Say Mộng Giang Sơn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 711-1: Tình Cảm Quần Chúng Dào Dạt (1)
ý Đán biết rõ sắp tới Lai Tuấn Thần sẽ buộc tội y, biết rõ đám người Thái Bình công chúa và Võ Thừa Tự đã quyết tâm liên kết phản kích, vẫn là không dám viết xuống đôi câu vài lời, bày mưu đặt kế phối hợp hành động với các thần tử trung với y, y lo lắng một khi sự việc bại lộ, việc này sẽ trở thành căn cứ chính xác gây bất lợi cho y.
Cuối cùng vẫn là Lý Thành Khí và Lý Long Cơ Hoàng tử nhất quyết kiên trì, lại cố ý chứng minh có thể ở cuối thư ghi chú rõ "Duyệt xong tức đốt", Lý Đán lúc này mới nơm nớp lo sợ đáp ứng ký tên ở phần hồi âm, và ấn lên ấn triện của Thái Tử bảo lưu.
Lý Long Cơ đưa Cao Lực Sĩ giấu mật thư trong người ra đến ngoài điện, giơ tay cởi xuống Lưu Vân bách phúc ngọc bội của mình, nhét vào trong tay Cao Lực Sĩ, nói:
- Công công mạo hiểm đưa tin, cứu cha con ta trong lúc nguy nan, đại ân đại đức, tiểu vương vô nghĩ đến báo đáp. Ngọc bội này, là chút tâm ý của Tiểu Vương, xin công công nhận lấy!
Lý Long Cơ bị giam lỏng ở Đông cung, hằng ngày căn bản không có cái gì lương tháng, khối ngọc bội này là năm đó cậu trên người đeo đồ vật này bị đuổi ra vương phủ, nhốt vào Đông cung, đó là một trong vài món tài vật cậu vẹn vẹn có, Lý Long Cơ vạt áo cũ nát lam lũ, thậm chí còn không bằng Cao Lực Sĩ.
Cao Lực Sĩ làm sao đồng ý thu lấy đồ đạc của cậu, vội vàng chối từ không ngừng
Lý Long Cơ thành khẩn nói:
- Ít đồ này, chưa đáng giá để công công liều chết đưa tin đâu; ít đồ này, lại sao có thể mua được một cái mạng của tiểu vương. Tiểu vương mang nó tặng cho công công, còn coi nó là một tín vật, ngày sau nếu cha con ta có thể lại được từ do, tuyệt đối sẽ không quên hôm nay Cao công công đã ra tay giúp đỡ, nếu công công để mắt tới câu hứa hẹn này của tiểu Vương câu, kính xin nhận lấy!
Cao Lực Sĩ do dự một chút, cẩn thận nhận phương ngọc cho vào trong ngực, hướng về tiểu Vương gia tuổi tác tương đương, khí chất trầm ổn, cúi người thật sâu, cung kính đáp lễ nói:
- Như thế, nô tài tạ Vương gia ban thưởng.
Lý Long Cơ gật gật đầu, nhìn Cao Lực Sĩ xoay người bước ra ngoài, trong mắt có một chút ý tứ hàm xúc bất thường. Tuổi của cậu tuy nhỏ, nhưng đủ loại đau khổ, khiến cho cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với thiếu niên cùng tuổi, cậu đã bắt đầu chú ý bắt lấy hết thảy cơ hội lôi kéo những người cậu có thể sử dụng.
*******
Bờ sông Y Thủy, chiếc phao trên mặt nước lăn tăn đột nhiên trầm xuống, cổ tay Dương Phàm vội vàng nhấc lên, một con cá mập mạp vảy ánh ngân quang vọt ra khỏi mặt nước. Dương Phàm nhanh nhẹn mà đem cá nhắc tới trước mặt, gỡ khỏi lưỡi câu bỏ vào sọt, lại lấy một con trùng khác gắn vào, đem sợi tơ vung, quăng vào nước sông, bình tĩnh nói:
- Nếu mọi sự đã chuẩn bị, vậy động thủ đi!
Nhâm Uy cung kính nói:
- Vâng! Vậy theo ý tông chủ, nên để cho người bên nào gây sự trước?
Dương Phàm tay cầm cần câu, thản nhiên đáp:
- Võ Thừa Tự tâm tư giả dối, hẳn là sẽ không dễ dàng cắn câu, vẫn là kêu người của Thái Tử động thủ trước đi!
- Vâng!
Dương Phàm quay đầu lại nói:
- Người bên Thái Tử kia đã bị Hoàng đế giết gần như không còn ai, còn dư lại là những kẻ vô cùng bí mật. Ngay cả chúng ta cũng rất khó xác thực biết kẻ nào còn trung thành với Thái Tử, thừa dịp cơ hội lần này, xem kẻ nào lộ diện, tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc, xem lâu nay ai kết giao chặt chẽ với bọn họ, quan sát thật chặt. Những người này hôm nay là bạn, ngày sau chưa chắc không đối đầu với chúng ta!
- Tuân mệnh!
Nhâm Uy cúi người thật sâu, xoay người rời đi!
Hôm sau lâm triều, Võ Tắc Thiên vừa mới hỏi Binh Bộ Thị lang Diêu Sùng một chút tiến độ phái binh tới Liêu Đông, liền có tiểu thái giám tiến lên bẩm báo:
- Bệ hạ, giám sát Ngự Sử Kỷ Lý Trung cầu kiến!
Giám sát Ngự Sử chức quan không cao, không có tư cách vào triều tham gia nghị sự, chẳng qua bọn hắn là Ngự Sử, nếu muốn buộc tội người nào, cũng có thể vào triều kiến giá bất cứ lúc nào, bởi vậy cả triều văn võ vừa nghe có Ngự Sử cầu kiến, lập tức liền hiểu được đây là muốn buộc tội đại thần, hai ban văn võ không khỏi có chút xôn xao.
Võ Tắc Thiên hơi có chút kinh ngạc, phân phó nói:
- Tuyên hắn tiến kiến!
Kỷ Lý Trung năm nay đã sáu mươi, là một vị lão thần rồi, tuy nói trong kinh quan viên lục thất phẩm nhiều như trâu ngựa, đại thần trong triều quen mặt ít ỏi không có mấy, nhưng Kỷ Lý Trung cả đời này đều tại Ngự Sử Đài, mà Ngự Sử Đài lại là nơi giám sát bách quan, cho nên quan viên ở lâu nơi đó, quyền quý trong triều không ai không biết tiếng.
Kỷ Lý Trung là quan thanh liêm, rất được vua và dân kính trọng, dĩ vãng những kẻ bị ông buộc tội, còn chưa có trường hợp nào là vô căn cứ, tra xét không chứng minh được tội trạng. Hơn nữa, người này từ trước đến nay không theo đuôi quyền quý, một lòng chỉ làm việc vì triều đình, ngay cả trong số các lão thần, Võ Tắc Thiên cũng hết sức kính trọng ông.
Thời gian qua một lát, ý chỉ truyền xuống, Kỷ Lý Trung bước lên điện, chúng văn võ vừa thấy Kỷ Lý Trung tay nắm triều phục, mũ quan, thân mặc một thân vải đay bào phục, tất cả đều có chút sững sờ.
Võ Tắc Thiên nheo đôi mắt già nua lại, thấy rõ bộ dáng Kỷ Lý Trung, trong lòng cũng có chút kỳ quái: "Lão Kỷ đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn cáo lão hồi hương hay sao?"
Kỷ Lý Trung mắt không liếc ngang, đi lên đại điện, hướng Võ Tắc Thiên xoay người thi lễ, Võ Tắc Thiên không kìm nổi cười hỏi: "Kỷ khanh, ngươi không mặc triều phục, lên điện như thế,là tại làm sao?”
Kỷ Lý Trung nói:
- Lão thần hôm nay lên điện, muốn buộc tội Kinh Triệu doãn Lai Tuấn Thần! Lão thần biết Lai Tuấn Thần được bệ hạ tín nhiệm, ở trong triều đình quyền bính rất nặng, hôm nay nếu không buộc tội được hắn, lão thần ngày sau ắt bị hắn trả thù. Hôm nay đây, bỏ mũ trừ bào, áo trắng buộc tội, nếu cáo buộc hắn không được, lão thần tình nguyện lập tức từ chức về quê, chết già lâm tuyền, từ nay về sau không tham triều chính!
Võ Tắc Thiên vừa nghe quả thật không hài lòng, trách mắng:
- Kỷ khanh lời nói quá mức vô căn cứ! Ngự Sử giám sát bách quan, nghe phong thanh tấu sự, chưởng cầm quốc gia hình hiến điển chương, lấy túc chính triều đình, đây là quyền lợi hoàng triều cho, bất kể lời nói có chứng cứ xác thực hay không, ai có thể thêm tội ngươi, Lai Tuấn Thần làm sao dám ương ngạnh như thế. Ngươi cứ việc bạo gan nói thẳng đi, mọi việc đều có trẫm làm chủ cho ngươi!
Giọng Kỷ Lý Trung như chuông đồng vang lên:
- Thần tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ, thần buộc tội Lai Tuấn Thần, là Vạn Quốc Tuấn, Hoàng Cảnh Dung và ác quan tàn sát lưu nhân, kẻ chủ mưu đứng phía sau bức Biên Hoang làm phản!Thần lại vạch tội hắn lấy hung tàn vì phụng pháp, hướng theo Án Sát, hại ngược nhân tâm, bộc cốt đổ máu, số lượng thật nhiều, oan lạm tiếng động, cả nước oán than.
Thần tam vạch tội Lai Tuấn Thần, lúc bị giáng chức xuống Đồng Châu, uy áp đồng liêu, cường bức vợ người, chiếm thành của mình, không biết liêm sỉ, dân oán dậy trời!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan