Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 11 - Chương 48: Thạch Trung Tín Tốt Số
M
ột đàn sói hoang đang lởn vởn quanh sư tử, chỉ cần sư tử không còn sức giơ móng vuốt lên nữa là đàn sói sẽ xông vào chia nhau món ăn ngon lành.
Địch Thanh kích động là hiển nhiên thôi, bao năm kiên thủ cuối cùng cũng tới thời khắc phản công rồi, tướng quân Đại Tống đều điên cuồng huấn luyện quân đội, bất kể là trước kia có gan đối địch với người Liêu hay không, lần này đều muốn đánh cược một chuyến.
Đám Lang Thản, Tôn Đại Chí, Ngô Kiệt, Khương Triết đều gửi thư tới nói bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đại soái hạ lệnh, mỗi người sẽ dẫn quân xuất phát từ nơi mình trấn thủ.
Vân Tranh xem thư xong lười chẳng muốn trả lời, một người khổng lồ có suy yếu cũng cần thời gian dài, nhìn kẻ kiêu hùng như Một Tàng Ngoa Bàng còn đặt thời gian mười năm thì thấy tướng lĩnh của mình vẫn kém người ta xa lắm.
Da Luật Hồng Cơ đâu phải hôn quân vô dụng, hắn nhất thời thất ý, Da Luật Tín cũng không phải loại người nhìn quốc gia sụp đổ mà không động lòng, khi áp lực bên ngoài quá lớn, hai người này hợp lực là tất nhiên, nếu đánh nhau thành sa lầy như ở thảo nguyên Điền Tây này, Một Tàng Ngoa Bàng sẽ cười chết luôn.
Đại Tống toàn cao thủ dậu đổ bìm leo, nếu chiến cục thuận lợi, đám người này sẽ đánh tới chân trời, một khi gặp trở ngại, kẻ đầu tiên suy sụp là bọn chúng, trừ thủ hạ của mình, Vân Tranh không quá nhiều hi vọng.
Sư tử suy yếu không nên khiêu khích để nó thức tỉnh, nên cung phụng cho nó không nhấc móng vuốt lên được mới là việc cần làm, người Khổng gia lúc này tận dụng yên bình vào Liêu, tuyên truyền tư tưởng gia thiên hạ, dạy bọn họ cách hưởng thụ sinh hoạt sĩ đại phu.
Tống hóa Yến Vân Thập Lục Châu rồi thì thu phục sẽ chẳng có gì trở ngại, mọi người chẳng qua đổi một vị hoàng đế, đổi một quan viên rồi tiếp tục sống thôi.
Thư của Địch Thanh không thể không trả lời, Vân Tranh cầm bút viết mấy chữ "ta ngồi trên thành lâu ngắm quang cảnh!" Rồi dặn tín sứ: - Xin Địch soái bảo trọng thân thể, ít lo lắng, năm bảy năm sau có thể rời thành đi săn rồi.
Tín sứ vừa mang theo thư của Vân Tranh và vô số đặc sản đất Thục về Đông Kinh thì lão quản gia của Thạch Trung Tín vào Đậu Sa trại.
Ông cụ tám mươi tuổi còn phải chạy khắp thế giới, xem ra Thạch gia có biến cố lớn.
Thời gian trước Thạch Trung Tín bị điều chức, mà Kiến Vũ quân tiết độ sứ là chức quỷ gì? Vân Tranh cho dù từng là xu mật phó sứ cũng chẳng biết, mà Vân Tranh chẳng lo, bản lĩnh của Thạch gia là tro tàn cháy lại mà.
- Vân hầu, gia chủ sai lão nô tới tặng ngài một bức tượng Bất Động Minh Vương, ngài là người thừa phụng giáo lệnh Đại Như Lai, hiện thân sự phẫn nộ hàng phục ác ma, lão tổ tông nói bức tượng này thích hợp...
Vân Tranh không đợi ông ta nói hết đã vẫy tay bảo ông ta ngồi xuống: - Bức tượng này ta nhận, kim ngân châu báu khác mang về đi, gần đây Lão Thạch cũng không dễ sống. Ài, người tán thưởng Lão Thạch là bệ hạ, nay bệ hạ không thể nói năng cử động, nên ông ta chịu thua thiệt đầu tiên cũng phải, Hàn Kỳ xưa nay không phải kẻ đủ bụng dung người, không thích thần thái đại gia của Lão Thạch, biếm quan là tất nhiên.
- Trước tiên ông giải thích cho ta biết cái Kiến Vũ quân tiết độ sứ là chức gì, ta chưa bào giờ nghe nói tới nơi như thế.
Ai dè vừa nghe lão quản gia nước mắt nước mũi ròng ròng, chỉ bản đồ trong phòng Vân Tranh: - Hầu gia, đó là Hàn Kỳ xỉ nhục thiếu gia của lão nô, ngài có biết Kiến Vũ quân ở đâu không, ở đây, là Úc châu đối diện với Hải châu, là hải đảo chưa tới mười mấy dặm, binh lính chưa tới 500, còn tệ hơn cả đi đầy ở Lĩnh Nam. Đáng thương cho thiếu gia bao năm một lần vì nước.
Vân Tranh giật mình, lấy bản đồ hiện đại của mình ra so sánh, chẳng phải đó là Liên Vân cảng sao, nhìn tới ba lần, khẳng định không sai, lẩm bẩm: - Lão Thạch đúng là dẫm phải phân chó, bị đi đầy mà cũng đầy tới yếu địa, sao mình không có cái may mắn đó.
- Vân hầu, ngài đừng trêu thiếu gia của lão nô nữa, thời gian qua thiếu gia chỉ biết lấy rượu sống qua ngày, lão thái quân muốn nhờ ngài khuyên nhủ...
Vân Tranh vẫn nhìn bản đồ, mất kiên nhẫn nói: - Ai rảnh mà trêu ông ta, Hàn Kỳ vì báo thù tiêng mà đuổi Lão Thạch tới Úc châu, nhưng không biết đó là nơi thực sự giúp Lão Thạch bay cao đấy.
Lão quản gia ấp úng: - Nơi đó hoang vu, sông ngòi chằng chịt, rừng núi rậm rạp, người đời chưa bao giờ chú ý.
- Song ngòi chằng chịt là sản vật phong phù, rừng núi rậm rạp có nghĩa khí hậu ôn hòa, người đời không chú ý thì là nơi ẩn thân tốt nhất, quan trọng hơn nó có thể làm hải cảng.
Lão quản gia là người có kiến thức, nghe một hồi không khóc nữa, nheo mắt nhìn bản đồ thật kỹ, giọng phấn chấn hơn nhiều: - Hầu gia nói không sai, đúng là chỗ an thân lập mệnh, nhưng Thạch gia một mình phát triển nơi đó không đủ lực, nghe nói quanh nơi đó khá loạn.
Vân Tranh gõ Trường Sơn đảo trên đó một đoạn: - Đây là nguyên nhân ta cảm khái vận khí vô song của Lão Thạch, Vân gia an thân lập mệnh ở đây, bà nó chứ, nhị đệ ta vất vả đi dọn dẹp hải tặc, tới lúc đó cơ nghiệp Thạch gia ở Úc châu không có nguy hiểm gi nữa, chỉ mở một hai đường hàng hải là kiếm đủ.
Lão quản gia càng nghe càng hớn hở ra mặt: - Nhị gia Vân gia không bao lâu nữa sẽ tới Trường Sơn đảo, vậy thì tốt quá rồi... Hầu gia, lão nô lớn gan kiến nghị thế này, không bằng hai nhà chúng ta thông gia, nghe nói quý tiểu thư đẹp như hoa như ngọc, hiền lương thục đức!
Vân Tranh không để ông ta nói hết, giơ chân đá hờ: - Cút sang bên, Lạc Lạc được mấy tuổi chứ hả, nó đêm ngủ còn đái dầm kìa. Muốn cưới khuê nữ ta đợi nó lớn, bảo tiểu thiếu gia nhà ngươi tự theo đuổi, nếu con ta đồng ý thì được thôi, nếu không đồng ý, dù có hôn ước cũng không tính.
- Hầu gia, thế là ngài không đúng, nhi nữ hôn nhân do cha mẹ xếp đặt, sao có thể tự ý quyết định, vẫn nên định trước thì hơn. Lão quản gia chưa chịu từ bỏ, cố thuyết phục:
- Vân gia không cần dùng khuê nữ để lôi kéo quan hệ, liên hệ lợi ích càng thích hợp hơn, về nói với Lão Thạch, lợi ích trên biển còn hơn ở đất liền nhiều.
Lão quản gia vâng vâng dạ dạ, trong đầu lại tính đi tìm Lục Khinh Doanh nói chuyện, ông ta biết, loại chuyện này Vân phu nhân có tiếng nói hơn nhiều.
Nếu toàn bộ Vân gia đi ra đảo, cơ bản là tuyệt con đường quyền thần, là kết quả người Tống ai cũng muốn thấy.
Một khi phong vương thì phải chia đất, mà với Vân Tranh thì phong vương là chuyện tất nhiên, nếu Vân Tranh già tám chục tuổi đầu, phong vương không hề gì, nhưng y đang tuổi thanh niên, phong vương sẽ càng khiến người ta kiêng kỵ, đề phòng, kiềm chế, khi đó còn muốn thoải mái chỉ có cách tạo phản thôi, nếu không ra biển.
Ngày mình thu phục Yến Vân là ngày mình rời xa lục địa.
Cũng không sao, dù Trường Sơn đảo hay Đài Loan, Hải Nam sau này, đều vẫn coi như chưa đặt mình bên ngoài đại gia đình.
Vân Nhị không thừa nhận Đại Tống, nhưng Vân Tranh qua nhiều năm phấn đấu, đã dần hòa nhập vào cái quốc gia khiến y vui cười, phẫn nộ thậm chí rơi lệ này.
Níu kéo trái tim y không phải là vị hoàng đế nằm liệt giường, mà là những con người sinh sống trên mảnh đất này như lão tộc trưởng, Tô Thức, Lưu huyện lệnh, hay đơn giản là nông phu vô danh chăm chỉ làm ruộng.
Còn sau này con cháu mình có ý đồ gì khác là chuyện của chúng, thành hay không là phúc của chúng, lão tử mồ yên mả đẹp là tốt rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2