Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Đạo Đan Tôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 808 : Khống Chế Đảo Đao Vương.
L
âm Tiêu hét to một tiếng:
- Chưa xong, chết đi!
Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén chém một nhát đao. Đao quang như sao băng bắn lên cao chém vào Lạc Gia Thành bay ngược ra.
Lạc Gia Thành rống to:
- Đáng ghét. Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi! Đắc tội với ta, lần sau gặp lại là lúc ngươi sẽ mất mạng!
Lạc Gia Thành thi triển bí pháp cấm kỵ, đao phong chặn đòn công kích của Lâm Tiêu. Lạc Gia Thành lại phun ngụm máu, gã vọt lên cao bay nhanh đi xa, tốc độ nhanh như tia chớp khó mà đuổi theo.
Không bảo vệ được người mà chính gã cũng bị đánh bại, nhục nhã mặt tinh thần khiến Lạc Gia Thành rất tức giận. Lạc Gia Thành định về liên minh bách đảo kêu cứu viện rồi sẽ lại đến tính sổ với Lâm Tiêu.
Vang tiếng cười nhạt:
- Muốn đi? Đi đâu?
Lâm Tiêu nhìn chằm chằmg bóng lưng Lạc Gia Thành lao ra xa, hắn chỉ một cái.
- Đoạt Nguyên Linh chỉ!
Một ngón tay thô to trống rỗng từ hư vô hiện ra trong thiên địa, xuyên qua khoảng cách không gian nhanh chóng đến gần lưng Lạc Gia Thành, đâm mạnh vào lưng gã. Lạc Gia Thành không kịp phản ứng.
Xung lực mạnh mẽ làm Lạc Gia Thành như bị sét đanh, người run rẩy hộc máu:
- Phụt!
Khí thế trên người Lạc Gia Thành giảm mảng lớn, trạng thái thiêu đốt chân nguyên bị giải trừ. Ngay sau đó một đao quang sắc bén rạch không gian chém Lạc Gia Thành thành hai khúc, chết không còn gì để chết nữa.
Lâm Tiêu thu về không gian giới chỉ, vũ khí của Lạc Gia Thành, hắn đáp xuống Đao Vương cốc.
Lâm Tiêu nói:
- Đã bảo là giết cả ngươi thì sẽ không cho ngươi sống rời đi.
Đám người trên ghềnh đá trợn mắt há hốc mồm, ngó Lâm Tiêu như nhìn quỷ.
- Cái này...
- Vị tiền bối này là ai, sao đáng sợ thế? Ta nhớ ba năm trước hắn mới là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, mới qua ba năm mà đã mạnh như thế này.
- Nhiếp gia gọi hắn là Lâm đại ca, ta nhớ tên đầy đủ của hắn là Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu? Cái tên nghe quen quen.
- Ta nhớ rồi, quán quân đại tái Phong Vân bảng lần này chẳng phải là Lâm Tiêu Quận Hiên Dật chúng ta sao? Hay là...
- Thì ra là hắn, đúng, chắc chắn là vậy!
Các võ giả xứ ngoài xì xầm bàn tán. Khi nhớ tên Lâm Tiêu, trong đầu mọi người cùng hiện lên một suy đoán. Đám người run lên, mắt lóe tia khó tin.
Lâm Tiêu lắc đầu. Vốn lần này Lâm Tiêu đến Đảo Đao Vương là hành động bí mật, tránh cho lộ tung tích, bây giờ không thể thực hiện được. Nhưng Lâm Tiêu không để bụng, từ lúc hắn đối kháng với Khương Nhân Kiệt thì trăm phần trăm sẽ bị lộ tung tích. Dù sao trên Đảo Đao Vương có quá nhiều người biết mặt hắn, lại rất nổi tiếng trong Quận Hiên Dật. Dù bây giờ bọn họ không đoán ra thì không lâu sau Lâm Tiêu vẫn sẽ bị người điều tra ra.
Đám người Nhiếp Hùng thẫn thờ đi tới, biểu tình khó tin nhìn Lâm Tiêu, bọn họ không dám tin điều trước mắt.
- Lâm thiếu hiệp.
Lâm Tiêu thu đao vào vỏ, mỉm cười nói:
- Được rồi, Khương Nhân Kiệt đã chết, những người Khương gia còn lại thì giao cho các người giải quyết.
- Khương gia.
Nhiếp Hùng ngoái đầu nhìn đám võ giả Khương gia Khương Hành ở gần đó, mắt tràn ngập hận thù.
Nhiếp Hùng rống to:
- Tất cả người Nhiếp gia nghe đây, giết sạch đám súc sinh Khương gia, không chừa một tên!
Nhiếp Hùng lao ra đầu tiên xông vào đội võ giả Khương gia.
Đám người Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc cũng rống to:
- Giết!!!
Ai nấy mặt mũi dữ tợn. Ba năm qua Nhiếp gia bị Khương gia chèn ép vô cùng khổ sở, tủi nhục, bị hành hạ nhiều không kể xiết. Rất nhiều đệ tử Nhiếp gia bị Khương gia hành hạ đến chết, nếu không phải vì Nhiếp gia có nhiều đệ tử lĩnh ngộ đao ý vô tận, Khương gia cần bọn họ tìm kiếm đao tinh trong Sông Đao Lãng chỉ e Nhiếp gia sớm bị Khương gia giết sạch rồi. Hiện tại Lâm Tiêu đã cởi dây thừng trói người Nhiếp gia, cơn giận bùng nổ.
