Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Cư Nhất Phẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 720: Chính Khí Vĩnh Tồn
N
hược Hạm lo lắng nói:
- Thiếp đi cùng lão gia.
- Không cần, ta đi vạch trần lời nói dối, nàng theo làm gì.
Rồi nhảy xuống xe ngựa nói lớn:
- Cho ta một con ngựa.
Các thị vệ chưa kịp phản ứng, y kéo một người xuống ngựa, tung mình lên, phóng thẳng về phía bắc.
- Đại nhân.
Thiết Trụ cuống lên:
- Còn ngẩn ra cái gì, mau đuổi theo.
Hơn mười kỵ sĩ liền theo sát, Thiết Trụ chắp tay nói:
- Xin phu nhân thay đại nhân hướng nha môn xin nghỉ phép, bọn thuộc hạ đi theo đại nhân.
Nhược Hạm vén rèm xe lên nói:
- Nhờ vào Thiết đại ca.
Thiết Trụ đáp lời, rồi giục Niên Vĩnh Khác:
- Theo nhanh lên, còn cần lệnh bài của ngươi mở đường đấy.
Niên Vĩnh Khang tỉnh lại, cùng Thiết Trụ đuổi theo.
o O o
Từ Bắc Kinh tới Bảo An châu dài 240 dặm, lại còn giữa mùa đông băng giá, nhưng Thẩm Mặc thay liền sáu con ngựa, sáng sớm hôm sau đã tới trước thành.
Đứng trên đường núi, nhìn tòa thành rợp trời phiến trắng, Thẩm Mặc ngất xỉu.
Khi y tỉnh lại thì đã năm trên giường, thấy Thiết Trụ, Niên Vĩnh Khang mặc hiếu phục, cùng cả Thẩm Cổn mặc áo trắng, liền biết, không phải là nói dối, mình và sư phụ đã vĩnh viễn cách biệt..
- Sư phụ..
Thẩm Mặc tức thì bật dậy, mấy người liền không giữ nổi, y loạng choạng chạy tới trước linh đường, dưới câu đối "Âm dung uyển tại, Hạo khí vĩnh tồn", một cỗ linh cữu lặng lẽ đặt ở đó, sư phụ Thẩm Luyện mặc nho sam vừa người, vẻ mặt an tường, trông như đang ngủ vậy.
Nước mắt rơi xuống như mưa, Thẩm Mặc quỳ xuống ôm lấy linh cữu khóc rống lên, Thẩm Bao và Thẩm Cổn đi tới dìu y, nhưng y ôm lấy linh cữu không rời. Người xung quanh thấy thế cũng bị khơi lên bi thương, tiếng khóc vang vọng.
Tới khi tới tối, Thẩm Mặc mới từ trong bi thương to lớn trấn tĩnh lại, thay hiếu phục, hỏi sư nương, Thẩm Bao, Thẩm Cồn tình hình sư phụ lúc còn sống.
Thẩm Bao rơi nước mắt nói:
- Hai năm trước ngồi nhà lao, người cha lưu lại mầm bệnh, cứ tới thu đông là ho suốt, lúc nặng còn ho ra máu. Tới mùa đông năm nay cha không gượng nổi nữa, mới vào đông đã nằm xuống, ắt cũng ít, còn đi ra máu, biết rằng ngày tháng không còn lâu nữa.
- Vì sao không nói cho ta?
Thẩm Mặc đã khóc tới mắt sưng húp:
- Mỗi tháng ta đều viết thư vấn an, sao đệ cũng giúp người dối ta? Ta quen thần y Lý Thời Trân, ông ấy thế nào cũng có cách...
- Chuyết Ngôn, đừng trách bọn ta không nói cho con.
Thẩm phu nhân lên tiếng:
- Con đâu phải không biết tính ông ấy, mói một là một hai là hai, ông ấy nói đáng lẽ mình phải chết ở Tuyên phủ hai năm trước, nhà phúc của con sống thêm được hai năm...
Bà nghẹn ngào:
- Nhưng ông ấy bảo mình sống thừa, chỉ lãng phí lương thực, chẳng có lợi gì cho dân cho nước, nếu không nói cho con, ông ấy còn sống được một thời gian, nếu nói, ông ấy sẽ tìm sợi giây kết liễu ngay... Con nói bọn ta phải làm sao?
Thẩm Mặc biết tính sư phụ, tim nhói đau, nước mắt giàn dụa.
- Lão gia biết mình qua đời chắc chắn không giấu được con, nên dặn dò bọn ta, đợi con tới hãy chôn, để nhìn con lần cuối.
Đâu phải sư phụ nhìn mình lần cuối, mà là mình nhìn sư phụ lần cuối, để lòng mình không còn nuối tiếc, ân sư như núi, đau đớn vô cùng.
Không thể đợi trưởng tử Thẩm Tương làm quan tận Quảng Châu được, hôm sau, Thẩm Mặc, Thẩm Bao, Thẩm Cổn đóng nắp quan tài, ông già cứng cỏi Thẩm Luyện cả đời bất đắc chí cuối cùng vĩnh biệt thế giới ông yêu tha thiết.
Thẩm Luyện tự Thuần Phù, hiệu Thanh Hà, người Hội Kê Thiệu Hưng, nhỏ thông văn chương, kinh nghĩa tuyệt luân. Năm Gia Tĩnh thứ 10 thi hương, năm 17 trúng tiến sĩ, nhậm chức tri huyện Lật Dương, vòng vèo quan trường hơn 20 năm cuối cùng chỉ lên tới kinh lịch ti Cẩm Y Vệ chính lục phẩm, cuối cùng đầy tới Bảo An Châu, qua đời với tấm thân mang tội, có thể nói là thất bại vô cùng.
Nhưng già trẻ nam nữ Bảo An Châu, bất kể được gặp ông hay chưa, chịu ơn của ông hay không đều nhà nhà thủ hiếu vì ông.
Tin tức phát ra, bách tính Tuyên Phủ, Hoài Lai đều tới tiễn đưa, đội ngũ kéo dài mười mấy dặm, suốt một ngày không ai rời đi. Đất trời biến sắc, thiên địa ảm đạm...
Cuộc đời ông thành công hay thất bại? Chỉ có trời xanh mới biết, việc làm của ông là đúng hay sai, để cho hậu nhân bình luận.
Nhưng bất kể thế nào, cái tên Thẩm Luyện định sẵn được ghi vào sử sách, khi các đế vương thành cát bụi, ông vẫn được người người nhớ tới.
Vì chính nghĩa không bao giờ chết.
o O o
Xử lý xong hậu sự của sư phụ, Thẩm Mặc cũng phải về kinh, khi đi y hỏi sư nương sư đệ tương lai có dự tính gì, bất kể là về Giang Nam hay kinh thành, cứ nói là được.
Thẩm Bao và Thẩm Cổn hơi động lòng, nhưng Thẩm phu nhân nói:
- Nếu lão gia chọn ngủ lại vĩnh viễn ở trường thành, vậy ta ở lại cùng ông ấy, không thể để ông ấy lẻ loi một mình.
Lại bảo hai đứa con:
- Các con thủ hiếu xong muốn đi đâu thì đi..
Dù sao Thẩm Luyện đã chôn ở đây, hai người phải ở đây thủ hiếu ba năm.
Thấy họ đã quyết, Thẩm Mặc nói:
- Hiện giờ tri châu Bảo An là đồng hương của chúng ta, mấy ngày trước con gặp ông ấy rồi, gặp phải chuyện gì, cứ tìm ông ấy.
Thẩm phu nhân luôn miệng nói "không cần", rồi bảo Thẩm Cổn:
- Lấy phong thư kia ra đây.
Thẩm Cồn lấy phong thư dùng hai tay đưa cho mẹ.
- Đưa cho sư huynh con.
Thẩm phu nhân chỉ Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn, bức thư này sư phụ con viết trước lâm trung, mấy ngày qua thấy con bi thương, ta sợ con thấy vật nhớ người nên không mang ra.
Thẩm Mặc giờ mới biết sư phụ có để di thư cho mình, vội dùng hai tay nhận lấy, bên trên có sáu chữ ngay ngắn " Ái đồ Chuyết Ngôn tự mở", y liền hướng phía bắc nơi an táng sư phụ, trịnh trọng khấu đầu, rồi cất thư vào trong lòng.
Y lại khấu đầu với sư nương, khóc nói:
- Đồ nhi bất hiếu, không thể bầu bạn với sư phụ, mong sư nương ngàn vạn lần bảo trọng thân thể, đồ nhi ở kinh thành, sớm tối cầu nguyện cho sư phụ, cầu phúc cho sư nương.
Thẩm phu nhân không kìm được nước mắt:
- Con chỉ cần đối tốt với bách tính là đã báo đáp cho sư phụ rồi, còn về sư nương con không phải lo, sức khỏe của ta tốt lắm.
Thẩm Mặc từ biệt mọi người, Thiết Trụ nhắc:
- Đại nhân, chúng ta mau lên đường thôi, trời có chút âm u rồi.
Y nhìn lại hoa mai trong vườn, như thấy khuôn mặt nghiêm túc của sư phụ đang gật đầu với mình.
Rời thành Bảo An, các hộ vệ đưa thẳng y tới kinh thành.
Từ Bảo An tới Bắc Kinh, vì là con đường quốc phòng trọng yếu, cho nên có tới bốn dịch trạm, vì thế không cần tiếc sức ngựa, có thể thoải mái tung vó chạy về.
Nhưng tốc độ lúc về không nhanh bằng lúc đi, vì không có trái tim sốt ruột thúc giục, hai là sớm mệt mỏi vì lo tang rồi.
Xui thay trời lại ngày càng tệ, tới giờ Mùi, trời đổ tuyết, nhìn không trung âm u, Tam Xích lo lắng nói:
- Đại nhân, trận tuyết này không dừng ngay được, chúng ta không thể tới dịch trạm kế đúng giờ rồi.
Ý hắn là qua lại, vì vừa rời một cái dịch trạm chưa tới hai mươi dặm, có thể quay lại trước khi trời tối.
Thẩm Mặc đưa tay ra, không bao lâu găng tay da phủ đầy bông tuyết trắng như lông ngỗng:
- Xem ra trận tuyết này phải rơi tới vài ba ngày.
Mùa đông năm nay rất lạ, tuyết lớn kinh người, cứ rơi xuống là kéo dài mấy ngày, nên ý Thẩm Mặc là:
- Nhân lúc tuyết còn chưa lớn, tranh thủ lên đường, tứi dịch trạm kế nghỉ ngơi.
- Đại nhân, chẳng may trước khi trời tối không qua được núi Lão Quân thì chúng ta phải cắm trại ngoài trời... Chúng ta đi quá vội, không mang theo dụng cụ cắm trại, sợ là không thể qua đêm ngoài trời.
Tam Xích lo lắng nói:
- Đừng lo, ta nhớ phía tây núi Lão Quân có tòa miếu Ngũ Lộ Tài Thần, nếu đúng như ngươi nói, chúng ta ở đó một đêm, mai lên đường.
Đại nhân đã quyết, Tam Xích không nói gì nữa.
Vì thế họ tiếp tục tiến lên, tuyết rời mỗi lúc một dày, trời chập tối còn có gió, tuyết rơi mùi mịt, che hết tầm nhìn, thị vệ phía cuối đội ngũ thậm chí không nhìn thấy người đi đầu.
Ủng hộ BLH Vì một sân chơi mới, vì một Bàn Long Hội mới ( ):oe76:
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Cư Nhất Phẩm
Tam Giới Đại Sư
Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=quan_cu_nhat_pham__tam_gioi_dai_su