Say Mộng Giang Sơn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 713-1: Chỉ Là Một Chuyến Đi Xa (1)
ương Phàm cùng nàng vào thư phòng, nghe nàng báo cáo một chút động tĩnh bên kia của “Thừa Tự Đường”, gật đầu cười nói:
- Ừ! Bọn họ làm không tệ, nhất là quan thiên bộ, lần này thiết kế đối với Lai Tuấn Thần, không chỉ đối phó với Lai Tuấn Thần, thăm dò rõ ràng lực lượng còn ẩn giấu ở các địa phương, càng làm cho nghi kị giữa Nhị Võ càng thêm sâu sắc, mở rộng không gian tồn tại bọn chúng!
Cổ Trúc Đình cười nói:
- Thuộc hạ lúc trở lại, các vị trưởng lão của Quan Thiên bộ còn đặc biệt muốn thuộc hạ truyền lời, họ nói có thể góp chút sức lực vì tông chủ là vinh hạnh của bọn họ!
Khi Khương công tử còn ở Quan Thiên bộ cũng chỉ là một kẻ bù nhìn, tên cố chấp Khương công tử kia đối với những thứ mà bọn lão hủ kia thiết kế ra, từ trước tới giờ đều coi thường, hiện giờ Dương Phàm lại coi trọng bọn họ như vậy, lúc nào cũng tiếp thu đề nghị của bọn họ, làm cho những lão gia hỏa này có cảm giác gặp được tri âm.
Lúc này, ngoài cửa chợt có người:
- A lang, Nhâm Uy cầu kiến!
Dương Phàm khoát tay, Cổ Trúc Đình lập tức lắc mình tránh ra sau bình phong, Dương Phàm mới lên tiếng:
- Tiến vào!
Nhâm Uy vội vàng xông vào nói:
- Tông chủ, hôm nay thượng triều hoàng thượng hạ lệnh cho Hình bộ cùng Đại Lý Tự mau chóng xét xử trị tội Lai Tuấn Thần!
- Hay!
Dương Phàm vỗ tay cười lớn, tiếng cười chưa dứt chợt thấy sắc mặt cổ quái của Nhâm Uy không có chút nào vui mừng, không khỏi hỏi:
- Còn có việc?
Nhâm Uy khẩn trương nói:
- Tông chủ anh minh!
Dương Phàm liếc mắt nói:
- Có việc cứ nói!
Nhiệm Uy hít vào một hơi sâu, nói cực kì nhanh:
- Triều đình sắp chinh phạt Khiết Đan, thiên tử đã điểm chỉ hai muơi tám tướng lĩnh, Tông chủ ngài… cũng có tên trong danh sách đó!
Cờ bay phấp phới, hàng vạn binh lính với quân phục màu đen, quân kì cũng nhuộm một màu đen, như một con Hắc Long đang giương nanh múa vuốt về hướng bắc, thẳng hướng Khiết Đan.
Binh lính mặc chiến bào, đầu đội nón trụ, hơn nửa số binh lính được trang bị áo giáp da trâu, toàn bộ đội ngũ được trang bị các loại vũ khí dài ngắn khác nhau, người cầm thương, kẻ cầm đao, cầm nỏ, lực phòng thủ, chiến đấu không thể khinh thường.
Trên sườn núi, Tiểu Man và A Nô đứng ở phía trước, vú nuôi ôm tiểu công tử và tiểu tỷ tỷ đứng ở phía sau, bàn tay đặt trên mui thuyền lạnh lẽo, ngắm nhìn phương xa đại quân đang tiến bước, hoàn toàn không biết trượng phu của các nàng đang ở chốn nào.
Nhâm Uy đứng ở bên cạnh, khuôn mặt đã biến thành cái bánh bao.
Theo suy nghĩ của y, từ khi Tông chủ hoàn thành nhiệm cụ tuyển chọn quan lại ở Nam Cương, nên nhân cơ hội từ quan, đường đường là “ Thừa tự đường” Tông chủ, nên là người đứng sau bày mưu tính kế, âm thầm thống lĩnh thiên hạ.
Như được dự báo trước, hoàng thượng hạ lệnh một tiếng, Tông chủ của bọn hắn cũng không tránh khỏi phải ra chiến trường, vì thân là quân nhân, “Thừa tự đường” trong lúc cấp bách căn bản không thể nhúng tay, muốn an bài vài tên thị vệ bên cạnh Tông chủ cũng không được.
Nhâm Uy chỉ có tự mình an ủi:
- Trong thiên quân vạn mã, nếu thật khởi chiến, có thêm vài trăm tên thị vệ cũng không làm được gì. Hơn nữa, chỉ là một vùng Khiết Đan nhỏ nhoi mà thôi, mười sáu vạn đại quân của triều đình nhất định mã đáo thành công, Tông chủ thân là tướng lĩnh, không đến phiên hứng đạn, chắc sẽ không có nguy hiểm gì…
A Nô ngắm nhìn đoàn quân đông như mắc cửi phía xa kia, khẽ cắn môi nói với Tiểu Man:
- Tiểu Man, ta muốn đi theo đại quân, nói không chừng có cơ hội chiếu cố lang quân.
- Như vậy sao được!
Tiểu Man kinh ngạc nhìn A Nô:
- A Nô ngươi chưa từng sống trong quân ngũ, không biết quân kỉ nghiêm khắc như thế nào, ngươi không có tên trong quân tịch, không thể làm loạn như vậy được. Với quân chức hiện tại của lang quân, không tư cách có tư quân. Đại quân hơn mười vạn người, khi tới Lưu Đông một khi đánh giặc, ngươi ngay cả hắn ở nơi nào cũng không biết.
A Nô tâm chợt cảm thấy lo lắng nói:
- Điều này ta biết, chỉ có điều đi theo hắn ta mới có thể an tâm một chút. Ta am hiểu thuật dịch dung, nếu có cơ hội, nói không chừng có thể đến bên cạnh hắn, thêm một người thêm một phần sức lực. Ngươi phải chiếu cố đứa nhỏ, không thể bỏ đi, vậy để ta đi.
Tiểu Man ngẫm nghĩ một lúc, dùng sức lắc đầu.
Nàng và A Nô có cuộc sống khác nhau, thân phận hiện giờ cũng bất đồng, khiến cho nàng khó mà đáp ứng yêu cầu của A Nô.
Nàng từng sống trường kì trong quân ngũ, tuy chỉ là nội vệ, chưa từng đánh giặc, nhưng quy củ trong quân ngũ nàng rất tường tận, theo nàng, cách nghĩ của A Nô hết sức hoang đường, hơn nữa, khi Dương Phàm xuất chinh, đã đem toàn bộ cái nhà này giao cho nàng, nếu nàng đáo ứng cho A Nô đi theo Dương Phàm, chẳng may A Nô có mệnh hệ gì, nàng làm sao giải thích với Dương Phàm.
A Nô hiển nhiên không phải nhất thời xúc động, vừa thấy Tiểu Man không đáp ứng, vội vàng đưa mắt nhìn Cổ Trúc Đình ra hiệu, Cổ Trúc đình liền hiểu ý, giúp A Nô thuyết phục Tiểu Man. Xem bộ dáng hai người, ý tưởng đi theo đại quân sớm được hai người thảo luận trước. Hai người đứng trên sườn núi, dùng ba tấc lưỡi mà thuyết phục Tiểu Man.
Võ Tắc Thiên đúng lúc trừng trị Lai Tuấn Thần, khiến cho văn võ bá quan chú tâm về tội phản loạn của Bình Liêu Đông, trải qua một thời gian ngắn chuẩn bị, đại quân rốt cuộc có thể xuất phát. Khi chọn tướng lĩnh, Võ Tắc Thiên đột nhiên nghĩ tói yêu cầu của nữ nhi Thái Bình, vì vậy ra một đạo ý chỉ điều hắn vào đội quân.
Dương Phàm lúc này đang đẫn đầu đội quân của hắn cùng với hàng vạn binh mã tiến về phía trước, Dương Phàm được bổ nhiệm làm giáo úy, đội nhân mã này của hắn là tinh binh được điều động từ các nơi Chiết Xung Phủ tạo thành, nói là tinh binh, cũng chỉ là tuyển chọn nghiêm khắc hơn mà thôi.
“Chế độ phủ binh” đã từ từ tan vỡ, triều đình đang dần tiến hành chế độ mộ lính. Tả ưng dương vệ tướng quân Tào Nhân Sư, Hữu kim ngô vệ tướng quân Trương Huyền Ngộ, Ti nông thiếu khanh mới nhậm chức Ma Nhân Tiết cùng các tướng lĩnh khác chính là cấm quân và mộ quân, là một đội quân tinh nhuệ, làm tiên phong.
Mà nhánh quân của Dương Phàm đa số đều là vệ binh được chọn từ phủ binh, làm đội dự bị, do hành quân đại tổng quản Yến Phỉ Thạch và Tả uy vệ đại tướng quân Lý Đa Trá thống lĩnh.
Mặc dù nhánh quân này của Dương Phàm là binh sĩ được điều động từ Phủ quân của các nơi hợp thành, nhưng đầy đử các cấp bậc: Biệt giá, Trưởng sử, Lục tào úy, Tham quân, tất cả đều có. Một đường đi đến đây, Dương Phàm cung mấy tên thuộc hạ đều quen thuộc nhau, lúc này vừa đi vừa cười nói vui vẻ, thoải mái.
Biệt giá Sử Duệ nói:
- Khiết Đan nhỏ nhoi kia, lại phiền đến nhiều danh tướng, cùng một đội quân khổng lồ như vậy, triều đình có chút việc bé xé ra to, giết gà mà cũng phải dùng đao mổ trâu!
Trưởng sử Vân Cô Phàm khuyên nhủ:
- Sử Biệt giá không thể khinh suất như vậy, đội quân của Khiết Đan vô cùng dũng mãnh thiện chiến, Doanh Châu phủ bọn họ vừa công liền thất thủ, khi đô đốc Doanh Châu Triệu Văn Băng bị trảm, tức khắc công hạ Sùng Châu, bắt sống Phó sứ Hứa Khâm Tịch thảo phạt quân Đường Long sơn, thật không dễ đối phó chút nào.
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan