Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 11 - Chương 34: Tranh Là Chết!
S
o với Xuân Ca Nhi bị điên, Triệu Trinh rất hạnh phúc, dưới sự nỗ lực của ngự y, cổ hắn đã cử động được, có thể gật hoặc lắc thể hiện ý nguyện, văn võ toàn triều không ai không mừng phát cuồng, Thục phi đã vào đạo quán hoàng gia cầu phúc cho hoàng đế tới một trăm ngày, hoàng đế khỏe lại, nàng là người hưởng lợi lớn nhất.
Hoàng đế tĩnh dưỡng, không tiện ồn ào, nhưng khi Hàn Kỳ nhìn thấy quốc thư của Đại Lý, không nhịn được chửi bới.
- Không chấp nhận được, không chấp nhận được, nay thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cất cung gác kiếm, vậy là y lại khiến quốc quân Đại Lý ngày đêm nơm nớp lo sợ là ý gì, chẳng lẽ không biết vì sao bệ hạ ký minh ước với Đại Liêu.
Triệu Trinh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trâu Đồng Minh.
Trâu Đồng Minh nhỏ giọng nói: - Bệ hạ, du kỵ của Đại Tống xuất hiện ở thảo nguyên Điền Tây, quốc quân Đại Lý cho rằng đây là dấu hiệu Đại Tống chuẩn bị hưng binh, tiến đánh Đại Lý.
Triệu Trinh khép mắt lại, lòng vui vẻ, Vân Tranh đang luyện tân binh cho hoàng gia, luyện binh sao có thể thiếu thực chiến, với lại Vân Tranh có nổi bao nhiêu quân lực, nếu y phát động chiến tranh chăng nữa không có triều đình chi viện hoặc triều đình cho phép là không thể, Hàn Kỳ sao chẳng rõ điều ấy, chẳng qua là ông ta luôn ghen tị với Vân Tranh, đứng đầu quân đội lại không khống chế nổi Vân Tranh nên tức giận, phát tiết một chút thôi, từ từ sẽ bình tĩnh lại.
Quả nhiên Hàn Kỳ giọng nhỏ giận, mang theo cơn giận trải giấy ra viết một hồi đưa cho Trâu Đồng Minh, sau đó rời tẩm cung của hoàng đế.
Trâu Đồng Minh lại báo cáo: - Bệ hạ, xu mật sứ viết công báo cảnh cáo gửi cho Vân hầu, nói nếu dám tùy ý gây hấn, sẽ đầy tới Lĩnh Nam làm dã nhân.
Triệu Trinh há miệng cười không ra tiếng, Hàn Trĩ Khuê đúng là giận quá mất khôn, Vân Tranh năm xưa từng nửa đùa nửa thật nói với hắn, nếu sau này có có phạm tội bị đi đầy xin đầy tới Lĩnh Nam, quá nửa gia sản của Vân Tranh kiếm được từ nơi đó, Lĩnh Nam giờ đâu còn là chốn man hoan, huân quý trong kinh đánh nhau vỡ đầu tranh giành. Đọc công hàm này, Vân Tranh có khí đích thân cưỡi ngựa lên thảo nguyên đợi được đầy tới Lĩnh Nam cũng không chừng.
Tào hoàng hậu hoảng hốt đỡ hoàng đế lên, đấm lưng cho Triệu Trinh, tránh hắn bị sặc nước bọt.
Vân Tranh tuy đã bị tước hết quan chức đuổi về tận Đậu Sa trại xa xôi, thế nhưng cái tên y vẫn thường xuyên xuất hiện trong cung, nhiều hơn bất kỳ đại thần nào, người đó đã cường đại tới mức không cần làm gì, riêng sự tồn tại của y đã khiến người ta không thể lờ đi, Tào hoàng hậu thoáng thất thần, mắt phượng nheo lại, nhìn về phía lãnh cung …
Trong gian phòng đơn sơ không kém gì tiểu viện bên cạnh tẩm cung hoàng hậu mà Thục phi từng ở tạm, nàng ngồi trên bồ đoàn dệt lụa, thực sự thì Thục phi không thích hề dệt lụa, nhưng lúc này nàng phải kiếm việc gì đó để làm.
"Không được tranh! Tranh là chết!"
Trong đầu Thục phi toàn là sáu chữ này, lòng nàng như nồi nước sôi.
Đây là những chữ mà Tiết Đại Lang viết trên giấy trước khi chết, phủ Khai Phong cho rằng đây là dấu hiệu gia biến của Tiết gia, Tiết Đại Lang đang do dự có nên tranh đoạt gia sản với đệ đệ hay không, người khác cũng nghĩ như thế.
Có lẽ chỉ mỗi Thục phi nhìn ra, sáu chữ này là Vân Tranh viết cho mình, thông qua xử tử Tiết Đại Lang cảnh cáo mình phải làm thế nào.
Từ khi hoàng đế bệnh, Tào hoàng hậu xa lánh nàng, dù Bạc thái phi thích Triệu Húc như thế, số lần tới thăm ít đi rõ ràng, đó là một tín hiệu vô cùng rõ ràng. Trần Lâm coi an toàn Triệu Húc quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, cái mặt chuột hèn mọn của Hàn Lâm thi thoảng xuất hiện ở chỗ Triệu Húc thường lui tới, lần cuối cùng Thục phi thấy Hàn Lâm là khi nàng mang thai, đã năm năm rồi.
Bàng Tịch cứ ba ngày lại một lần đích thân tới kiểm tra học vấn của Triệu Húc, kiêm chức nội cung đại thần. Hàn Kỳ chỉ cần tiến cung là phải xác định Triệu Húc bình yên đã rồi mới tới tẩm cung của hoàng đế làm việc.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Triệu Húc, cho rằng nó là tương lai của quốc gia, sau khi hoàng đế quyết đoán xử tử huynh trưởng Bộc vương của mình, người kế thừa ngôi vị hoàng đế đã không còn ai khác.
Đúng lúc đó Thục phi nghe tin về cái chết của Tiết Đại Lang, nghe thấy lời đồn đại ngoài phố phường, nàng thấy bầu trời sụp đổ, cả Vân đại ca cũng bỏ mặc mình rồi, mình còn biết trông vào ai.
Nàng không cam tâm, lệnh Trịnh Bân thông qua nhiều con đường lấy được ghi chép của phủ Khai Phong, nhìn thấy sáu chữ kia, nàng hiểu hết, đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, ngồi ở Cảnh Phúc cung khóc hết nước mắt.
Chỉ có một người còn quan tâm tới nữ tử tên Lam Lam.
Mẹ trẻ con thơ, đó là cái cớ để quả phủ tái giá, mẹ trẻ con thơ, đó là cái cớ để hoàng gia giết mẫu thân của đứa trẻ vì tránh quyền lợi bị ngoại thích xâm chiếm.
Không được tranh! Tranh là chết!
Vị trí kế vị của Triệu Húc đã vô cùng rõ ràng, xung quanh Triệu Húc đã bị toàn bộ quyền quý Đại Tống vây kín, lúc này mẫu thân thái tử tranh thủ quyền lợi sẽ thế nào? Câu trả lời rất có thể là "tuẫn táng" cùng hoàng đế.
Triệu Trinh trải qua thời kỳ Lưu thái hậu buông rèm nhiếp chính mười hai năm, trải qua chuyện hoang đường tuyệt luân dùng ly miêu đổi thái tử, chắc chắn kiêng kỵ chuyện này hơn bất kỳ ai, nhìn thủ đoạn máu lạnh của hắn thời gian qua, Thục phi không tin Triệu Trinh sẽ vì chút ân tình phu thê nhạt hơn nước lã có thể ngăn Triệu Trinh rat ay với mình.
Sau khi biết sáu chữ kia, Thục Phi quyết đoán gửi Triệu Húc cho Tào hoàng hậu nuôi dưỡng, bản thân vào đạo quán Trường Ninh Cung lạnh lẽo, lấy cớ là cầu phúc trăm ngày cho hoàng đế.
Trên đời này vẫn còn một người lo lắng cho mình, vậy mình phải sống cho tốt.
Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, không ngờ trời sáng rồi, nàng đã cả đêm không ngủ, Thục phi dừng tay, đẩy cửa bước ra ngoài, nắng chiếu vào phòng vô cùng ấm áp, nhưng bên ngoài thị gió thổi làm lạnh căm.
Trừ hai cây bách vẫn còn xanh, hoa cỏ khác đều chỉ còn lại cành trơ trọi, mặt đất trải đầy lá khô không ai quét dọn, gió mạnh cuốn từng mảng lá khô tới dưới chân Thục phi.
Một cung nhân gánh nước đi qua tường viện thấp bên ngoài, không lâu sau có hai hoạn quan mặc áo vá đẩy xe xuất hiện, dưới tấm vải trắng thò ra một cái tay người, mái tóc dài rối xù quét lê trên mặt đất vẫn còn tàn tuyết.
Một cảnh tượng không hiếm ở nơi này.
- Này, nhìn người chết làm cái gì? Nhìn xem nữ nhi của ta xinh đẹp không?
- Tần Quốc tất nhiên là thiên kiều bá mị, cũng chỉ có Vân Việt là miễn cưỡng xứng đôi thôi. Thục phi không cần nhìn cũng biết chủ nhân giọng nói này là ai, nay bí mật về Quách hoàng hậu đã không còn bí mật nữa, hơn ba trăm người Quách gia đã tới Đông Kinh, hoàng đế vô cùng nhân từ, phê chuẩn yêu cầu dưỡng lão của Quách Sùng, phong Yến Quốc công, con cháu Quách gia được phong thưởng.
Xích sắt trên người Quách hoàng hậu được bỏ đi, từ lãnh cung Trường Ninh Cung chuyển tới Trường Ninh quan điều kiện tương đối, khi Thục phi vào ở, vừa vặn gặp vị Quách hoàng hậu trong truyền thuyết này chuyển nhà.
Quách hoàng hậu thích nhất là đem tranh của Tần Quốc và Vân Việt cho người khác xem, chỉ cần khen vài câu là bà ta cười như đứa trẻ, nếu nói xấu, bà ta nói chuyện bằng nắm đấm ngay.
Nghe Thục phi khen con mình, Quách hoàng hậu cười ngây ngô, vịn bờ tường nhìn Thục phi: - Dung mạo được lắm, mỹ nhân thế này mà Triệu Trinh nỡ đầy tới đây chịu khổ à? Cả ngày áo thô vải gai, không sợ làm da sần xùi sao?
- Con quỷ chết đó thích nhân là sờ thân thể phụ nhân, da càng mịn hắn càng thích, cho cô biết, muốn trở mình thì chăm sóc da cho tốt, trong cung chỉ có dung nhan là ý nghĩa thôi, cái gì mà hiền lương thục đức, ung dung cao quý, chủ yếu so xem mông ai trắng hơn ai, còn lại là xem cha mẹ huynh đệ có bản lĩnh ra sao, thế thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2