Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 12 - Chương 36: Lỗ Lãi Trời Biết
N
gười ta tỏ rõ thái độ không muốn xen vào chuyện Vân gia, Vân Nhị cũng không muốn tam cố thảo lư, vì không cần, hợp thì tụ không hợp thì tan, đó là cách đối nhân xử thế của hắn.
Địch Vịnh cũng tâm trạng, nên chẳng mấy chốc uống đã say, Vân Nhị chén này đến chén khác thì mắt càng sáng, rượu vào dạ buồn đáng lẽ biến thành lệ rơi, hắn chẳng có lệ gì để rơi, chỉ khiến người ta thêm tức giận, Khúc Chung không ngờ tìm được vợ con rồi, Mai thị cưa tới bốn mươi mà như bà lão sáu mươi, nhi tử thì què quặt, còn có vẻ thần kinh bất ổn.
Giờ Khúc Chung là thủ hạ của mình, Vân Nhị thấy thế nào cũng phải giúp ông ta trút giận.
Vân Nhị thà vợ con của Khúc Chung đã chết, cũng không muốn ông ta chịu sự xỉ nhục này, có hán tử nào chấp nhận được thê tử mình thành doanh kỹ? Chấp nhận được nhi tử mình thành dạ hương lang ti tiện nhất.
*** dạ hương lang đại ý là làm nghề thay thùng ban đêm.
Lúc này thế nào cũng phải giết vài kẻ, Vân Nhị nhìn thấy Khúc Chung bình thản ôm Mai thị thì thầm, so với việc để ông ta tự báo thù, để mình xử lý thì hơn.
Quân binh trên đảo Sa Môn không tiện xử trí, nhưng đám tội tù ức hiếp Mai thị thì Vân Nhị thấy giết một hai tên không thành vấn đề.
Khúc Chung thấy Vân Nhị mắt phát sát khí, buông lão bà ra nói: - Ta không giận, Nhị gia cũng đừng tạo thêm sát nghiệt nữa.
- Ông không giận?
- Ngay cả xương cốt còn có thể tiếp nhận, nay vợ con còn sống có gì mà không hài lòng?
Vân Nhị hơi bất ngờ, nhìn Mai thị chạy ra bờ biển vẻ như tự sát, nói: - Rõ ràng lão bà của ông không nghĩ như thế.
Khúc Chung vỗ đùi một cái, co chân đuổi theo, để lại một thiếu niên què ngơ ngác nhìn hai bọn họ.
Bãi cát đảo Sa Môn được nắng mặt trời chiếu ấm áp, Vân Nhị cởi giày ra dẫm chân lên đó, chuyện Khúc Chung không để ý, mình còn tỏ ra phẫn nộ thì thật quá giả dối, ôm rơm rặm bụng.
Rảnh rỗi chẳng bằng nằm trên bãi cãi ngủ một giấc.
Đại hỏa kế cẩn thận trải thảm trên bãi cát, tên này hầu hạ rất người ta rất chu đáo, chỉ là cái mồm không chịu yên: - Nhị gia, người nói xem Khúc lão đầu có tìm chỗ không người rồi lột da Mai thị không, rõ ràng có thể đi chăn thả kiếm sống, cô ta lại đi làm doanh kỹ, quá đê tiện.
Nghiêm lão đại chướng mắt: - Một nghìn bốn trăm người nuôi sáu trăm con ngựa, ngươi thấy công việc đó tới lượt cô ta không? Trên đảo không có mấy nữ nhân, không muốn làm doanh kỹ cũng không được, nếu cương liệt như ngươi nói thì ngay ngày đầu tiên lên đảo đứa con què của cô ta đã bị ném xuống biển rồi.
- Ngươi chưa bao giờ rơi vào tình cảnh đó, đứng ngoài nói tất nhiên là dễ dàng.
Vân Nhị thấy câu này có lý, trước chuyến đi này hắn tràn trề tự tin, cho rằng với trí tuệ kiến thức vượt thời đại của mình, tung hoành biển cả chẳng có gì khó khăn, Vân Đại chỉ muốn một đảo Trường Sơn nhỏ tẹo đúng là non gan. Giờ mới hiểu trên đời này thông minh chưa phải là tất cả, từng trải kinh nghiệm cũng vô cùng cần thiết, vừa vặn lại là thứ hắn rất thiếu, nên mới thất bại hết lần này tới lần khác.
Chống người nhìn hai vợ chồng Khúc Chung, ông ta đang cầm hai đĩnh bạc cực lớn khoe với lão bà, Vân Nhị thở phào, nằm thẳng cẳng trên thảm, ngủ một giấc say sưa.
Nhị gia mấy ngày qua toàn gặp ác mộng, đại hỏa kế rất biết, hôm nay ngủ trên bãi cát chẳng hiểu sao lại ngủ ngon như thế, hắn không đưa Nhị gia vào phòng nữa, đắp chăn lên rồi ngồi canh ở bên.
Thức dậy, bụng hơi đói, may là đại hỏa kế ở bên cạnh, lấy trong hộp thức ăn một con gà rán.
Vân Nhị ăn ngấu nghiến một lúc mới bên cạnh có tên đang nhìn mình chảy nước dãi.
- Nhị gia, kệ hắn, tiểu nhân đã cho hắn húp nồi chão loãng dưỡng dạ dày, muốn ăn gà rán phải ba ngày nữa.
Vân Nhị gật đầu, tiếp tục xé đùi gà ăn ngon lành, kệ đứa con què của Khúc Chung, chỉ tò mò không biết phu phụ Khúc Chung đi đâu rồi.
Đại hỏa kế múc cho Vân Nhị bát cháo nóng, tựa hồ biết Nhị gia đang nghĩ gì, nói: - Phu phụ họ đi cám ơn một số người cần cám ơn rồi.
Vân Nhị húp một hơi hát bát cháo, ở cái đảo này, lương thực là mạng, đoán chừng những người tìm Mai thị thỏa mãn trả bằng lương thực, lấy mạng ra đổi một lần hoan lạc, chẳng biết nên gọi là lỗ hay lãi.
Có điều hẳn trong lòng Mai thị nghĩ rằng những người kia thua thiệt, nên muốn bồi thường.
So ra mình chỉ gặp chút trở ngại đã bất an suy sụp, thực sự không ra sao.
Không lâu sau Khúc Chung trở về, đôi mày thường ngày nhíu chặt giãn ra, mặt cười tươi phơi phới như tân lang ngày hôn lễ, cẩn thận dìu đỡ Mai thị, Vân Nhị bất giác nhớ tới Triệu Uyển.
Khúc Chung thấy Vân Nhị đã buông đũa, lấy thức ăn còn lại trong hộp đổ vào một cái bát trống, đưa cho lão bà: - Mai nương, nàng uống từ từ thôi, mấy ngày tới nàng cần ăn thành nhiều bữa, đợi khẩu vị quen rồi, vi phu sẽ kiếm cho nàng những món nàng thích ăn nhất.
Mai thị thẹn thùng cúi đầu xuống, cầm bát cháo húp từng ngụm nhỏ, Khúc Chung lại kéo đứa con gầy trơ xương dựa vào lòng.
Vân Nhị thấy mình nên đi rồi, đám người mình ở đây là người thừa, rón rén cầm giày lên lặng lẽ rời đi, kể cả tên đại hỏa kế phổi bò cùng năm người Nghiêm lão đại cũng đi theo không tiếng động, quấy nhiễu hạnh phúc hiếm có của bọn họ là một loại tội ác.
- Nhị gia, tiền công mỗi tháng của tiểu nhân là bao nhiêu? Giọng Khúc Chung từ xa truyền tới.
Hỏi câu này là đã chính thức thừa nhận Vân gia là chủ của mình rồi, Vân Nhị móc trong lòng ra một viên trân châu ném ra đằng sau: - Đây là tiền thưởng mùa đông vừa qua, còn lại đi tìm đại hỏa kế tính, Vân gia đã có quy định.
Cảm thấy kiếm được lại chút thể diện, Vân Nhị bất giác ưỡn ngực lên, không ngờ lại nghe thấy Khúc Chung nói: - Mai nương, nàng nhìn thấy chưa, hạt châu này ít nhất phải hai trăm quan, tên bại gia tử đó không thèm nhìn đã ném đi, tiền lương thế nào cũng không ít, nuôi mẹ con nàng không thành vấn đề.
Vân Nhị nén giận về chỗ ở của Địch Vịnh, nên này đã tỉnh rồi, ban ngày uống nhiều rượu, giờ hai tên đều tỉnh như cú mèo, nói chuyện vô vị, lại quyết định uống rượu.
- Nhiều khi ta không hiểu, là ta canh giữ hòn đảo này canh giữ ta nữa, nhìn thời gian mỗi ngày trôi qua phí hoài... Địch Vịnh mới uống hai chén đã say trở lại:
- Đợi ta vang danh đại hải, nếu ngươi thiếu cái gì, cứng đứng bên bờ biển hô, ta sẽ mang tới cho ngươi.
Chẳng biết khuyên giải người bằng hữu này ra sao, đây hẳn là số mệnh của mỗi người đi, có được có mất, ngươi không phải lo cơm áo, không lo ai ức hiếp, thì phải có cái gì đó đánh đổi, kêu ca cũng đành chịu thôi, thế là nâng vò cùng Địch Vịnh say khướt.
Sáng hôm sau bò dậy, Vân Nhị nhìn quần áo nhăn nhúm chỉ biết cười khổ, liếc qua Địch Vịnh vẫn ngủ say, rón chân rời đi.
Khi ra tới sân gặp phải Minh lão đầu đang đọc Tiêu Diêu Du.
- Biển Bắc có con cá gọi là cá côn mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là chim bằng lưng rộng khỏang biết mấy ngàn dặm khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời. Biển Bắc động thì nó dời về biển Nam biển Nam là Ao trời. Tề Hài là sách ghi những chuyện quái dị. Sách đó bảo khi con chim bằng dời xuống biển Nam nó đập nước tung tóe lên ba ngàn dặm rồi nương gió lốc cuốn lên cao chin vạn dặm. Nó xuống biển Nam vào tháng 6 lúc gió nổi lên...
Vân Nhị dừng chân nghe hết cả đoạn, khom người thi lễ: - Tiên sinh nói phải, tiểu tử nhất định như sở nguyện tiên sinh, chẳng những hạnh phúc còn bay lên trời, côn bằng tất nhiên không chịu ràng buộc, ta sẽ bay mới, khi nào tử vong mới hạ xuống.
Minh Hạo tựa hồ chẳng nghe thấy Vân Nhị nói, kéo lê cái giày rách loẹt xoẹt về hậu viện.
HẾT!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2