Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bác Sĩ Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 719: Trò Thông Minh, Thầy Ngu Ngốc!
Một tấn vàng là bao nhiêu tiền?
Theo như giá trị thị trường hiện giờ thì khoảng bốn năm triệu nhân dân tệ.
Bốn trăm triệu nhân dân tệ đối với chín mươi chín phẩy chín phần trăm người dân TQ thì đó là một con số trên trời, nhưng đối với Tần Lạc và cha của Tiểu Hoa là Mạc Đại Hải mà nói thì nó cũng chẳng thành vấn đề gì cả.
Tần Lạc xuất thân trong gia đình trung y, ông nội là một trung y nổi tiếng, cha hắn thì mặc dù không theo nghề của ông làm y, nhưng lại kinh doanh trong một công ty y dược với quy mô lớn. Mẹ hắn thì có một bệnh viện tư làm ăn khá tốt. Dùng một từ đại chúng nhất để miêu tả Tần Lạc thì đó là công tử nhà giàu. Hơn nữa còn là một công tử nhà giàu muốn chịu khổ cũng khó, bởi vì hắn có ăn tiêu xa đọa thì cũng không thể tiêu hết tiền cha mẹ hắn để lại, nếu hắn muốn cặp kè với một cô em minh tinh nào đó thì cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn. Tất nhiên là với điều kiện là không sợ Tần Tranh đập gãy chân hắn ra.
Hơn nữa sau khi hắn đến Yến Kinh thì lại còn hợp tác xây lên Quốc Tế Khuynh Thành với Lệ Khuynh Thành, chỉ với tiền hoa hồng của năm ngoái thôi cũng không chỉ là một tỉ NDT thôi, mà ngạch tiêu thụ năm nay lại còn phát triển hơn nữa.
Cái này còn chưa phải là kiếm nhiều tiền nhất. Công ty hợp tác với bên quân đội để cung cấp kem dưỡng da Kim Dũng mặc dù không có tiếng bằng Quốc Tế Khuynh Thành, không tên không tuổi gì, nhưng lợi nhuận thu về cũng không kém Quốc Tế Khuynh Thành là bao. Hơn nữa, những quân nhân dùng qua kem dưỡng Kim Dũng thì đều thấy nó có tác dụng rõ rệt, vì vậy mà bên quân nhân cũng mua một ngày nhiều hơn, ngày sau còn đạt tới một con số khủng khiếp thế nào thì ai mà biết được?
Chỉ cần dính vào công trình quân sự thôi, thì chẳng cần lo gì về tiền đồ nữa chi cho mệt. Người giàu nhất không phải là người buốn bán thuốc phiện mà là người buôn bán vũ khí. Chỉ là tên của họ không xuất hiện trong bảng Forbes mà thôi.(Đả tự: D/s những người giàu nhất thế giới- những người nắm quyền năng làm thay đổi thế giới. Đứng đầu danh sách là Carlos Slim người Mêhicô- tỷ phú viễn thông.)
Công Hội Trung Y cũng là một con gà mái biết đẻ trứng vàng, chỉ là hiện giờ mới đi vào quỹ đạo, vẫn còn phải đầu tư vào nó khá nhiều, Tần Lạc lại hiện vẫn không kỳ vọng nó có thể báo đáp lại mình.
Mạc Đại Hải không có tiền bằng Tần Lạc, nhưng vẫn không coi trọng gì một tấn vàng kia. Quê ông ở Sơn Tây, mà Lưu Dung đã nói rằng ‘từ xưa tới nay tỉnh Sơn Tây là giàu nhất’. Mặc dù những năm gần đây địa vị của các thương nhân vùng Sơn Tây đã bị các thương nhân vùng Triết Giang và một số thành phố phát triển khác ở phía nam vượt qua, nhưng vẫn không thể coi thường thực lực tìm ẩn trong người họ. Mạc Đại Hải không thể coi là ghê gớm gì trong giới thương nhân Sơn Tây cả, nhưng tám trăm triệu hay một tỷ NDT thì vẫn rút ra được. (Đả tự: đồng tiền Tàu khựa nói lên con người Tàu khựa- Nhân Dân Tệ)
Vì vậy mà sau khi ông ta nghe Tần Lạc hỏi một câu ‘một tấn vàng có đủ không’ thì ông ta không hề cảm thấy kinh ngạc hay vui sướng gì, mà lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Cậu nói thế là có ý gì vậy?” Ông ta nghe được người trẻ tuổi này đang nói mình là kẻ hám tiền.
Tần Lạc cười cười nói: “Ý của tôi là đừng ức hiếp người trẻ tuổi nghèo khó. Lý Mãnh hiện giờ chỉ là một sinh viên, gia cảnh kém hơn một chút thì có thể hiển được, nhưng điều ấy không có nghĩa là sau này cậu ấy vẫn mãi như thế. Tôi có thể đảm bảo với ông rằng sau này cậu ấy nhất định có thành tựu hơn người. Cậu ấy là một trong những học sinh mà tôi xem trọng nhất, tôi tin tưởng vào cậu ấy.”
Mạc Đại Hải lướt mắt nhìn Lý Mãnh một cái, cười nhạt nói: “Tám mươi nghìn hay một trăm nghìn NDT thì dễ, một triệu hay mười triệu thì cũng không phải là khó, nhưng muốn tài sản của mình lên tới tiền tỷ thì không phải chỉ là một chút vận may, hay chút năng lực thôi là có thể đạt tới được. Dựa vào cái gì mà tôi sẽ tin tưởng sau này cậu ấy sẽ kiếm được một tấn vàng?”
Không sai, đơn vị tiền tỷ không phải ai muốn có là có được. Giả dụ như có mười triệu người có tài sản mười triệu NDT, nhưng muốn đạt tới tiền tỷ NDT thì chỉ không quá mấy chục người.
“Tại sao lại không cho cậu ấy một cơ hội chứ?” Tần Lạc hỏi ngược lại.
“Đây không phải là cho cậu ấy một công việc là xong, mà nó liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái tôi. Làm gì có chuyện lại cho người khác một cơ hội tùy tiện như vậy chứ?” Mẹ của Tiểu Hoa cướp lời nói chen vào. Bà không thể nói rằng mình lo tên nhãi nhép này dùng lời ngon tiếng ngọt để làm gạo chín thành cơm, thậm chí trực tiếp sinh cho họ một đứa con thừa, thì đến lúc đó bọn họ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. “Hơn nữa, một thời gian nữa cho Tiểu Hoa ra nước ngoài rồi, cũng không biết khi nào mới quay về đến lúc đó không phải cũng phải chia tay sao?”
“Nếu vấn đề là tình cảm chia tay do khoảng cách thì tôi thực sự thấy đáng tiếc, và cũng chẳng có gì để mà nói cả. Nếu là do hai người ép buộc khiến hai em phải xa nhau, thì điều đó quả là vô cùng tàn nhẫn.” Tần Lạc nhẫn nại giải thích. Tiểu Hoa là học sinh của mình, ngày thường hai người vẫn có quan hệ khá tốt, vì vậy nếu không cần thiết thì hắn cũng không nói ra điều này để làm tổn thương đến người khác như vậy.
Nhưng do hắn có thể nhìn ra được, cha mẹ Tiểu Hoa đều là những tay thương nhân thành công. Điểm cao minh nhất của một thương nhân đó là gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, nếu ngày hôm nay không nặng lời để nói toạt ra thì bọn họ mặc dù bề ngoài vẫn nể mặt mình đồng ý cho Tiểu Hoa và Lý Mãnh qua lại với nhau, nhưng chưa biết chừng sẽ về làm luôn thủ tục đi nước ngoài luôn cũng không biết chừng.
Hơn nữa, hai người đến đón con gái của mình không tốt, sao lại kéo con gái về đúng lúc Lý Mãnh còn nằm trên giường bệnh chứ? Tần Lạc có thể hiểu họ làm vậy là yêu Tiểu Hoa, muốn cô được tốt, nhưng vì sao lại bất công bằng với Lý Mãnh như vậy?
“Mẹ, ai nói con muốn ra nước ngoài chứ?” Tiểu Hoa tức giận kêu lên. “ Con không đi đâu, con muốn ở Yến Kinh cơ. Và con cũng không chuyển trường đâu, con cứ học trung y đấy.”
“Về nhà rồi hãy nói.” Mạc Đại Hải nén nỗi tức giận trong lòng lại nói với con gái.
“Con không về.” Tiểu Hoa kiên quyết nói. “Con có chết cũng không về đâu. Con mà về thì cha mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài cho mà xem.”
“Chúng ta về nhà trước đã, còn chuyện ra nước ngoài hay không thì bàn bạc sau.” Mạc Đại Hải nói.
“Con không tin cha nữa đâu. Khi nào về sẽ không có chuyện bàn bạc đó đâu.” Tiểu Hoa rõ ràng là rất hiểu tính tình của cha mình, vì vậy mà cô từ chối một cách quyết liệt, không lằng nhằng dài dòng làm gì.
“Ở cái con ranh này, sao lại ăn nói thế với cha hả?” Mẹ Tiểu Hoa tức điên lên nói. Bà bước lên phía trước lôi Tiểu Hoa về.
“Thầy Tần. Thầy mau giúp em với. Em không thể quay về, em mà quay về thì sẽ không bao giờ thoát ra được đâu.” TIểu Hoa nấp sau lưng Tần Lạc nói. Mẹ cô đuổi cô bên trái thì cô chạy sang bên phải, mẹ cô đuổi cô bên phải thì cô lại chạy sang bên trái, nhìn chẳng khác gì hai đứa bé chơi trò đuổi nhau cả.
Lý Mãnh nằm trên giường bệnh, muốn bò dậy để khuyên ngăn, nhưng vừa nhúc nhích một cái thì lại nằm lại như cũ.
Thấy tình cảnh bạn gái mình bị cha mẹ ép như vậy thì cậu ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Định mở miệng nói gì đó nhưng trong lòng như mắc nghẹn hết cả lại, một câu cũng không nói thành lời.
Hai mắt ướt đẫm, từng giọt lệ lăn dài xuống đôi gò má trên gương mặt to bản của cậu ta. Một chàng trai to con lực lưỡng dùng thân mình để đỡ một nhác dao cho thầy giáo lại co những lúc mềm yếu như vậy.
Tần Lạc thấy được vẻ mặt của Lý Mãnh, thì người khẽ rung lên, hắn giơ tay ra ngăn mẹ của Tiểu Hoa, nói: “Đừng làm thế nữa.”
Tiếng nói của hắn không lớn, nhưng lại có một vẻ uy nghiêm không thể kháng lại được. Tiểu Hoa theo thoái quen nghe lời Tần Lạc, liền đứng lại một chổ không tránh né nữa, mẹ của Tiểu Hoa cũng bị Tần Lạc làm cho đứng yên một chổ, định nói vài câu gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tần Lạc thì cũng từ bỏ luôn hành động thiếu suy nghĩ của mình đi.
“Hai người vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, một tấn vàng có đủ không?” Tần Lạc nhắc lại chủ đề khiến cho người khác không vui một lần nữa.
“Nếu cậu ấy có thể dựa vào bản thân mình kiếm được một khoảng sính lễ thế này, thì tôi sẽ gã con gái của tôi cho cậu ấy.” Mạc Đại Hải cũng nổi giận đùng đùng với Tần Lạc. “Hơn nữa, Mạc Đại Hải tôi đây cũng chỉ có một cô con gái, vì vậy mà tôi không chỉ gả con gái của mình cho cậu ấy, mà còn cho cậu ấy nắm hết quyền kinh doanh toàn bộ công ty và tài sản của tôi. Vậy nếu cậu ấy mà không kiếm ra sính lễ đó thì sao đây?”
Tần Lạc bước đến trước mặt Lý Mãnh, nhìn vào mặt cậu ta nói: “Lý Mãnh, bây giờ đến lượt em cho ý kiến rồi đấy.”
“Thầy Tần, em hiểu ý tốt của thầy. Chuyện này, thôi bỏ đi.” Lý Mãnh quẹt hàng nước mắt nói. “Em đúng là không xứng với Tiểu Hoa. Cô ấy không có em thì còn có thể tìm được người khác tốt hơn thế. Em…”
Lý Mãnh vừa nói hai hàng nước mắt vừa tuôn rơi. Làm gì có ai muốn chi tay với người mình yêu chứ?
Nhưng cậu ta cũng biết mình biết người, cậu ta biết mình không bao giờ có thể kiếm cái lễ vật một tấn vàng đó cả.
Tần Lạc thực sự bị cậu ta làm cho tức chết mất, sao tên nhóc này lại có thể ngốc đến thế cơ chứ? Mãi vẫn không hiểu ý của mình.
Hắn lườm Lý Mãnh nói: “Bây giờ em vẫn còn trẻ, em làm sao biết được chuyện của ngày mai ra sao?”
“Thầy Tần, em….”
Một người thật thà, chất phát như Lý Mãnh không hiểu ý của Tần Lạc, nhưng Tiểu Hoa thì lại hiểu. Cô sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Lạc thì hiểu được ý hắn muốn nói, liền cắt ngang lời Lý Mãnh, nói: “Nếu Lý Mãnh mà không kiếm được sính lễ một tấn vàng thì em sẽ cắt đứt với anh ấy, mãi không bao giờ qua lại với nhau nữa. Hơn nữa, đến lúc đó cha mẹ có gả con cho ai cũng được, con quyết không phản đối.”
Tần Lạc cảm thấy rất vui, thầm nghĩ ít ra thì không phải tất cả học sinh của mình đều đần thối không biết suy nghĩ. Hắn nhìn Mạc Đại Hải nghiêm túc, hỏi: “Như thế là được rồi chứ?”
“Được” Mạc Đại Hải nói. “Thế thì cứ nói trước thế đi.”
Ông ta bước đên giường bệnh, nhìn khuôn mặt nước mắt nước mũi của Lý Mãnh, nói: “Lý Mãnh, lời của tôi và thầy Tần cậu đã nghe thấy chưa? Nếu cậu mà không cố gắng thì đừng trách Mạc Đại Hải tôi đây không nể mặt nhé. Tôi tạm thời cũng sẽ không cho Tiểu Hoa ra nước ngoài nữa, nhưng hai đứa cẩn thận đấy. Nếu trước khi kết hôn cậu làm gì hại con gái tôi thì tôi sẽ đánh nát chân cậu.”
Lý Mãnh gật đầu thật mạnh, nhưng trong lòng lại nguội lạnh vô cùng.
Bốn trăm triệu NDT? Cho dù cậu ta đi bán thân thì cũng không kiếm lại được nhiều tiền như thế.
“Chúng ta đi thôi.” Mạc Đại Hải nói với vợ mình.
“Ài, cứ như thế này mà đi sao? Sao anh có thể tin vào lời của cậu ta chứ? Nói mà không giấy trắng mực đen gì cả…”
“Đi thôi.” Mạc Đại Hải kéo tay vợ mình, tức giận bước ra khỏi phòng bệnh.
Đợi sau khi vợ chồng Mạc Đại Hải bước ra khỏi phòng bệnh thì trong phòng giờ đây lại trở lại yên tĩnh.
Lý Mãnh nhìn Tần Lạc, cười khổ nói: “Thầy Tần, sao thầy có thể đồng ý cái điều kiện này chứ? Em chẳng thể nào kiếm được một tấn vàng đâu… cũng phải vài trăm triệu nhân dân tệ ấy chứ có ít đâu? Em… nhà em không có tiền.”
Sao em biết em không thể kiếm được một tấn vàng?” Tần Lạc tủm tỉm cười hỏi. “Hơn nữa, thực sự nếu đến lúc đó mà em vẫn không kiếm ra được thì tôi có thể cho em vay tạm ứng trước mà. Cứ lừa lấy được vợ về đã rồi tính, lấy vợ là phải lấy liền tay, ngày sau hai vợ chồng em nghĩ cách trả lại cho tôi.”
“…”
Lý Mãnh há hốc miệng ra nhưng lại không biết phải nói làm sao cho phải. Cái đầu không thông minh gì cho cam của cậu ta đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng thú vị: “Chẳng lẽ vợ thầy Tần cũng là lừa lấy về như thế này sao?”
-- o --
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bác Sĩ Thiên Tài
Liễu Hạ Huy
Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=bac_si_thien_tai__lieu_ha_huy