Phù Diêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 697-699: Hòa Hoãn Quan Hệ
ương Quốc Hoa định bế con lại bị thằng bé Vương Sở Hằng không thèm để ý, nó cứ quay sang đòi mẹ. Chẳng qua do không được mẹ hưởng ứng, Vương Sở Hằng bỏ qua phản kháng, ngoan ngoãn để Vương Quốc Hoa bế. Chẳng qua đôi mắt nó có chút bất mãn nhìn qua mặt bố vài cái, cuối cùng tự chơi một mình.
- Thằng này thích ứng nhanh, không hổ là con anh.
Vương Quốc Hoa tự khoe khoang khiến Sở Sở đưa mắt nhìn xem thường, còn kêu than.
- Anh ở cạnh con được mấy ngày?
Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ rất tự giác nói.
- Sau này em đến tỉnh Đông Hải thì anh nhất định ở bên vợ con nhiều hơn.
Nhắc đế cái này Sở Sở nói.
- Em đang tranh thủ lấy thân phận nhân viên giám sát của Cục thường trú tại Thiết Châu, bình thường rảnh rỗi thì đi quanh một chút, cũng không lo việc gì nhiều.
Chức quyền của nhân viên giám sát là rất lớn, muốn quản việc thì việc gì cũng có thể quản nhưng về nguyên tắc đây là chức vụ nhà. Đương nhiên sau lưng có nhân vật như vậy thì nếu Sở Sở muốn nhúng tay vào công việc không phải là không được.
Hai vợ chồng đã lâu không ở bên nhau, Vương Quốc Hoa bế con một lát, Sở Sở cho bảo mẫu bế đi.
Tắm xong Vương Quốc Hoa tinh thần phấn chấn đi ra thấy Sở Sở đang thay ga giường mới, lưu lại cho hắn một phía sau gợi cảm. Phụ nữ sau sinh dáng người hơi khác chút, Sở Sở cũng đã cố gắng duy trì thân hình.
Vương Quốc Hoa không khỏi nóng lên trong lòng, lặng lẽ đi tới định đánh lén. Ai nghĩ Sở Sở như có mắt sau lưng, cô quay đầu lại nói:
- Ngoan ngoãn chút, đang ban ngày đó.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đã được đóng kín. Hắn đi lên ôm eo vợ.
- Anh không ngoan à?
Sở Sở hơi chống cự cho có hình thức.
- Anh tự biết, em không ở bên lâu như vậy, ai biết anh có trộm tình không?
Vừa dứt câu miệng Sở Sở đã bị chặn lại, thoáng tiếp xúc đã làm người cô mềm nhũn, hai tay khoác lên cổ hắn mặc hắn muốn làm gì thì làm.
- Bảo mẫu không gõ cửa chứ?
Vương Quốc Hoa đột nhiên dừng động tác hỏi một câu, Sở Sở má đỏ hồng không đề phòng thuận miệng nói.
- Con đang ngủ nên cô ấy phải trông.
Nói xong thấy nụ cười rất xấu của hắn, cô mới biết mình mắc bẫy.
Sở Sở đáp lại ngay, cô túm đồng chí Tiểu Vương đã có phản ứng, ngẩng đầu nhìn chồng đầy yêu kiều.
- Anh cũng không hơn gì em.
Vương Quốc Hoa thuận thế sờ đầu Sở Sở, Sở Sở được ám chỉ đành nhỏ giọng nói.
- Chỉ biết bắt người ta như vậy.
Nói là thế nhưng cô vẫn cúi người, hai tay đưa đồng chí đó vào gần miệng.
….
Vương Quốc Hoa đến, Sở Giang Thu không có lý do gì phải ra cửa đón, chỉ có Thủy Trung Lăng là tỏ vẻ coi trọng vì thế ra cửa. Khách khí vài câu, Vương Quốc Hoa vào cửa, Sở Sở bị Thủy Trung Lăng túm lấy, bà dì trêu:
- Vẻ mặt tốt, hồng như táo, có đàn ông bên cạnh đúng là khác.
Quan hệ giữa hai người khá kỳ quái, nói ra là mẹ kế con chồng nhưng lại giống hai chị em.
- Biết còn hỏi.
- Ừ, xem ra ăn no nên nói chuyện cũng cứng miệng hơn.
Thủy Trung Lăng cười hì hì nhìn Vương Quốc Hoa đang bắt tay với Sở Giang Thu.
- Hỏi ông xã bạn giúp cái, hạng mục lớn như vậy xem có thể xen vào không?
Sở Sở có chút kinh ngạc nói:
- Dì sao lại muốn thò tay vào cái này?
Thủy Trung Lăng nói.
- Không phải dì mà là một người bạn.
Sở Sở suy nghĩ một chút:
- Chuyện này có lẽ không hy vọng, nhà Lưu Linh làm việc này.
Chuyện của Lưu Linh, Sở Sở cũng nói với Thủy Trung Lăng.
- Ai nói muốn làm công trình, có nhiều việc có thể tham gia cùng mà.
Thủy Trung Lăng vừa nói thế, Sở Sở hiểu ngay.
- Cái khác thì dễ nói, chẳng qua quan hệ cụ thể thì dì tự mình chạy. Hạng mục này cuối cùng đặt ở tỉnh hay trên trung ương vẫn còn có tranh luận chưa được xác định.
Sở Sở nói chính là lúc xác định hạng mục, Thủy Trung Lăng hiểu ý gật đầu nói.
- Cái này cần tranh thủ một chút, chẳng qua dì nghe nói Lãnh Vũ có tiếng nói khá quan trọng ở vấn đề này.
- Sở Sở, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại hma, Sở Sở đáp.
- Anh vào trước đi, em nói chuyện với dì.
Đuổi Vương Quốc Hoa đi, Sở Sở mới kinh ngạc nói:
- Phương gia hoàn toàn chịu thua ư?
Thủy Trung Lăng nhỏ giọng nói:
- Không chịu thì còn có thể thế nào? Đã đến nước này thì bên kia nhất định sẽ thừa thắng truy kích. Cháu không xem xem mấy năm nay nhà đó ăn nhiều như vậy, ai mà không đỏ mắt. Tuy nói là hai năm nữa mới đến Đại hội nhưng thực tế đã sớm bắt đầu tranh đoạt rồi.
Sở Sở suy nghĩ một chút, chuyện này rất quan trọng đối với Vương Quốc Hoa. Tuy hạng mục này rơi vào thị xã Thiết Châu nhưng nếu như bí thư thị ủy mà lại không có sức ước thúc gì đối với hạng mục thì đúng là quá mất mặt.
- Nghe ý của hắn là không muốn xen vào quá sâu.
Sở Sở vẫn có chút băn khoăn, cô lấy Vương Quốc Hoa nên đương nhiên phải suy nghĩ cho lợi ích của hắn. Thủy Trung Lăng giật dây Sở Sở cũng là vì lợi ích bên phía mình mà.
- Chuyện đã như vậy rồi, cháu nói với hắn là không tranh sẽ làm người ta coi thường. Dì chỉ nói như vậy thôi, cháu xem rồi làm. Đúng, nghe nói hạng mục cuối cùng xác định đầu tư 22 tỷ, tin tức tuyệt đối chính xác, bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia truyền tới đó.
Thủy Trung Lăng nói xong cũng dừng lại.
Hai người phụ nữ ở ngoài nói chuyện, Vương Quốc Hoa và Sở Giang Thu cũng bắt đầu nói chuyện. Trà đã được pha sẵn, Sở Giang Thu coi như sớm chuẩn bị đón Vương Quốc Hoa.
- Nghĩ như thế nào mà đến gặp bố?
Sở Giang Thu hơi oán giận, từ trước đến giờ Sở Giang Thu vẫn cho rằng mình và Vương Quốc Hoa nếu đồng lòng thì lợi ích sẽ càng thêm bền chặt. Nhưng nói đi cũng nói lại, Vương Quốc Hoa không chịu đi theo phía Sở Giang Thu thì cũng đã tạo ra một con đường. Bây giờ có thể nói Vương Quốc Hoa ở vị trí thích hợp nhất, cũng ở một vị trí rất thích hợp. Nếu đến tỉnh Vương Quốc Hoa sẽ quá bắt mắt, giờ ở dưới một chút thì có không gian rộng rãi hơn để làm việc.
Sở Giang Thu cũng thấy Vương Quốc Hoa quá may mắn.
- Trưởng ban thư ký tỉnh ủy muốn gặp Quách Khánh Hạo, con vốn định để chủ nhiệm Lãnh ra mặt làm trung gian nhưng y thấy không thích hợp nên con phải nhờ bố. Bố cũng có quan hệ khá tốt với bí thư Quách, cái này chắc là có thể giúp.
Vương Quốc Hoa nói ra mục đích, Sở Giang Thu bực mình nói.
- Thằng ranh này, lừa con gái ông không nói, còn không đồng lòng với ông, còn bắt ông phải giúp. Anh nói xem tôi nợ gì anh?
- Bố không nợ gì con cả. Con nghĩ như thế này, con nếu làm tốt thì Sở Sở không phải cũng tốt sao?
Vương Quốc Hoa hơi vô lại kéo Sở Sở ra làm bia cho mình. Sở Giang Thu quả nhiên không có biện pháp với chiêu này.
- Bố đúng là không thấy anh có gì tốt mà Sở Sở cứ khăng khăng đi theo anh, ngay cả bên phía lão gia tử cũng có suy nghĩ khác.
Sở Giang Thu đầy bất đắc dĩ nói, Vương Quốc Hoa cũng nhận ra vài điều từ trong câu nói của đối phương.
Sở Giang Thu thấy Vương Quốc Hoa lộ vẻ suy tư, y cười nói:
- Thằng ranh này cầm tinh con chó à mà mũi thính như vậy? Bỏ đi, bố nói với con, lão gia tử thực tế đã làm không ít việc vì con, con coi như quá may mắn. Lúc trước khi bố đi làm việc, lão gia tử chỉ nói một câu là làm tốt hay không là việc của anh.
Câu này có vài phần không thật, Vương Quốc Hoa coi như không nghe thấy. Sở Giang Thu nói như vậy đơn giản là muốn chiếm vị trí có lợi trong cuộc nói chuyện này.
- Ha ha, lão gia tử làm việc gì vậy bố?
Vương Quốc Hoa khá tùy ý hỏi, Sở Giang Thu không khỏi cười lạnh một tiếng nhìn Vương Quốc Hoa. Y có chút oán giận nói.
- Thằng ranh này nghĩ mình ba đầu sáu tay ư? Chỉ với chút bản lĩnh của anh bây giờ là có thể kéo được hạng mục khổng lồ như vậy sao? Nực cười, không phải lão gia tử bảo lão Chu nói ra ngoài thì anh đã sớm bị người nghiền nát rồi.
Câu này thì Vương Quốc Hoa tin, ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ đây là kết quả thỏa hiệp. nguyên nhân có nhiều, lão gia tử có sức ảnh hưởng lớn trong quân đội, khuynh hướng của ông cũng có thể ảnh hưởng đến đại cuộc toàn Trung Quốc.
- Từ kết quả thì thấy được lão gia tử có khuynh hướng …
Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc nói một câu, Sở Giang Thu phì cười.
- Chỉ riêng lão gia tử là không đủ, còn có ông lão họ Du cũng thể hiện khuynh hướng của mình, nếu không Hứa Nam Hạ sao có thể toàn thân trở ra. Một thời gian nữa Hứa Kiến Thiết cũng sẽ trở lại. Đây là chính trị.
Sở Giang Thu thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa coi như đã thấy rõ toàn bộ câu chuyện.
- Nói như vậy con và bố coi như là cùng một chiến tuyến?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Sở Giang Thu bĩu môi nói:
- Không nghiêm trọng như vậy, nói thẳng ra bố thấy vị trí của con bây giờ là rất ổn, tương lai sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Vương Quốc Hoa cúi đầu tiêu hóa câu nói này một lát. Lúc ngẩng đầu, hắn mỉm cười nói:
- Vậy cũng được, con cứ làm như vậy. Sau việc này con như hiểu mặc kệ con giãy dụa như thế nào cũng không trốn được thân phận con rể của bố. Từ gốc mà nói thì có lợi cùng hưởng, có hại cùng chịu.
Sở Giang Thu cười ha hả đầy vui vẻ.
- Con có thể hiểu như vậy là tốt rồi, nói rõ cái nhìn của con đã có tiến bộ lớn.
Thủy Trung Lăng và Sở Sở nắm tay đi vào đầy thân thiết. Hai người phụ nữ ngồi bên cạnh ông xã của mình. Thủy Trung Lăng nói.
- Quốc Hoa, hai người nói chuyện vui vẻ chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Sở Sở lại cảnh giác nhìn ông bố.
- Về cơ bản đã có vài điểm nhất trí chung.
Vương Quốc Hoa nói lại làm Thủy Trung Lăng cười khổ một tiếng.
- Nói chuyện ở nhà có cần nói chuyện như vậy không?
Sở Giang Thu nghe xong cười hắc hắc nhất là thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Vương Quốc Hoa, y càng thấy vui sướng.
Vương Quốc Hoa không tiện phản bác Thủy Trung Lăng, Sở Sở lại khác. Cô đứng lên kéo tay Thủy Trung Lăng.
- Đi, chúng ta vào trong nói chuyện, đàn ông nói chuyện phụ nữ đừng xen miệng vào, đây là do dì dạy đó.
Lần này đến lượt Vương Quốc Hoa cười nhưng không dám cười thành tiếng.
Sở Sở và Thủy Trung Lăng đi chuẩn bị bữa tối, Sở Giang Thu nói.
- Cháu ngoại bố đâu?
- Cháu ngủ chưa dậy, bảo mẫu đang trông ạ, tối chắc nó lại thức khuya.
- Ừ, bây giờ còn nhỏ kệ nó, lớn là nó sửa lại thói quen. Đúng rồi, tên trưởng ban thư ký kia thì lát con dẫn hắn tới.
Đây coi như nhận lời giúp Vương Quốc Hoa, tâm trạng Sở Giang Thu khá vui vẻ, đây chủ yếu là do câu nói vừa nãy của Vương Quốc Hoa. Sự trưởng thành và cái nhìn đại cuộc của Vương Quốc Hoa làm Sở Giang Thu hài lòng. Một người có thể làm việc thì sao chứ? Không có sự chín chắn về chính trị, không có cái nhìn hơn người thì không thể đi xa.
- Cảm ơn bố. Đúng rồi, có việc này con muốn hỏi ý kiến bố?
Giọng điệu này của Vương Quốc Hoa nếu là do người khác nói thì Sở Giang Thu chưa chắc đã quá để ý. Nhưng từ miệng một tên chết cũng không chịu cúi đầu như Vương Quốc Hoa nói lại làm Sở Giang Thu vui vẻ. Y đầy khí thế vung tay lên.
- Bí thư thị ủy Tân Thành – Lục Vĩnh Hạo gần đây liên tục hẹn gặp, trao đổi với con. Cái này bố thấy sao?
Sở Giang Thu nghe xong nhíu mày nói:
- Lục Vĩnh Hạo, đây cũng là một nhân vật, không đơn giản. Lục gia bây giờ toàn dựa vào y chống đỡ. Lúc trước tranh đoạt chức bí thư thị ủy kia thì không ai coi trọng y, kết quả y lại thắng. Nói như thế nào nhỉ, Lục Vĩnh Hạo này không thiếu sự tàn nhẫn, ánh mắt cũng rất chuẩn.
Sở Giang Thu nói tới đây là dừng, Vương Quốc Hoa thấy ông không tiếp cũng không hỏi tới. thực tế Sở Giang Thu nói như vậy là đủ, Vương Quốc Hoa không rõ thì về nhà trông con cho nhanh.
- Con biết, sau này sẽ giữ khoảng cách với y.
Sở Giang Thu gật đầu nói:
- Con thấy được như vậy là được. Đúng, nghe nói con bị người ta đâm một đao?
Vương Quốc Hoa biết đối phương ám chỉ gì, hắn cũng không dấu mà nói qua cả quá trình và cách xử lý của mình, kể cả phản ứng của các phía. Việc này Vương Quốc Hoa cũng muốn nghe ý của Sở Giang Thu, hắn dù sao cũng thiếu kinh nghiệm.
- Người có thể ra chiêu như vậy đúng là không đơn giản. Chẳng qua cách ứng phó của con khá tốt, chỉ là có một điều con làm không tốt. Chuyện này lúc con báo cáo với Mã Dược Đông thì trước hết không nên nói mình nghĩ như thế nào mà là hỏi Mã Dược Đông hy vọng con nên làm như thế nào
Sở Giang Thu đứng ở góc độ bí thư tỉnh ủy nhìn vấn đề nên thấy rõ hơn Vương Quốc Hoa nhiều. Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Sau đó con suy nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.
- Ha ha, đám người kia chẳng những xem thường con còn đánh giá sai Mã Dược Đông. Lão Mã tuy phải rời khỏi vị trí nhưng từ góc độ nhìn vấn đề của y thì sao có thể để chuyện này mở rộng. Trong lòng tuy có oán giận nhưng đó là việc không thể thay đổi, như vậy cần gì phải đắc tội với người sau lưng con? Y cũng có người nhà mà.
Sở Giang Thu nói làm Vương Quốc Hoa hiểu hoàn toàn. Mã Dược Đông thực tế là chú ý đám người phía sau lưng Vương Quốc Hoa hơn cả.
Cẩn thận suy nghĩ cũng đúng, một Lãnh Vũ, một Sở Giang Thu, thêm cả Hứa Nam Hạ. Những người này đều ở trình độ nhất định thể hiện sự ủng hộ với Vương Quốc Hoa. Dù ai làm bí thư tỉnh ủy cũng chắc không dễ gì động chạm tới Vương Quốc Hoa.
Cuộc nói chuyện này cũng làm cho quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Sở Giang Thu có vài biến hoá.
Sở Sở lúc này đi tới cười nói:
- Hai bố con đang nói chuyện gì thế?
Sở Sở rất thích thấy Vương Quốc Hoa và Sở Giang Thu có quan hệ hòa hợp, vì thế hôm nay cô rất vui.
- Chỉ vài chuyện công việc thôi.
Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại, Sở Sở nói tiếp.
- Quốc Hoa, anh lúc đi gặp lão lãnh đạo thì hỏi xem hạng mục điện phân nhôm kia cuối cùng do đơn vị nào quản lý được không?
Vương Quốc Hoa không suy nghĩ nhiều, hắn thuận miệng nói:
- Cái này có gì quan trọng chứ?
Sở Giang Thu có chút buồn bực vỗ đùi nói.
- Thằng ranh hồ đồ này, hạng mục lớn như vậy mà anh không coi trọng ư? Đây là trụ cột rất quan trọng đối với tương lai của anh, anh không phát hiện nhiều cán bộ địa phương lên Bắc Kinh như vậy sao? Anh thì hay rồi, có sẵn cơ hội lại không muốn.
Vương Quốc Hoa cười khổ nói:
- Con không hiểu mấy về công ty nhà nước, hơn nữa cũng có ấn tượng không tốt về công ty nhà nước.
Sở Giang Thu dở khóc dở cười.
- Bố nói như thế này vậy. Ví dụ như bên ngành điện, cái khác không nói, chỉ eieng kế hoạch tiêu thụ than đá thì con biết trong đó có bao lợi nhuận không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu, Sở Giang Thu thở dài một tiếng:
- Xem ra con không biết cái này. Bố nói với con, hàng năm ngành điện quốc gia đều có kế hoạch mua thua. Con biết than mua trong ngành chênh với thị trường là bao nhiêu không? Gấp đôi.
Sở Sở ở bên thấy Vương Quốc Hoa đang không rõ nên nói tiếp.
- Đây là ưu thế của công ty nhà nước, nói cách khác là nếu anh là lãnh đạo ở bên ngành điện, trong tay anh có kế hoạch thì đó là lợi thế. Trung Quốc là quốc gia giàu tài nguyên, công ty nhà nước chiếm nhiều tài nguyên, đây là cơ sở, anh hiểu rồi chứ?
- Ý của em là tốt nhất nắm hạng mục này vào tay? Anh không có năng lực lớn như vậy mà.
Vương Quốc Hoa đang nói thật, Sở Sở nghe xong cười hì hì đáp.
- Không bảo anh đi bắt mà, em cảm thấy chuyện này anh có thể nói chuyện với chủ nhiệm Lãnh, y nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục với anh.
Sở Giang Thu ở bên nhìn Vương Quốc Hoa đang cúi đầu suy nghĩ, y dứt khoát nói.
- Được rồi, chuyện này con đừng phí đầu óc, trực tiếp hỏi Lãnh Vũ xem có suy nghĩ gì về hạng mục này. Hạng mục khổng lồ này luôn là tâm điểm tranh đoạt. Với sự quan tâm của Lãnh Vũ đối với con thì y sẽ dành cho con nhiều ưu ái với quyền lực trong tay mình. Điểm này con chắc cũng hiểu.
Vương Quốc Hoa nghi hoặc nhìn Sở Giang Thu.
- Ý của bố là chủ nhiệm Lãnh sẽ bỏ hạng mục này?
Sở Giang Thu nói:
- Với tính cách của Lãnh Vũ đúng là khó nói. Một khi đưa xuống tỉnh, con không có đủ quan hệ ở tỉnh thì đúng là không thể nói gì. Hạng mục lớn như vậy, người phụ trách tương lai ít nhất là cùng cấp với con, người ta căn bản không cần nể mặt con. Trừ khi con có địa vị đủ cao trong mắt lão Quách. Nhưng theo bố thấy Lãnh Vũ có ý giúp con đó.
- Con phải suy nghĩ đã.
Vương Quốc Hoa vẫn còn có chút do dự, đây cũng phù hợp với tính cách của hắn. Sở Sở không nói gì mà ngược lại là do Sở Giang Thu nói việc khác.
- Đúng, suy nghĩ dự toán công khai của con được đó. Nếu Lục Vĩnh Hạo định cùng làm cũng không sao.
Vương Quốc Hoa nói.
- Chuyện này con lại không gấp, chờ bí thư Quách đến nhận chức rồi trưng cầu ý kiến xem sao.
Sở Giang Thu thoáng suy nghĩ một chút:
- Ừ, như vậy tốt hơn. Tốt nhất là Quách Khánh Hạo ra mặt ủng hộ con.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Lần này về con sẽ tập trung chính vào điều chỉnh nhân sự và xây dựng kinh tế. Thu hút nhiều hạng mục như vậy thì cũng cần phải chú ý việc chứng thực.
- Cái này là đúng, làm tốt thì đó là trụ cột của con. Thực ra bố rất tò mò là sao bên tỉnh Nam Thiên lại kéo sang tỉnh Đông Hải nhiều như vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cái này con cũng không rõ, chẳng qua đây là do Du Phi Dương lôi kéo.
Sở Giang Thu nghe xong không khỏi bĩu môi nói:
- Thằng ranh này đang giả vờ hả? Con trai bí thư tỉnh ủy đứng ra làm người kêu gọi, trong lưng hắn lại có nhiều tiền đến thế, đám người tỉnh Nam Thiên nịnh còn không kịp.
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Cái này con không rõ.
Sở Giang Thu đúng là muốn vung chân đá Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa và Sở Sở ra khỏi nhà Sở Giang Thu đã là tối đêm. Vương Quốc Hoa lái xe, Sở Sở ngồi ở bên cười rất vui vẻ.
Về nhà Vương Quốc Hoa đầu tiên gọi cho Lãnh Vũ. Lãnh Vũ nghe giọng Vương Quốc Hoa, ông vui vẻ nói:
- Cậu có thể đến bất cứ lúc nào, mai tới văn phòng tôi rồi nói chuyện.
Dập máy, Vương Quốc Hoa và Sở Sở định đi tắm rồi ngủ ai ngờ có người gọi tới.
- Alo, tôi là Vương Quốc Hoa.
Bên kia truyền tới giọng trầm ổn làm Vương Quốc Hoa không tự giác ngồi thẳng lưng. Sở Sở cũng dán tai lại nghe lén.
- Đồng chí Giang Thu muốn dẫn trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tiếu Kính đến gặp tôi, cậu biết không? Tôi đang đánh bài với chủ nhiệm Lãnh.
Câu bổ sung phía sau rất quan trọng, thậm chí có thể nói mang theo một tia bất mãn. Nếu như là do Vương Quốc Hoa làm trung gian thì sao không nhờ Lãnh Vũ mà đi tìm Sở Giang Thu. Cái này nhìn như hợp lý nhưng thực ra không hợp lý.
- Chuyện này tôi biết, chủ yếu là ý của đồng chí Tiếu Kính, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu.
Vương Quốc Hoa khôn khéo giải thích.
- Là như vậy à, vậy được, lát y tới thì cậu gọi cho tôi, tôi sẽ an bài.
Quách Khánh Hạo nói xong liền dập máy, y cười ha hả với Lãnh Vũ.
- Tiểu Vương này làm việc đúng là có biện pháp.
Đây là giải thích khá chính xác của Quách Khánh Hạo. y cho rằng Vương Quốc Hoa đưa ra hai lựa chọn, Tiếu Kính nhiều khả năng sẽ chọn thông qua Sở Giang Thu. Về phần kế tiếp thì phải xem nghệ thuật lãnh đạo của Quách Khánh Hạo. Người này Vương Quốc Hoa có thể trực tiếp dẫn tới, không cần làm phiền Sở Giang Thu.
- Lãn Huynh, như vậy nên xử lý như thế nào?
Quách Khánh Hạo cười hỏi Lãnh Vũ. Lãnh Vũ không lập tức trả lời mà đánh xong quân bài mới nói.
- Tối nay tôi mời Quách huynh ăn khuya.
Quách Khánh Hạo chép miệng cười khổ nói.
- Tôi nói Lãnh huynh, anh cũng …
Lãnh Vũ nói.
- Chuyện kia không phải do tôi có thể làm chủ.
Quách Khánh Hạo rất dứt khoát nói.
- Anh chỉ cần giúp tôi tranh thủ, việc khác tôi đi làm.
Lãnh Vũ không tiếp lời.
- Đánh bài.
Vương Quốc Hoa cầm máy nghe tiếng tút tút đến thất thần. Ý của Quách Khánh Hạo tuy hắn hiểu đôi chút nhưng không rõ hoàn toàn.
Sở Sở từ phía sau dán lên ôm chồng, cô nhỏ giọng nói:
- Đang suy nghĩ gì thế?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không suy nghĩ cẩn thận mà thôi, quên đi, không nghĩ cái này nữa, đau đầu.
…..
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa dậy sớm làm Sở Sở thức theo. Hắn từ toilet đi ra thì thấy Sở Sở cầm máy đưa cho mình.
- Tìm anh đó.
- Quốc Hoa, tôi đã tới Bắc Kinh.
Tiếu Kính nói khá nhỏ, Vương Quốc Hoa thoáng suy nghĩ một chút nói.
- Trưởng ban thư ký ở đâu vậy? Tôi sang đó có tiện không?
Trước đó Tiếu Kính không gọi tới nói rõ có người khác đi đón, vấn đề này Vương Quốc Hoa cũng khá chú ý.
- Tôi chỉ là báo với Quốc Hoa một tiếng mà thôi, đợi tôi vào chỗ ở rồi liên lạc tiếp. Đúng, chuyện kia thế nào rồi?
- Đã bố trí xong. Bí thư Quách nếu rảnh thì tôi sẽ mang trưởng ban thư ký tới luôn.
Quách Khánh Hạo đã nói như vậy, Vương Quốc Hoa cũng không việc gì phải đi đường vòng nữa.
Kết quả này làm Tiếu Kính có chút bất ngờ, y ngẩn ra một chút nói:
- Được, tôi bố trí xong sẽ liên hệ với anh. Cứ như vậy đi.
Dập máy Tiếu Kính hơi đổi sắc, một người phụ nữ bên cạnh y vội vàng hỏi:
- Sao vậy?
Tiếu Kính lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là không nghĩ sẽ thành ra như vậy.
Tiếu Kính hơi hối hận, lúc trước mình còn tỏ vẻ lãnh đạo tỉnh ủy đối với Vương Quốc Hoa, bây giờ xem ra không phải việc tốt. không biết việc này có tạo thành bóng ma trong lòng đối phương không, bí thư thị ủy còn trẻ như vậy mà, không kiêu căng một chút sao được?
- A Xuân, quà em chuẩn bị xong rồi chứ?
Người phụ nữ kia là phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh – tỉnh Đông Hải - Ninh Nghênh Xuân. Ả ra sân bay đón Tiếu Kính, dùng không phải xe của văn phòng mà là một xe Accord màu đen, lái xe cũng không phải lái xe của văn phòng mà là một cô em họ của Ninh Nghênh Xuân.
- Đã chuẩn bị xong, đồ để ở chỗ bạn.
Ninh Nghênh Xuân nhìn cô gái lái xe, Tiếu Kính không nói gì mà đưa mắt nhìn tới. Ninh Nghênh Xuân vội vàng nói:
- Khách sạn đều do Tiểu Dương quản lý, em bình thường cũng phải đi làm.
Tiếu Kính gật đầu nói.
- Tỉnh có biến, khoản tiền kia mau trả về đi.
Ninh Nghênh Xuân ném tới một ánh mắt đầy ẩn ý.
- Em nhớ, nhưng quà kia anh định đưa ai vậy?
Thấy Tiếu Kính nhíu mày, Ninh Nghênh Xuân lập tức nói.
- Xin lỗi, em không nên hỏi.
Tiếu Kính lắc đầu:
- Hỏi cũng không có gì, bỏ nhiều tiền như vậy cơ mà. Anh không sợ nói với em là anh chuẩn bị cho tân bí thư tỉnh ủy.
Vương Quốc Hoa thấy Sở Sở đang cười rất vui vẻ, hắn đưa tay véo má cô nói.
- Sao mà vui vẻ như vậy?
Sở Sở cười lắc đầu nói.
- Không có gì, có anh ở bên là em rất vui.
Sở Sở thật ra muốn nói được sở hữu riêng hắn thật tốt nhưng cô không tiện nói.
Vương Quốc Hoa lắc đầu không tiếp lời.
Lúc hắn mặc quần áo, Sở Sở nói:
- Mấy hôm trước em ra phố gặp được chủ tịch hội sinh viên Vũ Quyên Quyên, cô ta bây giờ làm phó tổng biên tập một tờ tạp chí kinh tế tư nhân, coi như là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh tế. Anh không thấy bộ dạng của ả đâu, còn ra vẻ này kia với em.
Sở Sở ngoài mặt tỏ vẻ không để ý nhưng ánh mắt đã bán đứng cô.
- Lúc ấy sao em không tỏ vẻ một chút?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa tay ôm eo vợ, Sở Sở nghe xong nhỏ giọng nói.
- Không phải vì con anh sao? Ả vừa đến gần là nó khóc lóc, gào thét. Sau em mới phát hiện con không thích mùi nước hoa của ả. Mũi thằng này điêu lắm, mùi nước hoa hơi đậm một chút là nó không ngửi được.
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói.
- Cái này giống anh, mùi nước hoa nặng một chút là muốn chạy xa.
Sở Sở nhích vào lòng vợ, cô dùng đầu đụng đụng vào ngực chồng.
- Ả hôm qua gọi điện tới nói gì mà mười mấy bạn học ở Bắc Kinh cùng gửi thư mời hỏi tối em có thể đi đượ không?
- Hôm qua à?
Vương Quốc Hoa hỏi, Sở Sở gật đầu nói.
- Hôm qua nhưng em chưa kịp nói với anh.
- Vậy thì đi.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói, Sở Sở có chút lo lắng:
- Không ảnh hưởng việc tiếp đón trưởng ban thư ký của anh chứ?
Vương Quốc Hoa thầm nghĩ nếu dẫn Tiếu Kính đến gặp Quách Khánh Hạo luôn thì sẽ không thể hiện được sự quan trọng của mình, vậy để muộn một ngày cũng tốt. Hắn lắc đầu nói:
- Không có gì, chuyện của anh không bị ảnh hưởng đâu.
- Hắc hắc, vậy em phải đi trang điểm mới được, nghe nói có nhiều ngôi sao sẽ tới đó.
Sở Sở thay quần áo đi ra thấy Vương Quốc Hoa vẫn còn bưng bát, cô nói.
- Em đi làm tóc, vẫn ở chỗ Viên Viên.
Bảo mẫu bế thằng bé ra, Vương Quốc Hoa bỏ bát ôm nó.
- Con trai, chúng ta ra ngoài chơi.
Lần này thằng bé không chống đối, ngoan ngoãn để bố ôm. Tay nó còn không ngừng túm túm râu Vương Quốc Hoa mà nghịch.
Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, gọi đến là Lãnh Vũ. Lãnh Vũ nói với giọng hỏi ý kiến.
- Hạng mục kia Quách Khánh Hạo muốn nắm trong tay, cậu thấy sao?
Nắm trong tay tự nhiên là muốn do tỉnh phụ trách quản lý. Vương Quốc Hoa hôm qua nói chuyện với bố vợ nên cũng có nhận thức nhất định.
- Bảo sao trước mặt ngài y lại cho tôi nhiều lợi ích như vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói, Lãnh Vũ nghe xong thản nhiên nói:
- Cái này cậu không cần phải để ý áp lực trong đó làm gì.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Tôi thật ra không để ý cái này, chỉ sợ một vài nhân tình tìm tới cửa mà thôi.
- Vậy chờ một chút, lát cậu biết rõ rồi báo tôi, tôi sẽ tranh thủ giúp cậu.
Lãnh Vũ nói làm Vương Quốc Hoa thấy ấm áp, hắn hạ giọng nói.
- Làm như vậy có ảnh hưởng gì đến ngài không?
- Tôi nếu hoàn toàn không để ý gì thì Quách Khánh Hạo chắc đã yên tâm. Cậu nói có đúng không?
Lãnh Vũ có chút bất đắc dĩ, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.
- Đúng thế, có quá ít người như ngài trong chính trị.
Lãnh Vũ cắt ngang:
- Dừng lại, đừng khen như vậy …
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu