Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 12 - Chương 8: Sát Thủ Một Quan
V
ân Nhị và ông già kia nói chuyện suốt nửa đêm, sau đó chuyện đầu tiên là gửi thư cho Vân Đại, người này chính là thợ da sở trường lột da người mà Tô Thức từng kể cho hắn nghe, không ngờ lại gặp nhau ở nơi sơn cùng thủy tận này, ông ta tên là Khúc Chung, cuộc đời ông ta là truyền kỳ.
Sáng sớm thức dậy, Vân Nhị gọi đồ ăn sáng xong lại tìm Khúc Chung hỏi chuyện, tự mình rót rượu cho ông ta: - Kể tiếp chuyện hôm qua đi, làm sao ông lại có dính líu tới Tín vương?
Khúc Chung không đáp mà hỏi: - Đảo Hắc Sơn tuy phồn hoa nhất thời, nhưng so sao được với Đông Kinh, Nhị gia tấm thân quý giá sao lại tới chốn nước đục này? Nếu vì tiền tài, lão hán nghĩ Đại tướng quân nhất định không để ngài tới chỗ man hoang nguy hiểm mới đúng.
- Tất nhiên không phải vì tiền tài, ta đi chuẩn bị đường lui cho Vân gia, đại ca ta nhắm vào đảo Trường Sơn, nên ta tới xem thử đó có phải là nơi thích hợp cư trú lâu dài không.
Khúc Chung ngạc nhiên: - Đại tướng quân chức cao quyền trọng sao cũng phải tìm đường lui.
Vân Nhị xẻo một miếng thịt dê cho vào mồm, ở nơi này ngũ cốc ít, thịt lại nhiều, Vân Nhị không quen mới sáng ra cá thịt đầy bụng, nhưng nhập gia tùy tục, trải qua một phen sinh tử tính cách tùy tiện hơn nhiều, dù có mang theo lúa mạch cũng không dùng: - Đại ca ta không thích bị quản thúc, sớm muộn gì cũng gây họa, chẳng bằng ra ngoài xưng vương, còn hơn bị đi khúm núm với người ta.
- Đại tướng quân đúng là không thích hợp với triều đường, nay học Cầu Nhiệm Khách ra biển cũng không tệ, ít nhất tự do tự tại, nếu lão hán đoàn tụ với giơ đình, không uổng cả đời bi khổ, không ngờ người như lão hán...
Vân Nhị xua tay: - Ngừng ngừng, ta và đại ca ta không chịu nổi vụ lột da người này, về sau đừng nhắc lại nữa, ta muốn kiến lập quốc gia mới, như vậy để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu đi.
Khúc Chung chắp tay một cái: - Nhị gia nói vậy lão hán yên tâm rồi, lão hán nhất định kiệt lực giúp Nhị gia đạt thành tâm nguyện.
Vân Nhị nâng cốc rượu lên: - Khi chúng ta về đảo Hải Lư, ta thuận đường đi qua đảo Sa Môn đưa người của ngươi ra.
Với Vân Nhị mà nói gặp được Khúc Chung ở đảo Hắc Sơn là thu hoạch lớn, một nhân vật hung mãnh như vậy nếu không dùng thì quá lỗ, người có thể đối phó với đám biến thái Khuê Mộc Lang đâu phải nhiều.
Buổi sáng mùa đông ở đảo Hắc Sơn, sương mù mờ mịt màu xá bao phủ khắp mặt biển, tới khi mặt trời lên mới dần tan đi, để lại trên râu, mi mắt mỗi người một lớp sương giá trắng.
Vân Nhị ăn sáng xong ra đường chơi, kéo chặt áo da, trên mũ lông cũng đóng sương trắng, mặt lạnh tới đỏ rực, làm hắn nhớ tới cái đêm bị ngâm trong nước biển suốt hai canh giờ, vì thế hắn ghét lạnh, cái lạnh ở Đậu Sa trại so với ở đây chẳng khác nào mùa đông ấm áp.
Đám hỏa kế Vân gia đứng trước quầy hàng của mình vừa xoa tay vừa hò hét, hương liệu và rượu mạnh của Vân gia chưa bao giờ thiếu khách, thấy đại hỏa kế dẫm chân cùng khách thương mặc cả, Vân Nhị cởi cái mũ lông thỏ của mình chụp lên đầu hắn, tai tên này ghê chết đi..
Tiền tài của Vân gia có được là qua sự lao động gian khổ của những người này, nghe đại hỏa kế càng thêm nhiệt tình chào hàng, Vân Nhị tới một quán thịt dê, bảo lão bản làm canh thịt mang cho bọn họ mỗi người một bát.
Kỳ thực nơi này chẳng có cửa hiệu hàng quán gì cả, mọi giao dịch đều tiến hành lộ thiên, nếu ngươi mà muốn dẫn người ta vào hiệu, người ta sẽ cho rằng ngươi có mưu đồ bất chính, cái gọi là cửa hiệu ở đây có nghĩa là nhà kho và nơi hỏa kế tá túc.
Đổ trường ở đâu cũng là chỗ náo nhiệt nhất, Vân Nhị đứng ở cửa mặc cho hỏa kế ngon ngọt dụ dỗ, hắn tự biết cách ăn mặc của mình vô cùng phù hợp với danh từ "dê béo", Vân Đại và Vân Nhị đều không hứng thú với thứ này.
Còn về phần kỹ viện thì hắn càng không hứng thú, nhìn cái hông đầy mỡ của đám kỹ nữ là Vân Nhị đã muốn quay đầu đi, thẩm mỹ quan của người ở đây có hơi nặng mùi.
Ngược lại đám Nghiêm lão đại rất hứng thú, nhưng Vân Nhị không vào, đành lấy rượu ra uống vài ngụm cho hạ hỏa.
Đột nhiên bọn họ gặp một người kỳ quái, hắn đứng giữa đường, còn đi chân đất, hai mắt trong có vẻ rất điên cuồng, la hét: - Ai cho lão tử một quan tiền, lão tử giúp kẻ đó giết người, giết ai cũng được.
Tiếng hét của hắn làm quanh cười rộ lên, nơi này ít thiếu nhất là sát thủ, một quan tiền là con số không nhỏ, nếu muốn giết người, mấy đao khách đứng bên đường kia còn đáng tin hơn nhiều.
Vân Nhị không hứng thú giết người bừa bãi, nhưng Nghiêm lão đại thì có, móc ra đĩnh bạc ném tới: - Giết người kia đi.
Hán tử chân đất cắn đĩnh bạc một cái kiếm tra thật giả, xoa xoa má cất vào lòng, sau đó cẩn thận cất tiền đi, rống lớn lao thẳng vào hán tử mà Nghiêm lão đại chỉ.
Nghiêm lão đại đã phát hiện người đó bám theo Vân Nhị lâu rồi, muốn ra tay nhưng Vân Nhị từ chối, cho rằng đó là thuộc hạ của Tô Lạp Hải Nha, không muốn làm phức tạp thêm tình hình, bây giờ bỏ một quan tiền ra giải quyết gọn ghẽ chả tội gì không làm, ở nơi thế này theo dõi người khác chứng tỏ không có ý đồ tốt.
Vân Nhị kinh hãi nhìn hán tử chân đất như con dã thú lao vào kẻ theo dõi mình, né một quyền của người đó, há hàm răng vàng khé cắn thẳng vào yết hầu, màu tơi cổ người kia phun ồng ộc, thậm chí hắn còn hút máu, không chỉ Vân Nhị, cảnh tượng ghê tởm đó khiến đám đông né tránh.
Đợi cái xác không còn quẫy đạp được nữa, sát thủ một quan hài lòng bò dậy, chùi cái miệng đầm đìa máu, ngồi xuống quầy thịt dê, vỗ đĩnh bạc lên bàn hô: - Mau cho lão tử một bát.
Chỉ có ở xã hội bình thường mạng người mới được coi trọng, nếu là Đông Kinh xuất hiện cảnh này, người qua đường hét lên "có kẻ giết người!" Sau đó bộ khoái phủ Khai Phong hùng hổ xuất hiện truy bắt hung thủ.
Còn ở đảo Hắc Sơn đám đông chỉ bàn tán một lúc sau đó chưởng quầy quát tháo đuổi hỏa kế đi làm việc, đám hải tặc đao khách thì chỉ liếc mắt nhìn một cái, thậm chí có tên chẳng thèm nhìn.
Đám đông chẳng mấy chốc tản đi hết, chỉ còn cái xác nằm đó.
Nhân lúc chủ quán múc thịt, tên sát thủ nhanh chóng cởi y phục thi thể mặc vào người, lấy cả túi tiền, dù thế hắn vẫn dùng chân vừa đi đôi giày mới dẫm lên ngực thi thể.
Chủ quán chẳng vì tên này mới giết người mà kỳ thị, bát thịt chẳng cũng chẳng ít hơn người khác, đặt thêm cái bánh đen xì rồi đi chào hỏi khách khác.
Sát thủ nhận tiền làm xong việc, tất nhiên cùng đám Vân Nhị không nợ nần gì nhau nữa, thế nên sát thủ ăn thịt, Vân Nhị tiếp tục dẫn đám nanh vuốt đi diễu võ dương oai.
Hải đông thanh là thứ chưa bao giờ Vân gia cảm thấy nhiều, từ khi Vân Đại sử dụng thứ này quy mô lớn trong quân, từ do thám tới tín sứ, triều đình Đại Tống từ coi nó là thứ xa xỉ thành thứ thiết yếu.
Trước kia dùng bồ câu làm tín sứ, tuy nó định vị chuẩn xác hơn hải đông thanh, nhưng lại có quá nhiều thiên địch, bồ câu dễ dàng thành thức ăn cho đám ác điểu.
Hải đông thanh thì khác, nó vốn là bá chủ không trung, vì thế mà dùng truyền tin an toàn hơn nhiều.
Vân Nhị cứ nhìn thấy hải đông thanh là mua ngay không thèm hỏi giá, cứ ném một hạt châu ra rồi sai hỏa kế đi theo lấy hàng, phát huy trọn vẹn tính cách hoàn khố, mà nói thật thì hắn cũng đâu có khái niệm về giá cả, hồi nhỏ thì đại ca lo hết cho rồi, khi vừa lớn lên một chút biết tiêu tiền thì đại tẩu tới, thế là Vân Nhị càng không biết thiếu tiền là cái gì.
Lục Khinh Doanh tuy luôn quản giáo Vân Nhị cực nghiêm, nhưng cũng chiều kinh người, chưa bao giờ hạn chế việc chi tiêu của Vân Nhị, thế nên mới có chuyện hắn đào cả nhà ra để làm mô hình, thích thì làm thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2