ba cẳng nghe tin định giúp trượng phu nắn lưng, bị Lục Khinh Doanh mắt đỏ hoe gạt sang bên, Hàm Ngưu và Hầu Tử đã cưỡi khoái mã đi mời ngự y rồi.
Thái y viện y chính Phổ Phong thở hồng hộc tới Vân gia thì không biết mũ đâu rồi, ngồi ở hoa sảnh chửi Hàm Ngưu chửi bới: - Không phải con người, không phải con người, lão phu năm nay tuổi đã quá thất tuần, ngươi vác lão phu đặt ngang ngựa, làm lão phu không thở nổi, nếu không phải có chút đạo hạnh, e chưa tới Vân gia đã đứt hơi.
Lục Khinh Doanh rối rít xin lỗi: - Toàn là thứ lỗ mãng trong quân, nghe chuyết phu có bệnh quên hết lễ số, thiếp thân nhất định sẽ hạ lệnh trừng trị sau, mời lão tiên sinh tới xem bệnh trước...
- Đại tướng quân vất vả chinh chiến vì nước, nay bệnh tật, lão phu tất nhiên không thể ngồi nhìn, sẽ đi chẩn mạch ngay.
Hầu Tử xấu hổ đi tới xách rương thuốc cho Phổ Phong, bị ông già chửi một câu, rồi vội vàng theo Lục Khinh Doanh tới hậu trạch.
Vân Nhị đang sốt ruột đi qua đi lại ở cổng vòm, vội tới đón: - Gia huynh đau đớn vô cùng, mong thái y viện trợ, Vân Việt cảm kích vô cùng.
Phổ Phong cười gật đầu, thực tế rất ít người có thể tức giận trước thái độ lễ phép nhã nhặn của Vân Nhị, ông ta gặp Vân Nhị trước đó rồi, rất có thiện cảm.
Vân Tranh nằm cong lưng trên giường rất lâu, đau tới không thở nổi còn phải an ủi khuê nữ khóc như mèo mướp, khuê nữ nghịch ngợm là do mình chiều mà ra, giờ tự làm tự chịu mà trách ai được đây?
Phổ Phong cởi áo Vân Tranh, cho bàn tay gầy guộc vào sờ nắn một chút, hơ nóng cây châm lớn, đâm vào chân Vân Tranh, khi y vừa đau đớn co chân lại, nghe rắng một cái, té ra Phổ Phong nhanh như chớp nắn xương về vị trí cũ.
Vân Tranh mồ hôi ròng ròng, nhưng lưng rốt cuộc đã thẳng ra được, gượng cười chắp tay: - Làm phiền lão thái y rồi.
Phổ Phong gật đầu, lật Vân Tranh nằm sấp xuống, chỉnh lại gân cốt từ đầu tới chân một lượt, nói: - Đại tướng quân thích võ nghệ, nhưng nên vừa phải thôi, cái gì quá cũng không hay. Lần này trặc lưng, không nghiêm trọng, nhưng phải nằm giường đủ mười ngày, lão phu sẽ kê đơn, uống liền sáu ngày là không đáng ngại nữa.
Vân Tranh biểu thị sẽ tuân thủ căn dặn, sai Vân Nhị thay mình tạ ơn, cùng lão thái y đi bốc thuốc, nhìn lão bà tựa cười tựa không nhìn mình, xấu hổ kiếm cớ nói mình mệt, đuổi hết mọi người đi.
Phổ Phong về cung, đi tới một cái điện nhỏ, đó là nơi ai cũng sợ, vì Trần Lâm ở đó.
Cung điện âm u, dù giữa hè mà vẫn khiến người ta ớn lạnh, Trần Lâm quanh năm mặc trường bào khoanh tay nghe Phổ Phong kể quá trình xem bệnh cho Vân Tranh.
- Đại tướng quân đúng là bệnh, nghe Vân đại tiểu thư vừa khóc vừa kể nói do nó thình lình nhảy lên lưng ngài ấy chơi, cho nên bị trặc lưng.
Trần Lâm gật đầu: - Sức khỏe Đại tướng quân không được phép có sơ xảy, mấy ngày tới chịu khó tới khám lại cho Đại tướng quân, phải rồi, ông đã xem mạch cho Đại tướng quân, thấy sao?
Phổ Phong nghĩ một lúc đáp: - Đại tướng quân thân thể khang kiện, mạch tượng bình ổn, không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí bệnh của nhà phú quý đều không có, Đại tướng quân là người có sức khỏe tốt nhất mà lão phu từng khám bệnh.
Trần Lâm phẩy tay cho Phổ Phong lui, vẫn ngồi trong góc tối nói: - Cứ tưởng Vân Tranh bị bệnh là lấy cớ, Địch Thanh giờ đã về, hai nhà vốn thân thiết, võ tướng tạo thành ỷ dốc, thanh thế lớn mạnh không phải chuyện hay.
Không ngờ trong góc có giọng nói đều đều đáp lại: - Suy nghĩ mọi việc theo chiều hướng độc ác một chút là đúng, cẩn tắc vô áy náy, con người Vân Tranh rất kỳ lạ, ta chưa bao giờ nhìn thấu được, chỉ biết y thiếu tôn kính với quỷ thần, hoàng gia mà tất cả mọi người đang ra đều phải có ít nhiều.
- Có gì lạ, y xuất thân sơn dã, lớn lên xa cách cuộc đời, tính hoang dã khó thuần là tất nhiên.
- Trần Lâm, ông sai rồi, một kẻ man mọi có thể thiếu sự tôn kính, nhưng không có sự cao ngạo đó...
Trần Lâm thở dài: - Không nói Vân Tranh nữa, chúng ta thảo luận vô số lần rồi, đã bao giờ có kết quả đâu. Chỉ là, ngươi thực sự cho rằng Vân Tranh chuẩn bị thu phục Yến Vân xong sẽ rời Đại Tống?
Giọng nói kia cười nhạo: - Ông bảo ta đưa hải đồ của thị bạc ti cho Vân Tranh, chẳng lẽ ông muốn Vân gia đi xưng vương trên biển?
- Đúng vậy, không chỉ ta, mọi người trong triều e cũng tán thành.
- Ha ha ha, tiễn ôn thần đây mà, lại không thiếu được ôn thần, cảm giác vừa yêu vừa hận làm người ta ăn không ngon ngủ không yên.
Trần Lâm cười, vỗ tay vịn ghế: - Cuộc đời là thế, quốc gia nuôi anh hùng giống như nhà phú quý nuôi mỹ nữ thôi.
- Trần Lâm, ta kỳ thực với ông mà nói đã không còn tác dụng gì, chẳng lẽ không thể để ta tự sinh tự diệt trong giang hồ à, sao nhất định tìm ta về. Nói với ông rồi, Vân Tranh không định lợi dụng Tín vương, hắn ta ở thảo nguyên có thể sống bình yên, đồng thời cũng không gây sóng gió gì nữa.
- Y cũng không tin ta, cho nên mới để ta ở Điền Tây, đó là một nhà giam lớn, ở đó ta có thể thúc ngựa chạy cả ngày, tự do tự tại, nhưng muốn rời Điền Tây thì khó khăn vô vàn.
Trần Lâm lấy làm lạ: - Với thủ đoạn của ngươi, rời đi có khó gì?
- Vân Tranh trước khi đi đã nói với ta, y không đảm bảo bất kỳ chuyện gì nếu ta rời Điền Tây, con người Vân Tranh không bao giờ nói chuyện y không làm được. Nếu không phải vì Tiếu Lâm, ta quyết không rời Điền Tây nửa bước. Hàn Lâm bước từ trong bóng tối ra: - Ông đã nghe nói tới Tinh Bàn chưa?
- Có nghe phong phanh, nhưng chưa gặp, tin tức Thái Hành Sơn truyền về, ta biết được ít nhiều, thế nào, ngươi biết được gì rồi?
Hàn Lâm định nói Tiếu Lâm biết nhiều hơn, rốt cuộc nói ra là: - Không rõ, chỉ thấy tổ chức này lạ lùng, muốn hỏi ông thôi.
Trần Lâm tựa hồ quên luôn chủ đề này: - Chuyện Quách thị phải xử lý sớm thôi, Vân Tranh mà biết chúng ta cố ý làm khó, không đoán được y sẽ làm gì.
- Hừ, Vân gia hẳn đoán ra rồi, Vân Việt đã cứng rắn từ chối điều kiện của hoàng hậu, giờ người ta đang đợi ông giao chìa khóa ra đấy.
Trần Lâm đứng dậy, đứng nhìn ra ngoài sân mặt trời chói chang: - Vì để ngươi có cái cớ hợp lý tới chỗ Vân Tranh, lão phu phải hi sinh toàn bộ long nỗ trực, Hàn Lâm, ngươi nghĩ ta trả cái giá lớn như thế lại để cho ngươi đứng ngoài cuộc được sao? Ngươi lại không phải không biết, chỉ người chết mới được rời Hài Nhi Quân, cả ngươi, lẫn đệ đệ, à không, nhi tử Tiếu Lâm của ngươi, tới giờ hắn vẫn còn gọi ngươi là đại ca, thật buồn cười.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2