Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 11 - Chương 25: Về Nhà (3)
V
ân Tranh và Lục Khinh Doanh, Vân Nhị bị Thương lão kéo vào nhà, những người còn lại bố trí chỗ ăn ở, chuyến này từ Đông Kinh, Thành Đô mang tới nhiều đồ đạc, ông cụ vui lắm, trông thế này xem ra định ở lâu dài rồi.
Trong nhà gạch lại làm cái bếp lửa, không hợp tí nào, xà nhà bị khói hun đen bóng, bên trên treo lủng lẳng bảy tám xâu thịt khô, chỉ cần bếp đốt lừa là trong phòng đầy mùi thịt.
Được vào nhà ngồi toàn là ông bà cụ già móm mém, trẻ hơn một chút phải đứng, Cửu thúc vuốt râu nói: - Từ khi biết tin ngươi về, tộc trưởng cao hứng cả đêm không ngủ được, mỗi ngày thức dậy là chạy ra núi nam nhìn, nhìn một ngày ngươi không về, nhìn hai ngày ngươi không về, nhìn mười ngày ngươi không về, thế là tộc trưởng giận...
Lão tộc trưởng cười ha hả gọi mọi người ngồi xuống, hai chân kẹp cái bát to, cho trà vào trong, cầm cái chày dã, cho thêm mè, đậu nành, đậu khấu, dã nát cho vào sàng nhỏ, sàng xong đổ vào ấm đem nấu.
Vân Tranh không thích lôi trà, nhưng hôm nay thống khoái uống một bát to, còn xin thêm, làm khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thương lão dãn ra, về phần đám Lục Khinh Doanh có thích không thì ông không quan tâm, trẻ trong trại là phải uống được lôi trà, chưa mất gốc.
Vân Nhị cũng uống một bát, sau đó kiêu ngạo kể mình là giám sinh Quốc Tử giám, còn cưới cả công chúa, thế là loại hầu gia mà chả ai hiểu là quan lớn hay bé bị vứt sang một bên, sao lợi hại bằng được học ở Quốc Tử giám, sao bằng cưới cả công chúa.
Nam nhân hỏi công chúa hoàng gia đẹp thế nào, hôn lễ hoàng gia giết mấy con trâu? Nữ nhân thì như ong vỡ tổ chạy đi xem công chúa hoàng gia có phải đẹp như tiên không, có phải mặc y phục dệt bằng vàng không?
Triệu Uyển tất nhiên vô cùng xinh đẹp, y phục cũng vô cùng hoa lệ, nhưng ngồi trên mặt đất khóc nức nở làm chẳng còn chút vẻ đẹp nào nữa.
Trên người Cát Thu Yên là con rắn xanh xanh đỏ đỏ người to bằng cánh tay người lớn, mồm mở to, lưỡi thè thật dài như muốn cắn người ta.
Cát Thu Yên đứng đó mặc cho con rắn trông nhà chết tiệt trườn qua trườn lại trên người mình thân mật, đến khi nó dọa cho Triệu Uyển ngã ra đất mới gỡ xuống, đá con súc sinh một phát, cho nó cuốn xéo.
Vân Tam hung hăng xông tới gầm gừ giúp Triệu Uyển mắng con rắn trông nhà, thế là bị cái đuôi to tướng quất lăn sang một góc.
- Là, là nó đấy à..
- Ừ, nhà nhiều chuột bọ, nếu không có rắn trông nhà, buổi tối chuột chạy ra cắn quần áo...
- Cái gì, còn có cả chuột nữa? Triệu Uyển thét lên ôm chặt lấy Cát Thu Yên không buông:
Phụ nhân trong trại được chứng kiến sự sự mong manh đỏng đảnh của công chúa hoàng gia rồi, mấy thái tang nữ bằng tuổi miệng kêu rích rích, lập tức liền có rất nhiều rắn trông nhà từ bốn phương tám hương tràn ra, có con dài cả trượng.
Triệu Uyển sợ quên cả khóc, thét chói tai chạy vào nhà tộc trưởng, đóng sầm cửa lại, không cần biết xung quanh có người hay không, nhào vào lòng Vân Nhị khóc nức nở đòi về.
Thương lão mặt đen như đít nồi, cầm gậy trúc chạy ra chửi bới, đám thải tang nữa cười khanh khách chạy tán loạn.
- Đừng sợ, đừng sợ, rắn trông nhà không cắn người đâu, dù đói lắm nó cũng chỉ đi ăn vụng một hai con gà... Vân Nhị vỗ vỗ lưng Triệu Uyển ôm mình như gấu mèo, đi ra khỏi nhà, không ngừng an ủi, chỉ Tịch Nhục đang giáo huấn rắn trông nhà: - Nàng biết không, mùa hè ở đây nóng lắm, khi nhỏ ta thích nhất ôm rắn trông nhà ngủ, da nó mát lạnh, thích hơn cả Trúc phu nhân.
Nữ nhân sợ rắn là thiên tính, Vân Nhị nhìn rắn trông nhà ngu ngu hiền lành, Triệu Uyển thì lại thấy thứ này tà ác hung dữ.
Tịch Nhục buộc dải lụa vào cổ con rắn, dẫn nó tới bên cạnh Triệu Uyển: - Phu nhân, rắn nhà ta rất ngoan, còn là rắn mẹ, vùng này rắn rết bọ rất nhiều, nếu nhà không có nó thì không ở được đâu. Phu nhân xem, nó đang chào kìa..
Triệu Uyển nhìn con rắn há cái mồm đỏ rực, hai mắt xanh lè nhìn mình, "òa" một tiếng, khóc tới nửa trại nghe thấy, ôm Vân Nhị càng chặt.
- Vân Đại, công chúa không thích rắn trông nhà, sao bây giờ? Thương lão lo lắng hỏi:
Vân Tranh thản nhiên cầm miếng thịt sấy vừa nhai vừa nói: - Gia gia, tức phụ của trại thì phải thích ứng với hoàn cảnh trong trại, Khinh Doanh trước kia cũng sợ rắn trông nhà lắm, giờ thì trong nhà nó sợ nàng ấy nhất. Gia gia đừng lo, Tiểu Uyển từ nhỏ sống trong thâm cung, chưa bao giờ nhìn thấy rắn nên phản ứng hơi quá thôi, đó cũng là đứa nhỏ kiên cường, vài ngày là ổn.
Thương lão gật đầu: - Vân Nhị đã trưởng thành, nên uống rượu hắc hổ rồi, mười lăm trăng tròn ta sẽ mời thần hắc hổ ra, cả công chúa cũng uống, uống rượu hắc hổ sẽ là tức phụ của trại, không sợ rắn trông nhà nữa. Cháu lần này về nhà ở bao lâu, ở lâu thì chia thêm ruộng, khai xuân là phải làm ruộng rồi.
- Lần này cháu lập đại doanh ở Nguyên Sơn, còn xây dựng quan ải ở hẻm Lồng Hấp, cháu cũng không rõ được ở nhà bao lâu nữa, nhưng phải ba năm tới năm năm.
- Thế thì tốt, thế thì tốt. Thương lão vui lắm, nói một tràng: - Mai gia gia đi chia ruộng cho cháu, bắc sơn còn nhiều đất, mấy năm qua người rời trại nhiều, người về trại ít, thanh niên cũng vào thành làm công hoặc đi theo thương đội. Thằng khốn kiếp Thương Nhĩ đón cả Tiểu Thử tới Thành Đô, để lão bà ở lại chăm sóc gia gia.
- Nó tưởng gia gia không nhìn ra à, chê lão bà quê mùa ngốc nghếch, không muốn đón tới, lấy cái cớ gây dựng gia nghiệp cho nhà, ở ngoài cưới thêm hồ ly tinh. Gia gia gửi thư cho nó, nó dám coi thường lão bà, gia gia tới Thành Đô đập nhà nó, không cho nó sống yên thân. Tới đó liếc xéo Vân Tranh: - Mấy đứa theo cháu giờ thành lũ khốn kiếp cả rồi.
Lục Khinh Doanh chúm chím cười đi tới, nhỏ nhẹ nói: - Gia gia kỳ thực cũng nên tới Thành Đô, Thương thúc ở đó đã mua được ba trăm mẫu ruộng tốt, mấy chục mẫu ruộng dâu, xây trạch viện, gia gia nên đưa thẩm thẩm tới trông coi.
Thương lão mới gặp qua không thích Lục Khinh Doanh, ông không thích đám tiểu thư yểu điệu vô dụng, nhưng mà nhìn Lạc Lạc dẫn đệ đệ cầm que đuổi đánh rắn trông nhà thì hài lòng lắm, trong mắt ông cụ phải thế mới đúng, không quên giáo dục con cái truyền thống trong trại: - Đứa nhỏ ngốc, nó không muốn nghe gia gia cằn nhằn nên mới không về, nếu không ở đây cũng có thể làm đại tài chủ.
- Gia gia uống quen nước suối nơi này rồi, không đi nữa, lão bà nó ở bên cạnh gia gia sống còn sung sướng, chứ bộ dạng ngớ ngẩn này tới thành phố lớn e lại không hay. Lão Thành dẫn tức phụ tới Thành Đô chưa được mấy ngày đã về, chửi nhi tử, cái gì cũng nghe hồ ly tinh.
Vân Tranh nhíu mày: - Thương Thành dám bất hiếu với lão nhân ạ?
- Nó không có cái gan chó đó, tiểu tức phụ của nó cũng không có, Lão Thành chướng mắt nó cái gì cũng nghe lão bà nói, không có tí cốt khí nào...
Vân Tranh toát mồ hôi cười bồi, lão tộc trưởng mà tới nhà mình, nhìn thấy mình chạy theo lấy lòng lão bà, chắc cầm gậy trúc đánh chết mình mất.
Vẫn là quy củ cũ, sân phơi dựng cái nồi đồng lớn, xếp bàn dài, mỗi người góp một món ăn, người Vân gia ăn từ đầu tới cuối, ăn của nhà nào tặng quà cho nhà đó, Đậu Sa trại khác xưa nhiều, thức ăn nhà nào cũng thịnh soạn, còn đựng trong bát sứ tinh xảo.
Lạc Lạc là hạnh phúc nhất, nó có thể danh chính ngôn thuận ăn thoải mái rồi, người trong trại chất phác nhiệt tình, không khí tưng bừng thân thiện, ngay cả Triệu Uyển xưa nay ăn ít mà cũng không ngừng lấy khăn che miệng ợ.
Bữa này ăn suốt từ lúc mặt trời lên giữa trời đến khi trăng lên giữa trời, mọi người uống sơn trà ngồi trên giường ở nhà gạch đợi tiêu cơm.
Lục Khinh Doanh nhìn căn nhà nhỏ chỉ có hai phòng một sảnh đơn sơ, cả giường cũng xây bằng đất dựa vào vai trượng phu: - Phu quân và Nhị thúc khi xưa phải chịu khổ rồi.
Chuyện này kể nhiều rồi, Vân Tranh không nhắc lại nữa, vả lại y cũng không thấy khổ, chỉ thấy hạnh phúc.
Vậy là, thực sự về nhà rồi.
HẾT!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2