Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 767: Binh Phù
V
ẻ mặt Lăng Vân vốn rất bình thản, nghe xong lời này, lập tức biến sắc, cau mày nói:
- Hàn tướng quân, chuyện này…không thể nói đùa được?
Hồ lão thái gia thấy Hàn Mạc gọi Lăng Vân đến, biết ngay y có chuyện muốn giao phó cho Lăng Vân, lão biết ý, lập tức nói với Tiếu Mộc:
- Lão phu đói bụng ngươi đưa ta đi ăn chút gì đó!
Tiếu Mộc vội nói: - Lão thái gia, mạt tướng lập tức kêu người đi lấy!
- Không cần, ngươi đưa lão phu đi được rồi.
Lão nói xong, vén cửa trại rồi đi trước, Tiếu Mộc liếc nhìn Hàn Mạc, thì thấy Hàn Mạc khẽ gật đầu, y lập tức cũng đi ra ngoài.
Hàn Mạc lúc này mới mời Lăng Vân ngồi xuống, đem thư tín của Tây Hoa Thính đưa cho Lăng Vân.
Trong lòng Hàn Mạc biết chức vị của Lăng Vân tuy không cao, chỉ là Chỉ huy sứ của một trại, không thể hiển hách bằng Tổng binh, nhưng hắn biết, vị Chỉ huy sứ trước mặt chính là tâm phúc của Tiêu Hoài Ngọc, là người mà Tiêu Hoài Ngọc tuyệt đối tín nhiệm.
Tiêu Hoài Ngọc chọn Lăng Vân làm thống soái Cung Thần Cung mạnh nhất các trại, lúc Tiêu Hoài Ngọc rời quân doanh, đều giao cho Lăng Vân làm trại soái, hai điểm này đủ để chứng minh địa vị của Lăng Vân trong lòng Hoài Ngọc.
Lăng Vân đọc kĩ bức thư mật, tỏ vẻ thản nhiên, chậm rãi đem trả cho Hàn Mạc, trầm ngâm một lúc, cuối cùng hỏi:
- Hàn tướng quân, đại soái đang ở đâu?
Lúc trước Hàn Mạc đến Thiên Nhai Phong, việc này Lăng Vân đã biết, thế nhưng hôm nay Hàn Mạc trở về, vẫn không thấy Tiêu Hoài Ngọc đâu, chuyện này làm Lăng Vân bất an.
Hàn Mạc nhìn Lăng Vân hồi lâu, bình tĩnh nói:
- Chuyện của đại soái, sau này ta sẽ nói rõ hơn với ngài. Giờ đây, tình hình trong kinh vô cùng khẩn cấp, công vụ gấp gáp, là lúc phải tức tốc điều binh vào kinh bình loạn…Lăng tướng quân ngài nghĩ lời ta nói có đúng không?
Lăng Vân nghiêm nghị đáp:
- Lời nói của Hàn tướng quân rất đúng.
Ngừng một lúc cau mày nói:
- Theo như trong thư, hai doanh trong kinh tác loạn, cộng lại cũng phải hơn vạn người, hơn nữa giờ đây bọn chúng khống chế rất nhiều quan viên trong cung… Trầm ngâm một lúc, mới tiếp tục nói:
- Nếu bọn chúng rắp tâm tác loạn, nhất định có tay trong, quân thế gia trên đất Tô gia, tuy không tiến vào trong kinh, nhưng cũng đang rục rịch tập kết... Nếu như vào kinh bình loạn, thì nhất định binh lực phải mạnh!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ta cũng có ý này. Cũng bởi vì thế lực quân địch mạnh, thế nên ta không thể không tìm Lăng tướng quân thương lượng. Nếu không, bổn tướng sớm đã lãnh quân của Báo Đột Doanh trở về kinh!
Lăng Vân tất nhiên hiểu được ý của Hàn Mạc:
- Chỉ có điều đại soái không có ở đây, không có binh phù, thì không thể điều động một binh một tốt của quân Tây Bắc!
Hàn Mạc cười nói:
- Lăng tướng quân, nếu như có binh phù, có phải là có thể điều động được tướng sĩ Tây Bắc?
- Đúng!
Lăng Vân lập tức gật đầu:
- Binh phù ở chỗ đại soái, chỉ cần đại soái phát lệnh, lập tức có thể điều binh cần vương!
Y nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Nhưng hiện giờ đại soái đang ở đâu?
Hàn Mạc trầm ngâm hồi lâu ngón trỏ trái gõ nhịp lên thành ghế, cuối cùng nói:
- Lăng tướng quân, Đại tướng quân có lời lệnh ta nói với ngươi, lệnh ngươi...giúp ta! Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo:
- Lệnh quân Tây Bắc tập trung tại doanh trướng của đại soái, trước khi khởi quân tiến hành bàn bạc!
...
Ban đêm, màn đêm kéo xuống, ngoại trừ đội quân tuần tra, đại bộ phận binh sĩ đều đã ngủ.
Bên ngoài doanh trướng đại soái lúc này lại tụ tập hơn ba mươi tướng lĩnh, từ quan Tổng binh Lâm Dương Ngũ Thiên Thiệu, các Chỉ huy sứ, Thiên tướng thống lĩnh, Đô úy đều đứng đợi trước doanh trướng đại soái.
Đã nửa đêm, bỗng nhiên nhận được lệnh triệu tập, sẽ tiến hành hội nghị trước khi khởi binh, mọi người đều cảm thấy kì lạ, không biết thực ra là chuyện gì mà gấp đến như vậy.
Xung quanh doanh trướng đại soái, có mười mấy tên binh sĩ Cung Thần Doanh mặc giáp trụ sáng choang đứng gác, ai nấy đều giơ cao ngọn đuốc, làm doanh trướng đại soái sáng như ban ngày.
Các tướng lĩnh đang hiếu kì, bỗng trông thấy, cửa lều trại lớn mở ra, Chỉ huy sứ Cung Thần Doanh Lăng Vân vẻ mặt bình tĩnh từ trong bước ra, trầm giọng nói:
- Chư vị mời vào trong!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Ngũ Thiên Thiệu đăm đăm nhìn Lăng Vân một hồi, là người đầu tiên bước vào trong lều, đằng sau các tướng cũng không chậm chễ, cũng nối tiếp bước vào lều đại soái.
Ngũ Thiên Thiệu vừa bước vào lều đã cảm thấy có chuyện gì không ổn.
Chỉ thấy ở hai bên chiếc bàn của đại soái, lại có mấy tên tướng lĩnh đứng đó, y nhìn quan cũng nhận ra, nhóm tướng lĩnh này hình như là mấy tên tướng lĩnh của Báo Đột Doanh.
Lại có người quay mặt vào trong đứng sau chiếc bàn đại soái, thân khoác áo choàng, đầu đội khôi giáp, Ngũ Thiên Thiệu vừa nhìn đã biết, người đó nhất định không phải Tiêu Hoài Ngọc, trong phút chốc y biến sắc, một tay không kìm chế được nắm chặt cây đao bên hông.
Các tướng lĩnh đứng thành hàng trong doanh trướng Đại tướng quân, hình như mọi người đều nhận ra kẻ khoác áo choàng tuyệt đối không phải là Tiêu Hoài Ngọc, trong phút chốc có chút biến sắc, liếc nhìn nhau.
- Ngươi là ai? Ngũ Thiên Thiệu là người đầu tiên nói:
- Ngươi không phải đại soái!
Người đó từ từ quay lưng lại, mọi người nhìn thấy đều trở lên biến sắc, Ngũ Thiên Thiệu lạnh lùng nói:
- Sao lại là ngươi?
Người đứng sau chiếc bàn, đúng là Hàn Mạc.
Hàn Mạc một thân ngân khôi giáp, hông đeo đao, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn qua mọi người một cái, chỉ thấy vẻ mặt kinh hoàng của các lãnh tướng, thản nhiên cười chắp tay nói:
- Chư vị vất vả rồi!
Ngũ Thiên Thiệu nắm chặt cán đao, lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc ngươi định giở trò gì, đây là doanh trướng đại soái, ngươi có tư cách gì đứng ở đây?
Hắn quay người, muốn tìm Lăng Vân nhưng phát hiện không thấy tung tich Lăng Vân, lớn tiếng tháo quát hỏi:
- Đại soái hiện đang ở đâu?
Hàn Mạc từ từ nói:
- Chư vị yên tâm chớ vội.
Hắn bình tĩnh nói: - Đêm nay triệu tập chư vị đến đây, là vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn cùng các vị bàn bạc!
Ngũ Thiên Thiệu vốn có thành kiến với Hàn Mạc, lúc này trông thấy Hàn Mạc đột nhiên đứng ở vị trí của đại soái, trong lòng vô cùng phẫn nộ, quát nói:
- Ngươi là cái thá gì, mà dám ở đây lớn tiếng?
Y vừa nói xong sau lưng liền có mấy người hét lớn:
- Đại soái ở đâu? Ngươi dựa vào cái gì mà ở đây ra lệnh?
- Ngươi là Chỉ huy sứ của Ngự Lâm Quân liên quan gì đến quân Tây Bắc ta?
Có người hét lớn nói:
- Ngươi có tư cách gì mà triệu tập chúng ta?
- Đúng, quân tình khẩn cấp, cũng không đến lượt ngươi thương lượng cùng ta!
- Không có lệnh đại soái, ngươi tự tiện vào trại của đại soái, vi phạm quân lệnh, đáng tội gì!
Phía dưới hơn ba mươi tên tướng lĩnh, đã có hơn mười tên quát mắng, những người khác im lặng không nói, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ, đại bộ phận đều bất mãn.
Hàn Mạc không không hề biến sắc, nghe bọn họ quát tháo, đám người Tiếu Mộc Tiết Thiệu bên cạnh, nhăn mặt cau mày, gương mặt tỏ vẻ phẫn nộ.
Thấy Hàn Mạc không nói một lời, tiếng la hét của bọn chúng dần dần yên lặng.
Hàn Mạc thấy mọi người yên lặng, mới thản nhiên cười nói:
- Chư vị không nói nữa sao? Vậy được, giờ đến lượt bổn tướng nói.
Hắn đứng thẳng, khí thái lạnh lùng, như có một luồng sát khí:
- Trong kinh có biến, bổn tướng phụng mệnh đại soái điều binh hồi kinh bình loạn, tiêu diệt phản tặc, có ai phản đối không?
Vừa nghe bốn chữ “trong kinh có biến” các tướng lĩnh đều biến sắc.
Nhưng rất nhanh, Ngũ Thiên Thiệu trầm giọng nói:
- Đừng nghe hắn nói bậy.
Y trợn to đôi mắt hỏi:
- Hàn Mạc, ngươi nói trong cung có biến, sao chúng ta không biết tin tức gì? Ngươi muốn điều binh? Ha ha, ngươi cứ việc đem quân của Báo Đột Doanh bình loạn, tướng sĩ quân Tây Bắc ta, ngươi đừng hòng có tư cách điều động.
- Bổn tướng nói lại lần nữa!
Hàn Mạc từ từ nói: - Trong kinh có biến, bổn tướng phải điều binh dẹp loạn!
- Ngươi dựa vào cái gì?
Đối mặt với gương mặt sát khí của Hàn Mạc, Ngũ Thiên Thiệu không những không chút sợ hãi, trái lại tiến trước một bước khuôn mặt lạnh cười:
- Ngươi ở đây ra oai tác quái, quả là to gan vọng tưởng. Hàn Mạc, đại doanh Tây Bắc ta không phải là nơi ngươi có thể ngông cuồng.
“Cheng!”
Ngũ Thiên Thiệu không chút do dự rút đao quát lớn:
- Người này xúc phạm đại soái, vi phạm quân quy, trong doanh trại Tây Bắc ta, bất kể là thân phận gì, vi phạm quân quy đều phải trừng trị, người đâu lôi Hàn Mạc ra, sau này giao cho Đại tướng quân xử trí!
Y vừa nói dứt lời, bốn năm tên tướng lĩnh tâm phúc phía sau lặp tức rút đao, các tướng khác, người thì chau mày, kẻ thì không nói gì, nhưng đều không làm gì.
Tiếu Mộc cùng với các tướng lĩnh của Báo Đột Doanh trước tình cảnh này, không chút sợ sệt. “Cheng cheng cheng”, Đậu Thiện rút đao, cặp mắt ti hí của Đậu Thiện rực lên vẻ lạnh lùng, là người đầu tiên hét lớn:
- Ai dám động thủ?
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:
- Trong đại doanh Tây Bắc ta, sao có thể để các ngươi ngông cuồng, người đâu, bắt chúng lại cho ta!
Y nắm chặt thanh đao, là người đầu tiên lao về phía trước muốn bắt Hàn Mạc.
Hàn Mạc lại cười lạnh lùng nhanh chóng rút tay phải ra, đưa lên cao, trong tay chính là binh phù Đại tướng quân Tây Bắc giọng lạnh lùng: - Ai dám động thủ?
...
Ngũ Thiên Thiệu là người đầu tiên biến sắc, tướng lĩnh Tây Bắc quân phía sau y cũng đồng loạt biến sắc, trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
- Nhìn thấy binh phù đại soái ai dám không quỳ?
Hàn Mạc trầm giọng quát lớn.
Các tướng lĩnh Tây Bắc quân lẳng lặng nhìn nhau.
Tất nhiên bọn họ vừa nhìn đã biết binh phù trong tay Hàn Mạc quả thực là binh phù của đại soái Tây Bắc, tuyệt đối không thể là giả, nhưng họ không lí giải được, vật vô cùng quan trong như binh phù sao lại có thể ở trong tay Hàn Mạc?
Sau tiếng quát của Hàn Mạc đã có mấy tên tướng lĩnh quỳ xuống.
Binh phù đại soái trong đại doanh Tây Bắc là tượng trưng cho quyền lực tối cao, theo luật quân, kẻ nào dám coi thường binh phù, nghĩa là coi thường đại soái, coi thường thiên uy của Hoàng đế.
Mấy tên tướng lĩnh dẫn đầu, làm các tướng khác do dự một hồi, rồi cũng quỳ xuống, cuối cùng chỉ còn ba bốn tên tướng bên cạnh Ngũ Thiên Thiệu không hề động đậy.
Bên trong doanh trại, có một cây cột trụ bằng đồng, đỉnh trụ là một cái đĩa đồng, bên trong đĩa đồng có đốt lửa, ánh lửa chập chờn, tuy không sáng rạng, nhưng cũng không quá tối, ánh lửa đó chiếu lên binh phù, ánh lên ánh sáng nhạt.
- Lời của bổn tướng, chư vị có nghe rõ không?
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, vẻ mặt đầy sát khí.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu dựa vào binh phù mà có thể trấn áp quân Tây Bắc, đó là chuyện không dễ dàng chút nào, ít nhất chướng ngại trước mặt hắn là tên Ngũ Thiên Thiệu này.
Nhìn thấy binh phù, nhưng Ngũ Thiên Thiệu vẫn không lập tức quỳ xuống, có thể thấy rõ tên này quả là cái đinh lớn.
Ánh lửa chợp chờn, trong mắt của Ngũ Thiên Thiệu cũng rực lên ngọn lửa, y chăm chăm nhìn binh phù trong tay Hàn Mạc, ánh mắt lúc đầu là kinh ngạc, tiếp theo là nghi ngờ, sau mới lạnh lùng gằn từng chữ:
- Không được rõ lắm!
- Vậy ngươi muốn để bổn tướng nói lần nữa sao?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào mắt y:
- Trong kinh Tô gia tạo phản, khống chế Yến Kinh, uy hiếp Thánh thượng, bổn tướng theo căn dặn của Đại tướng quân phải điều binh tiến kinh bình loạn, tiêu diệt phản tặc.
Hắn lạnh lùng nói:
- Bây giờ thì ngươi rõ chưa?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Thần
Sa Mạc
Quyền Thần - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quyen_than__sa_mac