Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Độc Bộ Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 801: Lòng Người Khó Lường
B
a người Ma Hoàng, Ứng Tông Đạo, Hạng Tịch xếp hạng dưới bát ma Hắc Thiên Ma Tôn, Bắc Đế Ma Tôn. Ba người này sắp xếp cùng một chỗ, hẳn là cùng nhau làm chuyện xấu.
Nhưng chuyện thương thiên hại lý mà bọn họ làm thì bảng truy nã lại không nói rõ.
Năm chiếc thuyền lâu chở đầy hàng hóa chạy sâu vào trong Thiên Hải, tốc độ không hề chậm, gần như sánh với tốc độ của Thánh Hoàng.
"Văn sư tỷ, không biết ba người này đã làm gì mà cũng bị Quân Thiên Thần Vương phủ truy nã?"
Văn Tú Trúc nhìn lướt qua rồi cười nói: "Ba người này là Vu Hoàng hạ giới, nghe nói phi thăng lên Thiên giới rồi thấy đâu đâu cũng là của cải, nổi lòng tham nên cướp sạch thành Ngân nguyệt, thành Thương Hoàng, thành Đại Kiền… Cướp liên tục hơn tám mươi thành, kinh động đến Quân Thiên Thần Vương phủ."
Sắc mặt Diệp Húc lập tức trở nên cổ quái. Mỗi một tòa thành trì trên Thiên giới đều có Thánh Hoàng trấn thủ, thậm chí còn có Thánh Hoàng đỉnh phong. Khi còn ở thượng giới, cấm bảo của đám người Ứng Tông Đạo gần như bị hủy sạch trong tay Giám Thiên Sứ Đằng Hầu, thực lực cũng không còn ở trạng thái toàn thịnh, đối phó với Vu Hoàng đỉnh phong còn khó khăn. Sao bọn họ có thể cướp sạch tám mươi tòa thành?
"Đám người Ứng sư huynh phi thăng Thiên giới sớm hơn ta vài năm, chẳng lẽ bọn họ đạt được kỳ ngộ nên tu vi tiến nhanh?" Diệp Húc nghi ngờ trong lòng.
"Ba kẻ này to gan lớn mật, kẻ có tên Ứng Tông Đạo trong số đó làm ra một kho báu không tồn tại, dụ dỗ những cao thủ trong những thành kia đến tầm bảo. Bọn chúng thừa dịp xông vào cướp sạch những tòa thành trống không này."
Văn Tú Trúc nói với vẻ xấu hổ: "Nói ra thì thật xấu hổ, trong số đó còn có một sản nghiệp của Cực Đạo Minh ta, cũng bị ba tên ác ôn đó cướp đoạt sạch sẽ. Ba kẻ này rất giảo hoạt, cướp sạch một chỗ xong lập tức đổi chỗ khác, lại dùng nguyên cách cũ. Thiên giới quá lớn, tin tức khó truyền khắp thiên hạ, thế nên để cho chúng đắc thủ, cướp liên tục tám mươi thành, quét sạch bảo vật, linh mạch, tài nguyên trong thành, thậm chí còn náo loạn đến tận Quân Thiên Thần Vương phủ! Lên bảng truy nã ác nhân rồi, bọn họ mới ngừng lại. Nay ba tên ác ôn này đang bị Võ Thánh điện truy sát đã hơn một năm, đến nay vẫn chưa quy án."
"Làm ra kho báu không có thật rồi khiến người khác mắc câu? Đúng là ý hay!" Đôi mắt Phó Tây Lai tỏa sáng, vội nhớ kỹ.
Diệp Húc cũng hâm mộ không thôi, thầm nghĩ: "Đám biến chất này, làm ra loại chuyện đó mà không thèm gọi ta, đúng là khiến người ta phải giận dữ! Cũng kỳ quái ghê, sao lại không thấy Tinh Đế đâu nhỉ?"
Hắn lật qua lật lại bảng truy nã mấy lần, nhưng chẳng hề thấy tung tích Tinh Đế, trong lòng kinh ngạc: "Chẳng lẽ vào Thiên giới rồi, Tinh Đế liền mỗi người mỗi ngả với bọn họ sao? Với tính cách Tinh Đế kia, có thể không cùng phú quý nhưng nhất định sẽ chung hoạn nạn, có lẽ là có duyên cớ khác…"
Thiên giới có quy tắc của Thiên giới. Quy tắc của Thiên giới chính là tất cả tư nguyên đều thuộc vào trong tay những tài phiệt quyền quý Thần Vương, Vu Tổ kia, đẳng cấp rất nghiêm ngặt, không trở thành thành viên của những đại phiệt quyền quý đó thì chẳng thể sinh tồn ở Thiên giới.
Thiên giới có thể sinh ra cường giả, nhưng cường giả thường thường là nằm trong sự khống chế của các thế lực lớn này, rất ít khi tách rời. Những cường giả như Đàm Tổ Thần Vương chỉ là trường hợp đặc biệt.
Hạ giới cũng có quy tắc của hạ giới, đám người Ứng Tông Đạo Ma Hoàng là thiên chi kiêu tử dưới hạ giới, trước nay luôn kiệt ngạo bất tuân, lão tử số một, ông trời chỉ đứng thứ hai.
Bọn họ đi đến Thiên giới rồi tất nhiên sẽ không phục chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt của Thiên giới, những nhân vật như này sẽ không khuất phục dưới quy tắc của Thiên giới, tất sẽ nảy sinh va chạm.
"Nếu bọn họ còn ở trên bảng, như vậy họ nhất định là còn sống."
Diệp Húc khép bảng lại, trả cho Văn Tú Trúc, thầm nhủ trong lòng: "Chỉ là không biết giờ bọn họ đang ở nơi nào…"
"Văn sư tỷ, nghe nói thuyền của cô có khách quý đến, sao không giới thiệu cho tiểu huynh một tiếng?" Đột nhiên một tiếng cười to truyền đến, một thanh niên mặc hoa phục dẫn theo mười vị cao thủ bay tới từ thuyền lâu khác, hạ xuống thuyền.
Rầm!
Khí thế gã đột nhiên bùng nổ, như dời núi lấp biển áp chế đến ba người Diệp Húc, vô cùng cương liệt. Gã cười ha ha nói: "Nghe nói Văn sư tỷ gặp được ba vị tài tuấn trẻ tuổi, Chung mỗ đặc biệt đến gặp một lần!"
Hiển nhiên tu vi cũng là Thánh Hoàng, mà còn tu luyện đến cảnh giới cực cao, khí thế rất mạnh, vừa lên đã ra oai với đám người Diệp Húc.
Nhưng khí thế gã tuy mạnh, ở trong mắt Diệp Húc thì còn chưa bằng Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai, nên hắn cũng chẳng để ý lắm.
Phó Tây Lai và Phong Tùy Vân cũng chẳng thèm để ý, chỉ coi hơi thở hắn như gió xuân vừa thổi qua.
Sắc mặt Văn Tú Trúc trở nên xấu hổ, lúng túng giới thiệu: "Diệp huynh, Phong huynh, Phó huynh, ba người đừng để ý! Vị này là Chung Lương Ngọc, là con của Nhị đương gia trong Cực Đạo Minh ta, từ nhỏ vốn đã cực kỳ lỗ mãng."
"Không sao đâu, Văn sư tỷ không nên tự trách." Diệp Húc nói với một nụ cười như ánh sáng mặt trời ấm áp.
Văn Tú Trúc có phần không yên, nàng biết những chuyện của Diệp Húc. Thiếu niên này nhìn như thuần lương thế đấy, nhưng cả thần cũng dám giết, mà mỗi lần giết là giết cả một đám, chẳng phải hạng người lương thiện gì. Nếu không cẩn thận, người này có thể lập tức đại khai sát giới.
"Ngươi là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?"
Chung Lương Ngọc đột nhiên chú ý tới Diệp Húc, ánh mắt sáng lên, bước lên một bước lớn rồi cười ha ha: "Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấy lại chẳng tốn công! Văn sư tỷ, làm tốt lắm! Thằng nhãi này chính là một cái bánh ngon, ngay cả Chư Thiên Thần Vương bao gồm cả Quân Thiên Thần Vương phủ cũng truy nã hắn, không ngờ lại rơi vào tay ta! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!"
Hơn mười vị cao thủ sau lưng gã lập tức bao vây ba người Diệp Húc lại.
"Dừng tay!"
Sắc mặt Văn Tú Trúc đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: "Chung Lương Ngọc, nơi này ngươi làm chủ hay là ta làm chủ, há lại cho ngươi ra lệnh? Lui xuống hết cho ta!"
Chung Lương Ngọc hơi ngẩn ra, vội vàng nói: "Văn sư tỷ, cô có biết tiểu tử này có giá trị cao thế nào không? Đủ để tài sản Cực Đạo Minh ta tăng lên hai lần…"
"Câm miệng! Ngươi lui ra cho ta! Nay đã vào sâu trong biển, động vật biển rất nhiều. Chung Lương Ngọc, ngươi hãy an phận trông coi thuyền của mình, làm tốt bổn phận của mình đi!"
Sắc mặt Chung Lượng Ngọc âm trầm, trừng Diệp Húc một cái rồi dẫn người rời đi, cười lạnh nói: "Văn sư tỷ, cô bao che tiểu tử này chính là đối nghịch với người trong thiên hạ, sớm muộn gì cũng thân bại danh liệt!"
Văn Tú Trúc nhu nhu huyệt Thái Dương, vô cùng đau đầu, áy náy nói với ba người Diệp Húc: "Chung Lương Ngọc không biết trời cao đất rộng, khiến cho ba vị chê cười rồi. Chờ khi trở về rồi, tiểu muội sẽ trách phạt gã một trận, làm cho gã xin lỗi ba vị."
Diệp Húc thấy buồn cười: "Văn sư tỷ cẩn thận quá rồi! Diệp mỗ cũng không phải một tên ma đầu chuyên ăn thịt người, chỉ là chút chuyện nhỏ, sao có thể để tâm. Chúng ta tiếp tục uống trà thôi."
Văn Tú Trúc khẽ thở ra, thầm nghĩ: "Tuy không phải ma đầu ăn thịt người, nhưng ngươi còn khủng bố hơn cả ma đầu ăn thịt người ấy chứ. Ngay cả con của Thần Vương cũng dám giết…"
"Văn sư tỷ, lần này mọi người hộ tống thứ gì vậy?" Phong Tùy Vân hiếu kỳ hỏi.
Văn Tú Trúc chần chừ, Diệp Húc thấy thế bèn cười nói: "Nếu không tiện thì Văn sư tỷ đừng nói."
"Không phải Tú Trúc không muốn nói, mà là món bảo vật này quả thật quá lớn, Tú Trúc sợ ba vị thấy rồi, không nhịn được mà động sát tâm." Văn Tú Trúc cười khổ nói.
Lỗ tai Phó Tây Lai vểnh lên, đôi mắt tỏa sáng, hắn cười nói: "Cô nói thế lại khiến ta động sát khí rồi."
Diệp Húc cũng tò mò. Văn Tú Trúc trợn mắt, cười nói: "Nếu ta không lấy ra, khó đảm bảo các ngươi không có ý xấu, cho các ngươi nhìn một chút cũng được."
Đỉnh đầu nàng hiện ra một tòa bảo tháp, từ trong đó bay ra một khối kim chúc to bằng nắm tay. Lập tức thần văn tràn ngập, tản ra hơi thở trầm trọng như thiên địa đại đạo, thậm chí trấn áp cho ba người Diệp Húc gần như không thể động tu vi.
"Khối thần kim này chính là bảo vật mà cha ta có được trong lúc vô ý, là tài liệu rèn Đế binh. Cha ta tính để cho ta hộ tống đến Viêm Thiên, làm thọ lễ tặng cho Vĩnh Hằng Đế Quân."
Văn Tú Trúc cười nói: "Nay Thương Thiên đã chết, Vĩnh Hằng Đế Quân chính là vị Đế quân có hy vọng trèo lên đế vị đương thời. Cực Đạo Minh ta muốn làm ăn trong chư thiên, nhất định phải tính toán trước."
"Đế binh?"
Diệp Húc chợt nghĩ ra, hiện ra ngọc lâu rồi lấy ra một mảnh vỡ Đế binh lớn bằng lòng bàn tay, cười nói: "Ta cũng có một mảnh vỡ Đế binh, không biết là làm từ khoáng vật gì, đáng tiếc là nó đã không còn chút uy lực nào."
"Đại Đế tàn binh?"
Văn Tú Trúc nhìn lướt qua liền khiếp sợ, sau đó lại lộ vẻ tiếc hận, thở dài: "Diệp huynh, khoáng vật mà Đại Đế tàn binh của ngươi dùng còn cao hơn khối thần kim này của tiểu muội không biết bao nhiêu lần, tiếc là đã bị người ta xóa đi thần văn thần vận, mất hết linh tính. Muốn khôi phục e là rất khó! Cần có cao thủ cấp Thần Vương dùng thần văn chăm sóc thì mới có thể khôi phục, ở trên đó khắc lên thần văn."
"Thì ra là thế."
Diệp Húc mừng rỡ, lập tức khiến cho mảnh vỡ Đế binh này bay vào sau lưng hắn, rơi vào trong tầng tầng thần văn. Mảnh vỡ Đế binh vừa rơi vào lập tức hút lấy dải thần văn vờn quanh người Diệp Húc, phía trên mảnh vỡ dần dần hiện ra từng đạo thần văn!
Văn Tú Trúc nhìn mà kinh ngạc không nói một lời, thầm nghĩ: "Ta lại quên mất, hắn còn có thần văn hộ thân."
Trên chiếc lâu thuyền mở đường phía trước, Chung Lương Ngọc nổi giận đùng đùng, cười lạnh nói: "Con tiểu tiện nhân này lại dám trách ta trước mặt mọi người, làm ta mất hết mặt mũi, nhất định là con tiện nhân đó coi trọng ba tên mặt trắng kia rồi!"
Một tên tùy tùng sau lưng gã vội khuyên nhủ: "Xin thiếu gia chủ bớt giận! Bên người Diệp Thiếu Bảo kia, một kẻ là Phong Tùy Vân của Tạo Hóa Môn, một kẻ lại là Phó Tây Lai của Thanh Hiên Thần Phủ, đều là thần cả. Chỉ một tên Diệp Thiếu Bảo thì chẳng có gì phải sợ, nhưng nếu đắc tội Tạo Hóa Môn và Thanh Hiên Thần Phủ, Cực Đạo Minh chúng ta cũng không sống được."
"Phong Tùy Vân với Phó Tây Lai kia thì sao chứ? Lần này ta muốn chúng phải chết không chỗ chôn!"
Chung Lương Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: "Loạn Không Hải chính là chỗ đám người này mất mạng. Ta chẳng những phải chiếm hết đồ vận chuyển lần này làm của riêng, dẫn dầu Diệp Thiếu Bảo đi lĩnh thưởng, còn muốn con tiểu tiện nhân Văn Tú Trúc kia hầu hạ dưới người, làm tính nô của ta!"
Tinh quang lóe lên trong mắt gã, gã thấp giọng nói: "Lần này Cực Đạo Minh ta vận chuyển rất nhiều bảo vật, đầy cả năm chiếc thuyền! Nhưng thứ trân quý nhất chính là thần kim mà ả tiểu tiện nhân Văn Tú Trúc kia giấu trong bảo tháp! Khối thần kim này chính là tài liệu rèn Đế Binh, tuy chỉ là một khối nhỏ nhưng thần văn trong đó lại thiên thành, là thọ lễ mà Minh chủ tặng Vĩnh Hằng Đế Quân. Nhưng phải trách sao ngươi tặng lễ vật quá quý trọng, ngay cả cha ta cũng thèm thuồng…"
"Thêm Tổ Binh của Cực Đạo Minh và đầu Diệp Thiếu Bảo, Chung gia ta có thể hoàn toàn thoát khỏi Cực Đạo Minh, trở thành bá chủ một phương!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Độc Bộ Thiên Hạ
Thạch Trư
Độc Bộ Thiên Hạ - Thạch Trư
https://isach.info/story.php?story=doc_bo_thien_ha__thach_tru