Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 694 : Phi Tuyết Bạch Hồ (*)
(*) nghĩa là cáo trắng trong tuyết rơi, ta giữ nguyên vì như thế hay hơn.
Con bạch hồ đã ăn xong cái bánh kia, không biết có phải do nó đã đói bụng mấy ngày nay nên đã vì số thức ăn này mà đã cảm thấy yên tâm với Thẩm Thạch ít nhiều hay không mà vẻ mặt của nó khi núp trong góc kia đã bình tĩnh lại hơn một chút, lá gan bắt đầu lớn dần, dám thò đầu ra mà nhìn ngó, dò xét cái huyệt động này, rõ ràng là chưa có ý định rời đi.
Thẩm Thạch nhìn kỹ con bạch hồ một hồi lâu nhưng vẫn chẳng thể chắc chắn được nó có phải là con bạch hồ xui xẻo bị đuổi ra khỏi hang ổ mà mình đã lờ mờ nhìn thấy mấy ngày trước hay không, nhưng sau đó hắn lại lập tức cười thầm trong bụng, nghĩ rằng chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng, liền tiện tay tiếp thêm vài thanh củi vào trong đống lửa.
Ngọn lửa đang bập bùng thì bỗng đột nhiên cháy lên mạnh liệt khiến cho cả sơn động sáng bừng. Ánh sáng phát ra dọa cho con bạch hồ giật mình nhảy dựng, cả người nó liền lập tức rụt vào trong vô thức. Có thể thấy con tuyết hồ này vẫn còn có một loại sợ hãi tự nhiên đối với ánh lửa, tuy vậy có lẽ do ngoài trời gió tuyết quá lớn, không khí quá lạnh lẽo khiến cho nó thực sự quyến luyến cái hang động ấm áp này, dù cho có chút sợ hãi thì cũng chỉ co người nấp vào trong góc chứ không lập tức chuồn đi.
Thẩm Thạch liền bước tới cửa động rồi đậy cửa lại bằng mấy tấm ván gỗ, khiến cho tiếng gió tuyết ở bên ngoài trong thoáng chốc liền nhỏ đi rất nhiều, tuy thế hắn làm như vậy cũng là chặn luôn đường đi ra ngoài động. Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt của con bạch hồ kia đang lưỡng lự đảo điên, dường như nó đang hoảng sợ.
Thẩm Thạch lắc đầu, đi vào trong huyệt động rồi nằm xuống, sau đó hắn mặc kệ con bạch hồ kia có hiểu được tiếng người hay không mà nói một câu: "Ngủ."
Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại.
Đêm nay hắn vốn tưởng rằng mình sẽ trằn trọc không yên giống như những lần nội tâm đang ngổn ngang tâm sự trước đây, vậy mà chẳng biết từ lúc nào hắn đã bất giác chìm vào trong giấc ngủ say.
Hắn mơ thấy một giấc mộng, một cơn ác mộng.
Hắn mơ thấy mình bỗng nhiên bé lại, trở về những năm tháng vẫn còn sống tại Âm châu, mơ thấy mẹ ruột của mình không phải mất đi ngay từ lúc hắn sinh ra mà vẫn còn sống bên cạnh hai bố con hắn, mỗi ngày đều cười nói vô cùng vui vẻ.
Rồi bỗng đến một ngày, bầu trời âm u, mây đen giăng kín, những ngọn gió lạnh cứ không ngừng thổi tới, có một đám người đột nhiên xông vào trong nhà hắn. Đó là một căn nhà rất lớn, trông giống như một tòa đại lâu, bên trên có treo một bảng hiệu viết ba chữ to. Hắn thoáng nhìn qua thì thấy đó là: Thiên Nhất Lâu.
Lập tức có tiếng kêu gào, tiếng đao búa vang lên. Sau đó có máu tươi tung tóe, có tiếng khóc thê lương, từng thân hình lần lượt đổ gục, ngã xuống trong vũng máu. Cuối cùng cũng đến phiên cả nhà của hắn, đám hung thủ cầm trong tay những lưỡi đao sắc bén kia liền lao tới, một đao đã chém chết người cha mập lùn, còn mẹ hắn vẫn chỉ ôm chặt lấy đứa con nhỏ tuổi, không chịu buông tay. Bà ra sức giãy giụa, nước mắt trào dâng.
Những giọt nước mắt như châu ngọc nhỏ xuống trên mặt hắn lại lạnh đến thấu xương, như xuyên thẳng vào trong tim.
Ánh đao kia bỗng nhiên chém xuống!
Huyết quang hiện ra...
Thẩm Thạch bỗng bật dậy, toàn thân run rẩy. Hắn há miệng thở hổn hển hồi lâu mới dần dần bình tĩnh lại, liền ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong căn động âm u, đám lửa kia đã sớm tắt lụi, chỉ còn để lại một đám tro tàn. Ở khe hở giữa tấm ván gỗ và cửa động kia có một vài tia sáng xuyên qua.
Hóa ra đã tới bình minh.
Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn những luồng ánh sáng kia, sau đó hắn từ từ đưa tay vuốt lấy khuôn mặt của mình. Bàn tay hắn lạnh buốt và ẩm ướt như băng sương hàn lãnh, cảm giác vô cùng giống với trong giấc mơ khiến cho nội tâm hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Hắn đứng lên và đi tới cửa động, dời tấm ván sang một bên rồi bước ra ngoài, chỉ thấy ánh mặt trời đã chiếu xuống, từng bông tuyết trắng vẫn đang bay lả tả như nói cho hắn biết một ngày mới đã bắt đầu.
***
Khi quay vào trong động thu dọn đồ đạc để chuẩn bị tiếp tục hành trình, Thẩm Thạch liền nhìn con bạch hồ kia vẫn đang co mình trong góc, toàn thân nó uốn cong lại thành một hình tròn trông như quả bóng da xù lông, đầu nó đang vùi trong cái đuôi xù to, mềm mại, lồng ngực phập phồng có vẻ như đã say giấc nồng.
Không biết con Tuyết Hồ này đã lang thang trong tiết trời gió tuyết này bao lâu, có lẽ nó đã quá mệt mỏi cho nên dù qua đêm bên cạnh một con người thì nó vẫn ngủ được một giấc rất say.
Thẩm Thạch ngắm nhìn nó, một tia ôn hòa liền hiện ra trong mắt. Tuy thế hắn cũng không nán lại quá lâu, chỉ nhìn một lát rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lại đứng dậy bước ra ngoài.
Đối diện với những cơn gió tuyết kia mà bước về phía trước.
Hiện giờ trời đã sáng, các bằng hữu của hắn ở Trấn Long Điện có lẽ đã tỉnh rồi. Không biết đến giờ bọn họ đã phát hiện ra bức thư do hắn lưu lại chưa, cũng không biết bọn họ có tin vào những lời trong đó hay không?
Trong gió tuyết đằng xa có một cái bóng mờ khồng lồ, hình dáng nhấp nhô trập trùng không theo một quy tắc nào cả, đó chắc hẳn là Tuyết Long Sơn mạch. Tinh thần của Thẩm Thạch liền trở nên phấn chấn, hắn rảo bước đi nhanh về phía đó.
Cứ thế đi được một đoạn đường, Thẩm Thạch bỗng nhiên có một cảm giác gì đó khiến cho hắn quay ngoắt lại phía sau, liền trông thấy con bạch hồ đang đi trên mặt tuyết ở cách mình khoảng hơn mười trượng, dù lúc gần lúc xa nhưng cứ mãi đi theo sát hắn.
Thẩm Thạch ngắm nhìn con bạch hồ một lát rồi bỗng nhiên nhếch miệng, nở một nụ cười với nó rồi vẫy vẫy tay.
Con bạch hồ lại như càng hoảng sợ, liền vội vàng dừng lại rồi lùi lại vài bước về phía sau.
Thẩm Thạch lắc đầu cười, không để ý tới nó nữa mà lấy Tiểu Long chu ra. Hắn bước lên nó rồi vung tay, chỉ thấy một đám bụi tuyết bay lên, người hắn liền lướt đi như một mũi tên rời cung, vẽ lên trên mặt tuyết một đường vòng mỹ lệ.
Trời đất bao la, tuyết trắng tinh khôi, người phi cáo chạy, gió tuyết lượn quanh, khung cảnh giống như một bài ca cổ đang vang vọng giữa đất trời âm u.
***
Một ngày sau, Thẩm Thạch đã tới được Tuyết Long sơn mạch, mà con bạch hồ kia cũng không hề bị hắn bỏ rơi, đã chạy theo hắn mà đến được nơi này. Có lẽ trong suốt cuộc hành trình kỳ dị này nó đuổi theo hắn đã thành quen mà về sau, người và cáo dần dần trở nên ngày càng ăn ý. Tuy rằng con bạch hồ vẫn có phần cẩn thận và cảnh giác, không chịu tới quá gần Thẩm Thạch nhưng trong phần lớn thời gian nó đã buông lỏng sự đề phòng với hắn, kể cả những lúc nghỉ chân dọc đường nó cũng thường dừng lại ở cách Thẩm Thạch không xa, đồng thời nhìn Thẩm Thạch mong ngóng cho đến khi hắn cười cười mà ném qua vài thứ thức ăn, khiến cho nó há miệng ăn sạch như hổ đói.
Đoạn đường bên trong Tuyết Long sơn mạch này tất nhiên không thể đi được dễ dàng như trên Tuyết Nguyên bằng phẳng, nhưng Thẩm Thạch lại vô cùng kinh ngạc mà nhận ra rằng con bạch hồ kia vẫn cứ bám được theo hắn như cũ. Trên đường vượt núi không biết có phải do vận khí không may mắn được như lần trước khi đi với Vĩnh Nghiệp hay không mà Thẩm Thạch liên tục gặp phải Yêu thú đang qua lại trên sơn đạo, trong đó có một vài con vô cùng hung hãn nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay hắn.
Con bạch hồ vẫn một mực đi theo hắn, chứng kiến được tất cả những lần kia, mỗi khi có chiến đấu nó lại trốn sang một bên cho đến khi Thẩm Thạch giết sạch hết Yêu thú rồi mới lén chạy ra ngoài, còn đánh bạo mà ăn vụng những phần máu thịt còn dư lại trong xác mấy con Yêu thú, ăn đến khi no mới ngừng lại, bước chân đi theo Thẩm Thạch lại càng khẩn trương hơn.
Cứ như vậy, trên con đường đi hữu kinh mà vô hiểm (*), Thẩm Thạch đã vượt qua được Tuyết Long sơn mạch này mà tiến thẳng về phía nam. Cuối cùng gió tuyết đã dần dần yếu bớt, một ngày nọ hắn trông thấy được bóng dáng của một ngôi thành.
Đó là thành Phi Tuyết.
Hắn dừng chân trên mặt tuyết mà nhìn lại, thoáng quan sát con bạch hồ toàn thân phủ đầy tuyết trắng đang đứng cách mình hơn một trượng này rồi bỗng nhiên liền cất tiếng gọi:
“Này!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiên
Tiêu Đỉnh
Lục Tiên - Tiêu Đỉnh
https://isach.info/story.php?story=luc_tien__tieu_dinh