Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 742: Giả Ngây Giả Dại Lừa Quan Lớn Thủ Đô.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 742: Giả ngây giả dại lừa quan lớn thủ đô.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Mê Truyện
- Người thanh niên, cớ gì lại giận như thế? Vậy Cổ Bảo Toàn là ai?
Lão Phượng vẻ mặt rất hòa khí, cười, bất ngờ chào hỏi trước.
- Cổ Bảo Toàn, địa phương này thuộc khu vực quản hạt của ông ta, ông nói đó là ai?
Diệp Phàm giọng điệu khá dữ dằn, đáp lại.
Người áo xanh liền lên tinh thần đề phòng, đứng trước lão già cách đó không xa, Diệp Phàm nội khí hùng hồn đứng cách gã xa mấy chục thước cũng mơ hồ cảm giác được.
‘Xem tư thế nếu ông đây có cử động khác thường thì người này phỏng chừng sẽ ra tay, khẩu súng lục đã giấu sẳn ở trong tay áo.’ Diệp Phàm đôi mắt ưng cảm giác được, lại ước tính cự ly cách ghế, cô nàng ngồi dựa vào ghế tuyệt đối có quan hệ với lão già, bằng không, sao dám tùy tiện nằm lên trên ghế, cô ta mới là mục tiêu lớn nhất của Diệp Phàm hôm nay.
Lúc này, một con gà rừng từ trong bụi cỏ chạy ra. Thằng nhãi này thừa lúc tên áo xanh trẻ tuổi quay đầu, nhẹ nhàng phóng ra một cây tiểu Lý đao từ cổ tay trái mà không chút tiếng động nào, nhắm thẳng vào nhánh cây to trên đỉnh đầu phía trên cô nàng đang ngồi trên ghế kia mà bay đến.
Răng rắc một tiếng.
Nhánh cây to thô kia không ngờ rơi từ trên cây xuống, phương hướng rơi chính là ngay ở giữa cô nàng đang nằm trên ghế kia.
Hơn nữa, tốc độ khá nhanh. Bởi vì nhánh cây khô đã không có lá cây chống đỡ, tốc độ rơi không khác gì Thiết Bổng nện xuống đất là mấy.
Hơn nữa, mấy Phi Đao khác của Diệp Phàm đã có tác dụng, đương nhiên là lực rơi của nhánh cây khô tăng tốc không ít.
- Á, tiểu thư chạy mau.
- Tiểu yêu, chạy mau.
Người áo xanh một phát liều mình hướng về cô nàng đang ngồi trên ghế mà phóng tới, đến lão Phượng kia nãy giờ luôn luôn trầm ổn như mặt hồ sâu lắng cũng kinh hãi từ trên ghế ngồi bật dậy cứu người.
Họ Trang, người trung niên, cũng liều mình mà lao thẳng tới. Tất cả cùng lao tới, từ trong rừng không ngờ xuất hiện vài bóng dáng màu xanh lục.
Tuy nhiên tất cả đều không kịp rồi, bởi vì cách nhau quá xa, ước chừng có tới bảy tám mươi thước, người áo xanh tốc độ có mau hơn nữa cũng không mau bằng nhành cây khô.
Mắt nhìn nhành cây khô kêu răng rắc sắp rơi xuống thì mặt mày đã sớm thất sắc, khi đó cô nàng còn sững sờ chưa tỉnh ngồi tại chỗ.
Diệp Phàm đã sớm hành động, thuận tay ném luôn hủ rượu xái về hướng nhành cây khô, người bên này cũng không hề chậm chạp, bởi vì hắn cách ghế nằm cũng gần mười thước.
Cả người nhào đến, như chim ưng, khi nhành cây khô sắp đập lên đầu của cô nàng thì liền ôm lấy cô nàng, nhành khô khi cùng bình rượu chạm vào nhau hứơng rơi bị lệch một chút.
Tuy nhiên, cành khô kia lại đập lên trên lưng Diệp Phàm một cái. Đồng chí Diệp Phàm lúc này liền mượn lực, giả bộ như tự nhiên liền bay xéo ra ngoài.
Ôm cô nàng kia, thình thịch một tiếng liền rơi bịch một cái trong bụi cỏ. Đương nhiên, là Diệp Phàm rơi xuống đất, dùng thân thể làm cái đệm thịt bảo vệ cô nàng kia, lúc này còn đang ở trạng thái ngơ ngẩn.
Tuy nhiên, bởi vì không đụng bay ra xa bao nhiêu, chân Diệp Phàm bị nhánh cây cào rách một đường. Thằng nhãi này lúc này một chân đè mạnh lên thêm, trên chân lập tức vết cào bị xé thành một đường dài đến hơn mười milimet, máu tuôn ra. Vì diễn trò, thằng nhãi này ra cả độc thủ với chính mình.
‘Bốp’
Diệp Phàm còn chưa phản ứng, cảm giác trên mặt nóng bỏng. Ngạc nhiên đảo mắt nhìn, mới phát hiện một gương thanh lịch tuyệt thế, sao lại có một cô nàng xanh như nước thế này.
Mi như thu thủy, da như tuyết ngẫu, mượt mà cái mũi thiên nhiên được khảm ở trên gương mặt trái xoan. Lông mi dài mà dịu dàng, thân trên mặc chiếc sơ mi trắng, đường viền hoa màu lục nhạt, thân dưới là chiếc váy màu lam có nhiều đóa hoa trắng tinh khiết.
Mái tóc đen dài thắt thành nhiều bím nhỏ, giống như là ổ trú thân của nhiều tinh linh vậy.
Theo cơn gió nhẹ ấm áp phất phơ, đôi mắt đẹp sáng như nước giờ phút này cũng rất sung mãn, đầy sát khí có thể giết người.
Ánh nắng gay gắt buổi trưa càng in rõ hình dáng hoàn mỹ của cô, dường như vì thân thể của cô mà tô lên một lớp sắc vàng mê người, lộ ở bên ngoài là cánh tay trong suốt như ngọc, dường như có chất ngọc sáng bóng đang chợt lóe, cho Diệp Phàm cảm giác đây đâu phải người, quả thực mẹ cô ta chắc hẳn là thiên sứ thánh thiện, có thể so với thần Venus trong mơ
Thằng nhãi này ngây người, cũng có thể nói là trực tiếp nhập vào bên trong một cơn mơ mộng kỳ ảo. Cảm thấy chính mình đang ở trong vũ điệu điên cuồng của đám mây, trái tim cuồng loạn 'Thình thịch thình thịch' đến chính mình còn có thể nghe được rõ ràng rành mạch. Một loại tâm linh nguyên thủy từ tâm khảm bên trong kêu gọi ra, nẩy mầm, mọc rễ, va chạm, lôi kéo...
Tuy nhiên, ai kia bị người nào đó ôm chặt lấy đang nổi giận, quăng một cái tát kèm theo tiếng mắng nói:
- Lưu manh.
Đang muốn cho thêm cái thứ hai, thì bị lão già phía sau hô to:
- Tiểu yêu, mau dừng tay, hắn là cứu con.
- Hừ
Cô nàng còn tức giận chưa có tiêu tan, bởi vì cho tới bây giờ chưa ai dám làm như vậy với cô cả.
Kẻ say rượu này chẳng những ôm cô thiếu chút nữa không thở nổi, hơn nữa vừa rồi mặt hai người kề sát cùng nhau.
Thậm chí cô nàng còn cảm giác được kẻ điên kia dùng đầu lưỡi liếm môi mình, đôi môi chưa từng bị người nào hôn qua, ghê tởm chết người.
Đương nhiên liếm một chút, bởi vì Diệp Phàm thằng nhãi này đang suy nghĩ: Cứu cô một mạng, dù sao cũng phải thêm chút mùi vị mới đúng, bằng không, lưng ông bị nhành khô đụng phải vô ích, chân ông còn bị cào...’
Người áo xanh nâng cô nàng dậy, thuận tay kéo luôn Diệp Phàm.
- Không có việc gì chứ người anh em?
Người áo xanh hỏi, nhìn lướt qua Diệp Phàm, trên đùi máu tươi đang chảy. Nhướn mày, sau đó hô:
- Lấy cái hòm thuốc đến, nhanh lên.
Chỉ chốc lát sau lão già và họ Trang cũng chạy tới, phát hiện cô nàng không bị gì, chỉ có điều bị kinh hãi chút ít, sau mới yên tâm.
- Người thanh niên, không có việc gì chứ, tới bên kia nghỉ ngơi một chút.
Phượng lão nói, vẻ mặt thân thiết.
Mấy người đỡ Diệp Phàm tới bên cạnh ghế, một nữ bác sĩ đi ra, tay chân lanh lẹ giúp Diệp Phàm kiểm tra, khử trúng, băng bó. Lại hô:
- Cởi áo, để xem trên lưng có bị thương hay không?
- Phỏng chừng không có việc gì, mạng tôi lớn lắm, chẳng qua bị đập trúng một cái.
Diệp Phàm ra vẻ thoải mái, không muốn cởi quần áo, cái kia cũng có chút hơi quá
- Cởi đi người trẻ tuổi, để bác sĩ kiểm tra cho cậu, nếu xương cốt bị thương phải chụp phim.
Lão già quan tâm nói.
- Vậy... Được rồi...
Diệp Phàm cố mà cởi áo, trên lưng bầm tím một mảng.
Thằng nhãi này còn xoay xoay lưng, nói:
- Xương cốt hẳn là không thành vấn đề, ôi... Đáng tiếc rượu xái của tôi. Còn thừa nửa bình đâu? Ôi...
Thằng nhãi này lúc này còn nhớ thương bình rượu xái của hắn. Tất nhiên là đùa giỡn.
- Ha ha ha... người anh em... Rất ra dáng...
Người áo xanh lộ ra vẻ mặt khâm phục.
- Một kẻ điên say rượu, hừ
Cô nàng bên kia miệng chua ngoa nói, xem ra đối với chuyện đồng chí Diệp Phàm dùng đầu lưỡi liếm môi cô khiến cô khó có thể tiêu tan.
- Ăn nói sao thế Khuynh Thành, mau cảm ơn người ta.
Lão Phượng nghiêm mặt, thật có chút dọa người. Cô nàng có gương mặt thanh tú kia nhăn nhó một lúc, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nói cảm ơn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên hiểu được cô ta tâm không cam lòng không muốn, ra vẻ hào phóng, cười nói:
- Không có gì, tôi trước kia khi săn lợn rừng còn ôm chặt chúng, trọng lượng cô so với chúng nó tính ra không nặng, bằng không, vừa rồi khó mà… ha hả...
Đây, đương nhiên là Diệp Phàm cố ý.
- Anh mới là heo
Cô nàng trừng mắt, ý không vui.
- Vậy tôi đây phải là heo đực.
Diệp Phàm hừ một tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết, cô nhiều nhất là một con heo mẹ. Ông đây cũng vậy, ngang ngửa cô?
- Ha ha ha...
Đến lão già cũng pha trò, mỉm cười. Tuy nhiên, những người khác không dám cười, nhịn đến mức khó chịu, cho nên một đám vẻ mặt ai cũng quái dị.
Bởi vì cô nàng tên Khuynh Thành kia hung dữ lướt mắt lườm mọi người, phỏng chừng nếu ai dám cười, cô nàng này xác định sẽ xử họ, chỉ có điều lão Phượng là ông nội cô, cô hướng ai nổi cơn bão cũng không dám hướng về ông nội.
Sau khi băng bó xong, xem chừng Diệp Phàm ngoại trừ trên lưng bầm tím, vết kim may trên đùi hiện tại hẳn là không có gì đáng ngại.
Mọi người cũng nhẹ nhàng thở phào, tuy nhiên, giờ phút này người áo xanh kia cầm lấy hung thủ gây ra họa —— một nhành cây to tự nói: ‘Không thể như thế a, nếu gãy thế này vết nứt phải khác, không thể bằng phẳng như vậy. Thật sự là gặp quỷ rồi, chẳng lẽ có cao thủ phóng đao chặt gãy.’
Nghĩ đến đó, người áo xanh kia mịt mờ quét qua Diệp Phàm, liếc mắt một cái, chợt lắc lắc đầu, thầm hừ nói: Chẳng lẽ hắn, một tên nhóc nhìn qua nhiều lắm chỉ mới 20 tuổi, chưa dứt sữa, có một thân hình mạnh mẽ còn có thể, người thanh niên dũng khí, có thể làm ra loại chuyện này phỏng chừng phải là cao thủ thất bát đẳng mới làm được?
Không có khả năng, dựa vào thân thủ của mình cũng không có khả năng làm được. Hơn nữa, vừa rồi thằng nhóc này căn bản là không có động tác gì khác, không nhúc nhích làm sao có thể phóng đao?
Cái này chưa từng nghe nói qua, 20 tuổi luyện đến cảnh giới thất bát đẳng, chính là... Có lẽ là lão nông đốn củi nào đó chém một búa mạnh, sau đó không đứt nên không chém nữa, hiện tại bị gió thổi qua đột ngột nên chỗ chặt chưa đứt bị rơi xuống dưới...’
Người áo xanh rốt cục cũng tự mình cho một lời giải thích thích hợp, ném nhánh cây và đi tới. Tất nhiên, cũng sẽ không xem Diệp Phàm là đối tượng hoài nghi quan trọng.
- Đến đây, đến ngồi đi, cậu nhóc, tên gì, làm công tác gì?
Lão Phượng rất nhiệt tình và thân thiết, hỏi.
- Diệp Phàm, ở chính phủ huyện Ngư Dương kiếm cơm ăn.
Diệp Phàm đặt mông ngồi lên ghế mà người áo xanh kia đưa đến, phun ra toàn mùi rượu, nói.
Khi Diệp Phàm ngồi xuống mặt đối diện với lão Phượng kia thì có thể khẳng định, lão Phượng tuyệt đối không phải Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn. Bởi vì quan sát dưới góc độ tướng thuật, hai người tướng mạo khác nhau quá xa.
Không phải Phượng Bảo Sơn thì là ai? Chưa từng nghe nói qua hiện tại Trung ương ngoại trừ Phượng Bảo Sơn ra còn có nhân vật cấp cao khác. Phỏng chừng là quan lớn nhậm chức trong các bộ và uỷ ban trung ương khác... Theo thái độ tôn kính mà họ Trang kia đối với ông ta mà nói, tuyệt đối là quan lớn cấp quan trọng. Bằng không, người ta là nhân vật số một địa khu Đức Bình sao lại khiêm nhường cung kính như thế. Mặc ông ta, mặc dù không phải là Phượng Bảo Sơn, có thể quen biết quan lớn cấp cao và quan trọng như ông ta coi như là rất có thu hoạch... Thằng nhãi này nghĩ thầm, trong lòng hơi có vẻ thất vọng, tuy nhiên, trên mặt vẫn biểu hiện được sự điềm tĩnh. Bởi vì Diệp Phàm ngày càng thành thục hơn.
- Vừa rồi nghe lời nói và giọng điệu của cậu, hẳn là cán bộ?
Họ Trang đang ngồi bên cạnh hơi có vẻ tò mò, liếc mắt quét qua Diệp Phàm một cái hỏi.
- Ha hả, cán bộ nhỏ nhoi, Phó chủ tịch huyện.
Diệp Phàm rất là tự nhiên thốt ra, đương nhiên, hết thảy đều là thằng nhãi này đang diễn trò.
- Phó chủ tịch huyện, không nhỏ, cậu bao nhiêu tuổi?
Lão Phượng không ngờ vẻ mặt hiện ra một tia kinh ngạc, khiến Diệp Phàm ngây người vài giây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu