Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 688-2: Đốt Tâm Lấy Lửa(2) (2)
N
ói đến chữ “Lai”, Thôi Dịch vung tay lên. Trên đường dòng người hối hả, y vung tay lên như vậy, suýt chút nữa đánh trúng vào mặt một người, may mà người đó động tác nhanh nhẹn, chặn được cánh tay của y.
Thôi Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên trai tráng mặc một chiếc áo xanh, mũ quả dưa giống như một gia nô đang thu tay lùi lại, phía sau có một người thản nhiên bước đến, trong lòng còn ôm một đứa bé, cười ha ha nói với y:
- Trên đường người qua người lại, Thôi công tử chớ có động tay động chân như vậy!
Thôi Thực ngạc nhiên nói:
- Dương Lang Trung!
Dương Phàm cười nói:
- Hiện giờ Dương Mỗ đến chức Thang Giám cũng bị dừng, Lang Trung cái gì đó có thể bỏ đi rồi.
Thôi Thực cười khổ nói:
- Dương… Nhị Lang nói đùa rồi!
Thôi Địch gặp lại tình địch, cảm thấy đố kị, nhưng lại không nghĩ Thái Bình Công chúa chưa từng nhìn thẳng y, cách nói tình địch này cũng không biết từ đâu mà ra. Vừa nhìn thấy Dương Phàm, sắc mặt y liền trầm xuống, nói với Thôi Thực:
- Đại huynh, đèn hoa bên kia thật là đẹp, chúng ta qua bên đó xem đi!
Thôi Thực sắc mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói với Thôi Địch:
- Cửu Lang, qua Thượng Nguyên, đệ về nhà đi!
Thôi Địch ngẩn người, giật mình hỏi:
- Đại huynh, sao vậy?
Thôi Thực lạnh lùng đáp:
- Ta là đại huynh của đệ, đi ra bên ngoài, mọi chuyện tự ta biết sắp xếp, cần lí do sao? Qua Thượng Nguyên, đệ lập tức về quê!
Dứt lời, Thôi Thực bỏ lại Thôi Địch không hiểu có chuyện gì xảy ra, nói với Dương Phàm:
- Nhị Lang, đệ của ta tuổi trẻ nông cạn, có gì mạo phạm xin thứ lỗi!
Dương Phàm bế con trai, nhìn chăm chú phía sau y, cũng không biết là có gì để nhìn đến nỗi mê mẩn như vậy, căn bản là không để ý mấy lời nhảm nhí của y. Thôi Thực trong lòng xấu hổ, thầm nhủ:
- Ta thay mặt huynh đệ xin lỗi ngươi, vẫn còn chưa được sao, ngay cả ngươi là Hiển Tông Tông Chủ, cũng không thể ngông cuồng như thế với ta chứ?
Nhưng y lập tức phát hiện không đúng, những người nhìn chằm chằm phía sau mình không chỉ có một mình Dương Phàm, càng ngày càng nhiều du khách đều dừng bước lại, nhìn từ xa nhìn lại, những người đi cùng hướng với y cũng phát hiện ra sự khác thường của người khác, đều nghiêng đầu lại, Thôi Thực theo bản năng nhìn lại, lập tức giật mình.
Xa xa, giống như ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa bốc lên tận trời, ước chừng cao đến trăm trượng. Ngọn lửa này đã làm lu mờ ánh sáng của đèn cây, đèn phiên, cột đèn của Tết Thượng Nguyên, giống như một ngọn lửa trong tay thiên thần, ánh sáng lập lòe, xé rách cả trời đêm.
Ánh sáng đó lúc đầu còn có chút ảm đạm, một lát sau liền chiếu sáng cả thành tạo thành một vùng đỏ rực. Thôi Thực không khỏi thất thanh kêu lên:
- Hoàng cung, đó là hoàng cung!
Không sai, nơi ánh lửa đó tỏa ra, chính là hoàng cung!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※※※※
Trong hoàng cung, “Thiên Đường” hùng vĩ nhất tráng lệ nhất đã biến thành một ngọn lửa hừng hực.
“Thiên Đường” này làm toàn bằng gỗ, bên trong lại treo vô số màn vải viết kinh văn, châm một chút là cháy. Trong Thiên Đường cung phụng một bức tượng Phật được tạo ra bằng cách lấy dung mạo của Võ Tắc Thiên làm nguyên hình, tượng Phật lớn vô cùng, độc nhất vô nhị, chỉ trên một ngón út cũng có thể đủ chỗ cho mười người thanh niên trai tráng đứng, do thế có thể thấy nó to lớn tới mức nào.
Nhưng bức tượng Phật này cũng là làm từ gỗ, bây giờ bức tượng Phật này cũng bị thiêu đốt, giống như một tòa thần làm bằng vàng cao vạn trượng, ánh lửa ngút trời.
Tiết Hoài Nghĩa một tay nhấc bình rượu, một tay vác cây đuốc, nhìn “Thiên Đường” đang bốc cháy rừng rực mà cười không ngừng.
Hôm nay ở chùa Bạch Mã, lão đã chịu nỗi nhục nhã vô cùng to lướn, lão ngồi một mình trong Tháp lâm hồi lâu, lão không thể không thừa nhận, mỗi một câu nói, từng từ ngữ của Dương Phàm, mặc dù sắc bén như dao, nhưng đều thật sự cắt sâu vào trong lòng lão.
Lão biết bản thân lão chẳng có lí do gì để ghen tị, cũng không có lí do gì để phóng hỏa, từ lần đầu tiên lấy thân thể hầu hạ nữ hoàng, lão chắc đã có cảm giác bị vứt bỏ. Huống chi, nhiều năm như vậy, tất cả những gì lão đạt được đã đủ bồi thường cho những gì lão phải bỏ ra. Có thể lão không cam lòng, nhưng không có lí do, không cam lòng chính là không cam lòng!
Đặc biệt là, cho dù cả vàng bạc đầy nhà, cho dù là tước vị lên tới Quốc Công, lão vẫn cảm thấy bản thân mình hai bàn tay trắng như cũ, cái duy nhất mà lão có là thể diện, cho dù chỉ là thể diện mà người khác bên ngoài tỏ vẻ khen ngợi và kính sợ lão.
Nhưng, bây giờ, cùng với sự thất sủng của lão, tất cả những điều này cũng nhanh chóng mất đi. Lão không cam lòng, lão còn muốn xoay chuyển, cho nên lúc ở trong Tháp Lâm lão chửi bới, khóc lóc, tự thương hại mình, đợi lão tự liếm lành vết thương của mình, liền quay lại với vẻ mặt độc ác, mặt dày tham gia bữa tiệc ngắm đèn buổi tối của cung đình.
Những năm trước, thời điểm này là lúc lão vinh quang nhất, lão phụ trách chế tạo đèn màu trong cung, phụ trách dẫn nữ hoàng đi ngắm đèn, lão ngồi ở dưới Ngự tọa của nữ hoàng, dưới một người, trên vạn người. Nhưng lần này, vị trí của lão bị xếp rất xa, từ đầu đến cuối, lão không có cơ hội tiến gần đến nữ hoàng một bước. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đã cướp vị trí của lão.
Điều khiến lão không thể chịu nổi chính là, những người khác cũng đều coi lão như không khí, thậm chí khi lão chủ động hạ mình, nở nụ cười kính rượu người khác, những người trước đây a dua nịnh nọt lão, hận không thể coi lão là cha ruột, bây giờ lại lạnh nhạt, có mấy người chỉ vỗ tay cười lớn, giả vờ không nhìn thấy lão đang kính rượu, có mấy người chỉ nhấc chén rượu lên nhấp một chút, rồi lại hạ xuống như không có chuyện gì.
Lão cuối cùng đã hiểu: tất cả đều đã thay đổi, tất cả cố gắng của lão, đều chỉ là tự rước lấy nỗi nhục!
Lão tự rót tự uống một mình, Tiết Hoài Nghĩa say mèm bất giác rời khỏi đám đông hỗn loạn mà không ai thèm để tâm đến lão. Lão, người trước nay được nịnh nọt, rõ ràng còn nhìn thấy những người ngồi rất gần lão, trên mặt đều nở nụ cười thoải mái, những người này vốn dĩ đều là những người có muốn nịnh bợ lão cũng không tới lượt!
Trong lúc vô tri vô giác, lão đi tới “Thiên Đường”. Đây là nơi là lão vì lấy lòng Võ Tắc Thiên nên xây lên, trong đó có một bức tượng Phật lớn lấy dung mạo của Võ Tắc Thiên làm nguyên mẫu. Bây giờ tòa điện lớn như Bảo Tháp chọc trời đang bị thiêu đốt, bức tượng Phật bên trong cũng đang cháy rừng rực, trong lòng lão vô cùng sảng khoái, bây giờ tất cả những ghen tị và phẫn nộ, đều đã bị đốt hết rồi.
Đại hỏa rừng rực, có những tàn lửa bay phấp phới trong không trung, bay thẳng đến tận đến bầu trời ở chợ Bắc mới tắt. Toàn bộ thành Lạc Dương đều chìm ngập trong đại hỏa ngút trời, màu đỏ của lửa nhuốm cả mây. Đầu cầu Thiên Tân bi chiếu sáng như ban ngày, rất nhiều bách tính đang chen chúc ở đó, kinh hãi nhìn đám lửa khổng lồ.
- Nhìn kìa! Nhìn kìa! Chiếc mũi của Đại Phật cháy rồi!
- Nhìn kìa! Cánh tay của Đại Phật rụng xuống rồi!
Ngọn lửa, bởi vì bức Đại Phật bị tan rã, hóa thành những đốm lửa càng thêm lung linh.
Trên bầu trời đang là gió bắc, gió bắc khiến cho ngọn lửa cao đến trăm trượng kia di động một chút, “Minh Đường” phía trước, Thiên Tử Đại Điện “Vạn Tượng Thần Cung” rộng lớn nhất, đồ sộ nhất trong lịch sử cũng đột nhiên bốc cháy, đầu cầu Thiên Tân lại có người hô lên thất thanh:
- Trời ơi! Cung Vạn Tượng Thần cũng bị cháy rồi!
Tiết Hoài Nghĩa bị nhiệt của đám lửa rừng rực làm cho lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn “Thiên Đường” đang rừng rực trong biển lửa, lại nhìn “Minh Đường” vừa mới bị cháy, giống như đang say rượu bỗng nhiên tỉnh táo lại, lão loạng choạng lùi mấy bước, bỗng nhiên ném vò rượu đi, ném cây đuốc như con rắn độc cắn tay người đi, sợ hãi đẩy đám cung nữ thị vệ đang ngây người như phỗng, vụt chạy…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan