Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 768: Đối Đầu
T
hịt chó sôi ba lượt, thần tiên đứng chẳng vững, thịt thỏ nếu sôi vài lượt thì nát mẹ nó trong nồi, đếch ăn nổi nữa, Vân Diệp mở cửa phòng đợi khách vào, nhưng đợi đợi mãi mà chẳng thấy ai, không khỏi tức giận, đã nói là mới khách rồi, thằng vương bát đản đó cả ăn cũng không tích cực.
- Ngươi không ăn chứ gì? Ta ăn một mình.
Vân Diệp hướng về nóc phòng trống nói, vớt từ trong nồi ra một miếng thịt cho vào miệng, chắc là bị bỏng, kéo bình rượu tới tu một ngụm.
- Ngươi xem, trong rượu, đồ ăn đều không có độc, yên tâm, ta dầu gì cũng là hầu gia, chút tín nghĩa vẫn có, ngươi mới là đáng nghi.
Chùi mép, Vân Diệp gác một chân lên ghế nói với không khí:
- Chà, biết sao được, cẩn thận không sai, người tin rằng ngươi là chính nhân quân tử thì không ở địa ngục cũng liều mạng tạo phản, hoặc là đang ở trong bóng tối cắn ngón tay của mình chửi bới ngươi, ta không định theo vết xe đổ của bọn chúng.
Một giọng nói nghe có phần yếu ớt vang lên ở nóc nhà.
- Tài nấu ăn của ta thì ngươi biết rồi, hôm nay vừa vặn có con thỏ béo, xào xong từ từ đem ninh, tư vị đủ cả, ngươi không ăn tiếc quá.
- Ai nói ta không ăn, cơm ngươi làm ta ăn hai lần rồi, đúng là không tệ, có điều ta vẫn thích thịt kho tàu ở thư viện, thứ nấu ra ở nổi lớn mới ngon. Cho ta ít thịt mỡ, cả canh nữa.
Theo giọng nói là một cái bát bạc được thừng thả từ xà ngang xuống.
Vân Diệp chẳng ngạc nhiên, múc đầy một bát thịt, rưới canh lên, thấy bát thịt nhanh chóng kéo lên, có người húp ngụm canh, hình như nhớ ra điều gì, hỏi:
- Ngươi chọn mãng thảo ra rồi chứ?
- Nói thừa, thứ đó là thuốc còn tạm, làm gia vị thì ngươi sợ chưa chết đủ nhanh, ta vốn định dùng thứ này hại người, kết quả là bị ngươi tranh trước.
- Thói đời này sống cũng vô cùng gian nan, không cẩn thận một chút là chết thảm hơn cả lợn, ví như cái tên không nghe lời, định nấp trong cỏ đâm ngươi, kết quả bản thân bị nướng thành heo quay, nói thực, ngươi thực sự có thể moi được tin tức từ người hắn à? Nếu có thể thì ngươi phát tài rồi, địa vị của tên đó không thấp, biết nhiều chuyện lắm, hoàng đế nhất định sẽ cảm tạ ngươi.
Vân Diệp tiếp tục múc canh vào bát bạc, nghe hắn nói thế thì lấy làm lạ:
- Ngươi không lo à? Các ngươi là một bọn cơ mà, không sợ bị tiết lộ bí mật sao?
- Sợ chứ, nhưng người ở trong tay ngươi, ta biết phải làm sao. À phải, ta tò mò lắm, ngươi đưa tên còn lại đi đâu? Không thấy ngươi đưa ra mà.
- Đường không dễ đi, đành đi đường hầm, chuyện tra tấn bức cung thì trong hoàng cung có hảo thủ, một số cơ mật ta không biết thì hơn, ta biết nhiều, hoàng đế chặt đầu ta.
- Ngươi tự đào? À, phải rồi, sao ta quên Hoàng Thử, con chuột đáng ghét đó, làm hỏng đại sự của ta, vụ đánh cược lần này, hoàng đế các ngươi thắng rồi.
- Nhan lão khi còn sống tặng ta một cuốn sách, trên đó có nhắc tới các ngươi, mới đầu ta tưởng ông cụ gặp ảo giác, ai ngờ qua vài tháng ta đã phải quyết đấu với ngươi rồi, Hoa Tư chi quốc chẳng lẽ tồn tại thật? Nói nghe xem, ngươi nói cho ta chuyện này, ta kể cho ngươi ngọc bài Bạch Ngọc Kinh ở đâu, tuyệt đối không lừa ngươi, ta có ba cái, thật đấy.
Bát bạc lại thả từ trên xà ngang xuống:
- Rót cho ta bát rượu, đầy vào, ai tin ngươi có mà gặp họa, ta rất muốn biết về Bạch Ngọc Kinh, nhưng từ sau khi Điền Tương Tử bị ngươi hại chết, ta cố kiềm chế, không nghĩ tới Bạch Ngọc Kinh, một khi nổi lòng tham, sẽ bị ngươi đưa tới cùng hoang tuyệt địa nạp mạng, không chắc ta chẳng ra tay.
- Vả lại ngươi giấu ngọc bài trong mê lâm, làm người thiên hạ đều biết, để những kẻ muốn trộm đều mò tới, không ngừng thành tiêu bản cho Tôn Tư Mạc, bản thân an toàn ở nhà ngủ khì, ta cứ thắc mắc, họ toàn người thông minh, sao lại mắc bẫy của ngươi?
Vân Diệp ăn hết miếng thịt, nhổ xương ra, chủi tay hỏi:
- Nói thật đi, ngươi đã phái người tới chưa?
- Không nhịn được phái một hảo thủ đi theo người Cao Ly, đợi độc vật trong mê lâm ăn no rồi mới vào, kết quả bị nhện trên cây cắn cho một cái, phải chặt tay mình chạy về. Ài, nói cho cùng thì công phu dưỡng khí của ta chưa đủ, tên thủ hạ đó về, ta học thư viện làm tiêu bản, để trong phòng để kỷ niệm, nhắc bản thân tuyệt đối không thể phạm sai lầm như thế nữa.
Vân Diệp gật gù:
- Con người luôn không ngừng tổng kết giáo huấn trong thất bại, chúc mừng ngươi lại có một hồi tổng kết, đúng rồi, nghe ý ngươi thì lần đánh cuộc này ta thắng, nếu thắng rồi thì phần thưởng của ta đâu? Ngươi ăn thịt thỏ, uống rượu của ta miễn phí mà không để lại chút đồ kỷ niệm. Nguồn tại TruyệnFULL
- Đánh cuộc với hoàng đế tất nhiên giao cho hoàng đế, ngươi có chin xác đón khách mà chưa hài lòng à? Đây là lễ tiết vô thượng, phàm nhân thế gian không được hưởng thụ đâu.
- Ta bực ở chỗ này đấy, cửu xác đón khách mà chỉ thấy một thi thể, tám cái khác khi nào ngươi đưa tới? Khi đưa tới đánh tiếng một cái, ta tự nhận, trong nhà nhiều nữ hài tử, đừng dọa bọn chúng.
- Ta cũng có muội tử, nếu như một ngày ngươi định tặng ta lễ vật thì đừng làm nó sợ, nó nhát gan lắm, nếu bị dọa thế nào cũng gặp ác mộng, mỗi lần bị ác mộng dỗ mấy ngày cũng không yên, phiền lắm.
- Được, quyết định như thế, nếu ngươi chết rồi, ngươi thấy an bài muội tử ngươi thế nào thì tốt?
- Nếu ngươi lấy nó thì tốt nhất, nhưng e là nó không chịu làm thiếp, nếu ngươi chết, có kẻ địch nào cần đối phó không, ta giúp ngươi.
- Hết rồi.
Vân Diệp nói xong câu này hướng nỏ lên trời bắn tên, sau đó không thèm nhìn kết quả lăn ra khỏi cửa phòng, hôm nay chỉ cần sống ra khỏi đây là xong, muốn tiếp xúc với tên điên này thì đợi lần sau.
Ai mà ngờ một tảng đá lớn rơi sầm xuống, bịt kín cửa, cả gian phòng như nảy lên, Vân Diệp dựa vào vách tường đứng dậy, cả gian phòng chỉ có bột lửa lập lòe.
- Ngươi bắn không trúng ta, giờ tới lượt ngươi chết.
Cái giọng nói chẳng hề có âm điệu biến hóa từ trong phòng vang lên, Vân Diệp bắn liền ba mũi tên về phía đó, ba mũi tên cuối cùng trong nỏ.
Nghe ba tiếng phập phập phập là biết bắn hụt rồi, một bóng người cao gầy xuất hiện bên chậu lửa, như biết Vân Diệp không còn đường để chạy nửa, chuẩn bị đốt nến trêu đùa y một chút, cười đắc ý phẩy tay, nhưng phát hiện hai ngón tay từ bàn tay rời ra, người cấp tốc ngả về sau, lưng lại xuất hiện một vệt máu, đại kinh, đoản mâu múa bốn phía, tựa như chạm phải rất nhiều tường mềm.
Vân Diệp thừa cơ lao ra ngoài cửa sổ, bột nấm trong túi rải ra toàn bộ, sau đó cắm đầu vào chum hứng nước mưa.
Lên dây nỏ, lắp tên, trong lòng mới yên tâm hơn, trong phòng im phăng phắc, khi Vân Diệp tính ngồi trong chum tới khi trời sáng thì nóc nhà đổ sầm xuống, tức thì bụi mù trời, Vân Diệp phải chui vào cái hang chật hep, giương tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Phòng sập rồi, bụi tan đi, ánh trăng lại chiếu xuống, Vân Diệp phát hiện ra tên kia đang bay trên trời, hơn nữa còn lượn vòng, tựa hồ tìm mình, dụi mắt hai lượt mới phát hiện trên người hắn có thừng, rụt đầu vào động, lúc này Vân Diệp cảm giác mình như con chuột trên thảo nguyên, đề phòng chim ưng công kích.
Chim ưng to quá, còn có tận hai con, móng quắp dây thừng treo tên này trên không trung bay lượt, cái cánh cực lớn quạt tro bụi bay lên, mai phải hỏi Lý Cương đây là thứ ưng gì, sao lại to như thế? Kiếm ở đâu ra? Vân Diệp cũng muốn có.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2