- Không!!!
- A!
- Ta đầu hàng, đừng giết ta, ta đầu hàng... A!
Tiếng gào rú, tiếng chém giết, tiếng rống giận dữ vang lên không dứt. Giây lát sau hàng trăm võ giả Khương gia canh chừng Đao Vương cốc đều chết hết, không người sống sót. Trên ghềnh đá Đao Vương cốc máu chảy thành sông, thịt nát tay chân cụt khắp nơi, như địa ngục trần gian.
Giết đám người Khương Hành xong Nhiếp Hùng người đẫm máu đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Mặt Nhiếp Hùng hung tợn nói:
- Lâm thiếu hiệp, Nhiếp gia chúng ta còn nhiều người ở trong Thành Đao, khi tin tức chỗ này truyền ra người Khương gia sẽ vội vàng rời khỏi Đảo Đao Vương, tại hạ phải nắm chặt thời gian.
Lâm Tiêu không nói gì nhiều:
- Gia chủ đi đi, ta chờ gia chủ trong Đao Vương cốc này.
Nhiếp Hùng hét to:
- Được. Nhiếp Lãng, ở lại đây với Lâm thiếu hiệp! Những người khác theo ta đi Thành Đao! Bị hiếp bức ba năm, ta muốn Khương gia nợ máu trả bằng máu!
- Giết!!!
Nhiếp Hùng dẫn theo tập thể võ giả Nhiếp gia điên cuồng lao ra Đao Vương cốc, cả đám hùng hổ xông hướng Khương gia.
Lâm Tiêu cúi đầu. Ba năm trước khi Lâm Tiêu đánh bại Khương Nhân Kiệt, giao quyền xử lý Khương gia cho Nhiếp gia. Lúc ấy Nhiếp gia rất nhân từ, không thâu tóm Khương gia, kết quả nếm trái đắng. Hiện tại Nhiếp Hùng sẽ không lặp lại sai lầm năm xưa, Khương gia sắp phải đối mặt với diệt môn.
Lâm Tiêu không nhúng tay vào, hắn chỉ cần trừ khử Khương Nhân Kiệt, vấn đề khác thì Nhiếp Hùng dư sức ứng đối.
Cuộc chém giết kéo dài đến khi màn đêm buông xuống. Cả Đảo Đao Vương rộ lên tiếng chém giết, lòng người hoảng sợ. Hầu hết các đệ tử của Khương gia đền tội, thành Đao máu chảy thành sông. Trong một đêm, Đảo Đao Vương lại trở về tay Nhiếp gia khống chế.
Trong phủ đệ Nhiếp gia.
Nhiếp Hùng nhìn cảnh tượng quen thuộc, gã khóc ròng.
Bùm!
Đột nhiên, Nhiếp Hùng quỳ xuống trước mặt Lâm Tiêu.
- Lâm thiếu hiệp, Nhiếp gia chúng ta do một mình Lâm thiếu hiệp cứu, từ nay về sau Lâm thiếu hiệp là đại ân nhân của Nhiếp gia. Mạng của chúng ta thuộc về Lâm thiếu hiệp, sau này Lâm thiếu hiệp ra lệnh một tiếng thì chắc chắn Nhiếp gia sẽ đập đầu đổ máu đền ơn cứu mạng!
- Đúng rồi, sau này mạng của chúng ta thuộc về Lâm thiếu hiệp.
Trong đại điện, nhóm người Nhiếp Lãng nháy mắt quỳ xuống, chảy nước mắt, cung kính hô to.
Trên thực tế, nếu không có Lâm Tiêu cứu giúp lần này, đợi khi Đao vực biến mất, Khương gia không còn cần tới họ, toàn bộ đệ tử Nhiếp gia chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, cho nên giờ phút này Nhiếp Hùng mới kích động như thế.
- Được rồi, các ngươi đứng cả lên đi…
Lâm Tiêu lắc đầu, vung tay, chân nguyên vô hình lan ra, lập tức nâng mọi người đứng dậy, nói:
- Ta cứu các ngươi cũng không phải vì cần báo đáp, nói cho ta nghe thế cục trên Đảo Đao Vương mấy năm nay đi, còn cái gọi là Liên minh Bách Đảo rốt cục là thứ gì?
Tuy rằng hôm nay đánh chết Khương Nhân Kiệt cùng Lạc Gia Thành, nhưng Lâm Tiêu biết sự tình còn chưa chấm dứt, Liên minh Bách Đảo nếu biết tin tức nơi này sẽ không bỏ qua, chính mình nhất định phải phòng ngừa chu đáo.
Trong mắt Nhiếp Hùng toát ra vẻ lo lắng, bắt đầu thuật lại biến hóa trên Đảo Đao Vương ba năm qua, cùng trạng huống của Liên minh Bách Đảo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Đạo Đan Tôn
Ám Ma Sư
Võ Đạo Đan Tôn - Ám Ma Sư
https://isach.info/story.php?story=vo_dao_dan_ton__am_ma_su