Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 759: Ta Muốn Làm Lão Tặc
- N
gươi nói cái này à?
Vân Diệp lấy từ dưới bàn ra một cái đĩa đồng, đặt lên bàn, tên hắc y nhân bị trói như bánh tét cựa mình muốn nhích tới gần.
- Ta lấy làm lạ, khi thứ này ở trong tay Khổng Tước Minh Vương, các ngươi không dám chạm vào, sao tới tay ta thì các ngươi tới cướp ngay trong đêm? Vì ta dễ bắt nạt hơn hắn à?
Vân Diệp lật đi lật lại cái đĩa đồng săm soi:
- Vân hầu, thứ này không có tác dụng gì với ngươi hết, nhưng với bọn ta lại là thứ trân quý nhất trên đời, bọn ta từ sa mạc xa xôi tới Trường An là để thánh hỏa cháy vĩnh viễn, nếu không có đĩa tế tự, bọn ta là cô hồn dã quỷ, thánh hỏa có vượng tới mấy cũng chỉ là lửa, không có ký gửi linh hồn, bọn ta đi trong bóng tối, cầu xin ngươi, trả bọn ta, bọn ta chấp nhận bất kỳ thủ đoạn nào.
Tên trưởng lão râu tóc bạc phơ nài nỉ, Vân Diêp mắt lạnh băng:
- Trả lời ta, vì sao các ngươi không cướp trong tay Khổng Tước Minh Vương?
- Bọn ta không thể cướp, hắn là sứ giả đưa đĩa đồng tới cho bọn ta, nếu cướp trong tay hắn, mầm thánh hỏa sẽ mất, chỉ có người gần thần thái dương nhất mới có thể lấy thánh hỏa, thánh hỏa không cho phép xúc phạm.
Vân Diệp chẳng buồn để ý tới lời thần quái đó, nói thẳng vào bản chất:
- Hiểu rồi, các ngươi sợ nhân vật đứng sau Khổng Tước Minh vương cho nên không dám đắc tội với hắn, hôm nay tới bắt nạt ta, lý nào lại thế, ta sẽ cho các ngươi biết kết cục việc bắt nạt ta.
Vân Diệp nói xong đặt đĩa đồng lên bàn, rút đoản đao, trong tiếng thét kinh hoàng của tên hắc y nhân, chém đĩa đồng làm đôi.
- Ngươi sẽ xuống địa ngục, ngươi sẽ xuống địa ngục.
Trưởng lão hai mắt vô thần lẩm bẩm:
- Thần Quang Minh, con thấy cái gì thế này? Thần Quang Minh, con thấy cái gì thế này? Thần Quang Minh, con thấy cái gì thế này?...
Giọng lão ngày càng nhỏ rồi đầu ngoẹo sang một bên, Lưu Tiến Bảo sờ cổ nói:
- Hầu gia, lão chết rồi.
Những tên còn lại Vân Diệp không xử lý, mà giao cho Hạ Thiên Thương tới từ sáng tinh mơ, bảy tên bất kể sống hay chết đều bị hắn nhét vào bao, như hàng hóa, xe tù nhỏ làm bằng thép chật ních, Vân gia phải giao người cho quan gia, không thể để một chuyện mình là phía đúng lại thành sai.
Từ chuyện Hạ Thiên Thương không coi chúng là con người đủ biết hai tên còn lại muốn sống cũng khó, loại người nửa đêm đột nhập vào nhà công hầu, không phải trộm cũng là cướp, Lý Nhị không cho phép xảy ra thảm kịch nhà Trương Lượng thêm lần nữa, vì giết cả nhà là quyền lực của thiên tử, kẻ xâm phạm quyền này chết là cái chắc.
- Vân hầu, đưa cả đĩa Quang Minh cho ta đi, ta biết ngài sẽ không chém nó đâu, chỉ dọa kẻ kia thôi, giao cho ta, để quan gia xử lý, như vậy có lợi cho Vân gia.
Vân Diệp gật đầu, bảo Lưu Tiến Bảo đưa cho hắn hai nửa đĩa đồng, Hạ Thiên Thương kinh hoàng nhảy dựng lên:
- Ngài hủy đĩa Quang Minh thật à?
- Hủy đâu, ngươi tìm thợ đồng bảo gắn lại là xong, la hét cái gì?
Vân Diệp ngoáy lỗ tai, tinh bơ nói:
- Gắn lại? Thứ này chỉ rơi xuống đất cũng bị coi là vấy bẩn, ngài chém nó làm đôi mà nói là không hủy? Còn bảo tìm thợ đồng gắn lại, ngài coi nó là cái đĩa ăn nhà ngài à? Thôi thôi, hạ quan phái bộ khoái tới nhà ngài canh phòng vậy, đêm qua có bảy tên, đêm nay nhất định có bảy mươi tên, Vân gia muốn sống an lành là nằm mơ nói mộng rồi.
Hạ Thiên Thương không sao hiểu nổi, xưa nay Vân Diệp làm việc cẩn trọng kín kẽ vì sao lần này làm việc không để lại đường lui như thế? Giờ đám tế ti của Bái Hỏa giáo có muốn bỏ qua cũng không được nữa.
- Có phải là ta chén vỡ đĩa đâu, người của Bái Hỏa giáo tới tìm ta làm gi?
Hạ Thiên Thương ngớ ra:
- Chính ngài vừa nói đĩa là do ngài chém, hai tên hắc y nhân cũng nói thế, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngài chối thế nào?
- Ta là hầu gia, làm quan to như thế là dựa vào cái gì? Là nói bậy nói bạ, vừa rồi nói với ngươi ta chém, đó là vừa rồi, bây giờ nói với ngươi, không phải ta chém, lúc này khác lúc kia khác. Chỉ có cần có lợi cho Vân gia, nói không chừng nửa canh giờ sau ta thừa nhận là ta chém, ngươi sở dĩ không làm được tới chức quan to hơn là vì ngươi không học được cái tinh túy có thể lật ngược lời mình nói bất kỳ lúc nào. Rảnh rỗi thì học đi, trước tiên học từ việc ngươi chưa bao giờ nghe ta nói ta chém cái đĩa.
Hạ Thiên Thương toàn thân run rẩy chỉ Vân Diệp:
- Đại trượng phu nói một lời như cửu đỉnh, sao có thể tráo trở, ngươi làm thế là vô sỉ, không phải là bản lĩnh.
Vân Diệp ngồi trên ghế bất động như tượng, vét lá trà trong chén, rất nghiêm chỉnh nói:
- Lần trước tới nhà ta ngươi mắng Phòng Huyền Linh thế nào, còn nhớ không?
- Đương nhiên nhớ, ta nói ông ta là tên lão tặc vô sỉ khoa môi múa mép, giờ vẫn nói thế thì sao? Nguồn tại TruyệnFULL
- Trước đó ngươi đánh giá Đỗ Như Hối xử lý tranh chấp trên thảo nguyên, ngươi nói thế nào nhỉ?
- Hừm, ông ta không hỏi rõ đúng sai, chỉ nhìn bộ tộc nào cường đại thì nói bên đó có lý, căn bản không để ý tới sinh tử của bộ lạc nhỏ, là một lão tặc gian xảo khiến thảo nguyên máu chảy thành sông, trước mặt ông ta vẫn cứ nói thế đấy.
Vân Diệp gật gù lên giọng dạy bảo:
- Ngươi xem đó, thực ra ngươi nói rất có lý, hai lão già đó đúng là lão tặc vô sỉ hạ lưu, cái nhìn của chúng ta là nhất trí, nhưng cách làm lại không tương đồng, ta đang nỗ lực thành tên tiểu tặc vô sỉ, nên ngươi thấy ta phú quý ê chề, còn ngươi rời xa mục tiêu vĩ đại đó, cho nên mẹ ngươi muốn ăn một miếng bánh ngươi cũng phải tới nhà ta lấy. Khắp triều toàn lão tặc, sống sung sướng, chỉ có chính nhân quân tử sống gian khổ, tóm lại ta không định làm chính nhân quân tử, nếu như hai mươi năm sau ta được gọi là lão tặc thì không sống uổng rồi.
Hạ Thiên Thương sợ hãi nhìn Vân Diệp, hắn không dám tưởng tượng một người thế này trở thành lão gian tặc phong vân cái thế thì người khác còn sống thế nào? Chẳng lẽ đúng như y nói, trên đời này người tốt không có hi vọng gì?
Đột nhiên nhớ lại hôm qua mình nằm trên nóc nhà nghe đám học sinh nói chuyện, khi ấy mồ hôi như tắm, giờ xem ra đúng là một mạch truyền thừa, nay trên triều toàn lão tặc, trung tặc, tiểu tặc, tiền đồ của mình đen tối, thò tay không thấy năm ngón.
Đám tiểu tặc kia muốn học thức có học thức, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn dã tâm có dã tâm, đúng là được rèn ra để làm quan, còn có cả một đống, nhớ tới lời khảng khái hào hùng của đám cống sinh tới từ châu phủ, thật là nực cười, khi ấy mình ở trên triều còn vui mừng vì có một nhóm nhân tài sắp ra nhập, giờ hiện thực cho biết, lý tưởng của đám cống sinh kia chưa kịp đâm chồi nảy lộc đã bị đám tiểu tắc băm vằm xé xác nuốt chửng.
- Ngài tráo trở như vậy là vì sao?
Hạ Thiên Thương quyết định không phí đầu óc vào việc này nữa, hỏi thẳng:
- Ta chỉ thấy có một đám ngốc có thể lợi dụng, so với việc bị hộ vệ nhà ta bắn chết từng tên một, chẳng bằng để chúng phát huy nhiệt tình còn lại.
- Ngài định để bọn chúng phát huy thế nào? Nếu như muốn dùng bọn chúng đạt mục đích đen tối, ta dứt khoát không chấp nhận.
Hạ Thiên Thương nói cực kỳ cương quyết:
- Đám người đó từ sa mạc tới Đại Đường chẳng qua là muốn thánh hỏa của mình cháy mãi, thậm chí muốn kiến lập một quốc gia chính trị tông giáo hợp nhất, Tông giáo ở phương diện quy tụ lòng người có tác dụng mạnh mẽ, cho nên khi ta nghe nói tới tầm quan trọng của cái đĩa đó, phản ứng đầu tiên là hủy nó.
- Đêm qua ngủ một lúc tỉnh dậy liền hối hận, dự phòng đám người này lập vương triều ẩn mình tại Đại Đường là tránh nhiệm của ngươi, đâu phải của ta, vì sao ta khiến Vân gia thành đích nắm? Ngươi phải thành cái đích ngắm mới đúng, cho nên ta mới phủ nhận, vừa rồi ta phái quản gia vào thành phao tin, một đám gian tặc cướp một cái đĩa đồng thượng cổ từ Vân gia, lạ cái nhà bên cạnh đĩa có viên ngọc giá trị mà đếm gian tặc ngu xuẩn không lấy...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2