Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Vu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 799 : Hôn Hạ Mạt
- V
ấn đề gì?
- Nói rõ…
Lạc Anh lắc đầu một cái, chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn không nói ra. Hồi lâu sau, nàng mới nói:
- Nếu như chúng ta không thuộc về thế giới này, nếu như vừa bắt đầu chúng ta đã là người thuộc về thế giới kia thì tốt biết bao… Không buồn không lo, không có vận mệnh, như vậy chúng ta sẽ không có ly biệt, không có ly biệt chúng ta có thể kết hôn, rồi chúng ta sinh con… Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn bất kể ai khác…
Trần Lạc cười cười không nói gì.
- Ta… Có thể phải đi… Nó lại hô hoán ta…
Trần Lạc sửng sốt, còn chưa kịp tra hỏi, thân ảnh Lạc Anh dĩ nhiên trở nên như ẩn như hiện, khiến hắn kinh ngạc không ngớt. Nguyên tưởng rằng Lạc Anh đang nói đùa, không nghĩ tới thực sự là có thứ đang hô hoán nàng.
- Núi Táng Cổ là một biến số chi địa, ta không biết có điều gì đang chờ đợi ta, càng không biết chờ đợi ngươi là gì, mặc kệ chuyện phát sinh về sau thế nào, đều không được rời khỏi ta… Có được không? Đáp ứng ta…
Thân ảnh Lạc Anh càng mơ hồ, đã trở nên giống như sương khói, nàng lưu luyến, muốn ôm chặt lấy Trần Lạc, cho đến một khắc khi thân ảnh biến mất, ngón tay nàng vẫn còn khẽ vỗ về lên gò má Trần Lạc.
- Đáp ứng ta… Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cũng không được rời bỏ ta…
…
Lạc Anh cứ như vậy biến mất, không hề có dấu hiệu, không hiểu vì sao đã biến mất rồi…
Trần Lạc sửng sốt đủ một lúc lâu, cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, lẽ nào đúng như lời Lạc Anh nói, trong núi Táng Cổ có thứ gì đó đang hô hoán nàng? Chuyện này cũng quá quỷ quái đi, trong ấn tượng của hắn, tại một ít điển tịch chỉ ghi chép rằng núi Táng Cổ bất quá chỉ là địa phương chung kết thượng cổ, nhưng hiện giờ nhìn lại tựa hồ cũng không đơn giản như vậy, sự thần bí của nơi này đã vượt qua phạm trù lý giải của Trần Lạc.
- Đường Phi…
Mẹ nó, Đường Phi nói nàng vẫn chờ mình ở đây, nhưng cái nơi tàn tệ, mênh mông vô ngàn, vô biên vô hạn này, phải đi tìm nàng ở đâu chứ.
Phiêu đãng, tiếp tục phiêu đãng, phiêu đãng lung tung không có mục đích, không có thiên địa, không có thời gian, Trần Lạc cảm giác mình giống như cô hồn dã quỷ, thứ đáng vui mừng duy nhất là hắn mở ra được linh hải Giới, thân thể sinh sôi liên tục, không hề cảm thấy đói bụng, bằng không chỉ sợ đã sớm chết đói rồi, nơi này chẳng hề có cảm giác phương hướng, phiêu bồng lâu như vậy, Trần Lạc thậm chí hoài nghi có phải mình vẫn một mực xoay vòng tại chỗ hay không.
- Hả?
Trần Lạc chợt phát hiện phía trước có hai đạo thân ảnh, định thần nhìn lại hóa ra là Bạch Phiêu Phiêu và Hạ Mạt.
- Hắc!
Trần Lạc cười, có thể gặp được người quen tại cái nơi chim không thèm ỉa này, cảm giác thự sự quá tốt.
Bạch Phiêu Phiêu và Hạ Mạt thấy được Trần Lạc, cả hai đều sững sờ tại chỗ.
- Trần Lạc, ngươi… Ngươi không có chuyện gì chứ?
Trước giờ, Bạch Phiêu Phiêu vẫn nhìn Trần Lạc không vừa mắt, cũng không biết tại sao, chính là thấy gia hỏa này không vừa mắt, nhưng không vừa mắt thì không vừa mắt, sau khi tận mắt thấy linh tượng khủng bố che kín bầu trời của Trần Lạc, còn có biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên, long linh thủ hộ hung thần ác sát, còn có tinh thần chi hồn Đại Diêm La múa loạn bầu trời, nàng cugnx chỉ có thể giấu cái không vừa mắt đó ở sâu trong lòng, gia hỏa này dám giết sứ giả Vân Đoan, chém trăm vị thiên kiêu, diệt ngàn vị đoàn trưởng, giết không biết bao nhiêu vinh quang giả, một gia hỏa như vậy, Bạch Phiêu Phiêu không hiểu sao cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.
- Ta không sao, các ngươi đang đi đâu thế?
- Chúng ta không biết… Nơi này thật cổ quái, chẳng nhìn thấy cái gì, chẳng hề có cái gì…
Dứt lời, Bạch Phiêu Phiêu phảng phất như ý thức được điều gì, bĩu môi, nói:
- Các ngươi tán gẫu, chờ ở phía trước.
Tóc dài, áo lam, Hạ Mạt mãi mãi khiến cho người ta cảm giác là một loại người rất yên tĩnh, tựa như một vị nữ hàng xóm, đẹp không kiêu căng, không điệu bộ, cũng không lạnh lẽo, không yêu diễm, không quyến rũ, nét đẹp của nàng rất bình yên, trước như thế, hiện tại cũng thế. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngưng mi nhìn Bạch Phiêu Phiêu rời đi, giống như oán hận nàng bỏ lại mình một mình ở đây. Quay đầu lại, khi chạm tới đôi mắt kia của Trần Lạc, lại lập tức thẹn thùng cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có khỏe không?
- Ta nói này Hạ Mạt lão sư, từ khi nào ngươi trở nên xấu hổ như thế?
Thấy bộ dáng thẹn thùng của Hạ mạt, Trần Lạc cũng muốn cười lên.
- Ta nào có…
Nói rồi, Hạ Mạt càng cúi gằm mặt, một tấm dung nhan tinh mỹ hiện ra nét đỏ bừng không cách nào che giấu, nàng yêu thích Trần Lạc, không thể nghi nghờ điểm này, nàng rõ ràng hơn so với bất luận người nào, chỉ là Hạ Mạ không phải Lạc Anh dám yêu dám hận, có thể yêu tới oanh oanh liệt liệt, hận cũng có thể tới chết đi sống lại. Hạ Mạt không thế, nàng chỉ có thể gửi gắm tình yêu say đắm này ở tận sâu trong lòng, vĩnh viễn và mãi mãi sẽ không toát ra.
Tuy Trần Lạc không phải tay tình trường già đời, nhưng cũng có thể bắt được một chút ý tứ, bất quá người ta còn không có nói gì, hắn có thể nói gì được sao.
Yên lặng một hồi, Trần Lạc không biết nên nói gì, Hạ Mạt càng không biết nên nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngập.
- Ngươi… Bảo trọng, ta đi… Hẹn gặp lại…
Hạ Mạt cúi đầu, phiêu đãng bay về phía Bạch Phiêu Phiêu.
- Mạt Mạt, thực sự là phục ngươi, đến lúc nào rồi, nếu ngươi còn không nói, sau này có thể không còn cơ hội nói nữa đâu, sau khi núi Táng Cổ mở ra không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Bạch Phiêu Phiêu xông tới ngăn cản nàng.
- Nói nhăng nói cuội gì thế! Chúng ta đi thôi!
Hạ Mạt có chút kinh hoảng, lôi kéo Bạch Phiêu Phiêu muốn rời khổi, nhưng Bạch Phiêu Phiêu lại không chịu, nhìn về phía Trần Lạc, hét lên:
- Này, Trần Lạc, Mạt Mạt thích ngươi, nàng không tiện mở miệng, ta đây nói thay cho nàng vậy, ngươi xem đó mà làm đi, ô ô…
Bạch Phiêu Phiêu còn chưa nói hết, đã bị Hạ Mạt che miệng lại, nàng vội vã giải thích:
- Không có, ngươi không nên nghe Phiêu Phiêu nói bậy, ta với ngươi không có… Không có ý kia…
Bạch Phiêu Phiêu tránh thoát ra, nói:
- Ai nha! Ngươi có gì ngại ngùng chứ, hiện tại không nói, ngươi còn đợi tới khi nào? Núi Táng Cổ hiện thế, chẳng ai biết chuyện gì sẽ phát sinh, tại sao không nhân lúc hiện tại nói cho rõ ràng, cũng tiện cho hắn hiểu được tình ý của ngươi.
- Ta… Ngươi… Phiêu Phiêu! Ngươi thực sự là…
Hạ Mạt e thẹn không ngớt, lại thất kinh, ngẩn người, hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
Nàng không biết phải làm gì, Trần Lạc cũng là như thế.
- Này, Trần Lạc, Mạt Mạt đã thổ lộ với ngươi rồi, còn ngươi sao ngay cả một chút biểu thị cũng không có?
- Cái này…
Trần Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng hết lần này đến lần khác, những chuyện kiểu này là thứ hắn không am hiểu nhất, cũng thực sự không nói lên lời.
- Cái này là cái gì? Không nhanh đến hôn một cái, còn cái gì nào nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Vu
Cửu Hanh
Thiên Vu - Cửu Hanh
https://isach.info/story.php?story=thien_vu__cuu_hanh