Chương 649: Giáo Huấn
hòng bệnh số 7?
Trứu Văn Uyên càng nhíu mày chặt, hình như đang suy tư gì đó, một lát sau, lại nhìn bác sĩ Trương, hỏi:
- Gần đây có người đến thăm cô ta không?
Bác sĩ Trương dè dặt liếc Hướng Nhật một cái, lắc đầu:
- Không có.
- Uhm, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho ta biết.
Căn dặn xong, Trứu Văn Uyên xoay người đi ra khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Hướng Nhật, hiển nhiên, trong mắt hắn, đấy chỉ là một tiểu nhân vật không đáng kể, hoàn toàn không xứng để hắn tiếp xúc.
Hướng Nhật đi theo Trứu Văn Uyên ra khỏi văn phòng, thấy hắn đi vào phòng bệnh số 7, Hướng Nhật cũng lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh số 7. Hắn muốn biết, rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì.
- Văn Tĩnh.
Nghe giọng Trứu Văn Uyên không thấy hỉ nộ ái ố gì, nhưng rất âm trầm.
- Sao anh lại tới đây?
Nữ nhân tóc dài trên giường bệnh hơi ngẩng đầu lên, nhưng rồi lập tức cúi đầu, giọng thản nhiên như không, cứ như đang nói với một người xa lạ không hề có quan hệ với mình.
- Ta là ca ca ngươi, đến thăm cũng không được sao?
Giọng Trứu Văn Uyên rõ ràng mang chút tức giận, đúng vậy, đối với đứa em gái ruột không nghe lời này, hắn hoàn toàn không có bất cứ hảo cảm gì. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chỉ cưng chìu một mình nó, thậm chí còn lên kế hoạch để phần lớn gia sản cho nàng thừa kế, hắn có thể vui được sao? Nhưng cũng may, cô ta này cũng không biết nổi cơn điên gì, lại đi yêu một cô nhi không cha không mẹ, hơn nữa còn chưa lập gia đình đã có con, làm mất hết thể diện Trứu gia. Nếu không mình được nở mày nở mặt như giờ sao?
- Ca ca?
Nữ nhân tóc dài nói nhỏ một câu tự giễu mình, rồi im lặng.
Nhưng Trứu Văn Uyên lại càng tức giận, hắn chịu không được cái giọng như thế hờ hững với hết thảy của muội muội, đã bị đá khỏi Trứu gia rồi, nó còn đắc chí gì chứ? Còn tỏ ra kiêu ngạo gì chứ?
- Ngươi còn nhớ thằng kia à, cũng đã mấy năm rồi, nói không chừng thằng kia chết lâu rồi.
Trứu Văn Uyên gằn giọng nói, trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo như độc xà.
- Anh cút đi cho tôi!
Nữ nhân tóc dài chợt rống to, toàn thân run rẩy không ngừng, kéo theo từng trận ho khan kịch liệt.
Ba sinh viên bên giường bệnh ở giữa nhìn cảnh tượng này không vừa mắt, một người trong số đó tiến lên trước một bước, nói bằng giọng bất mãn:
- Nơi này là bệnh viện, muốn ầm ĩ xin mời đi ra ngoài.
Trứu Văn Uyên quay đầu sang nhìn, lấy thái độ cao cao tại thương đặc trưng của mình để nhìn chằm chằm đối phương:
- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, có tin ta gọi ngay vệ sĩ vào ném ngươi ra ngoài không?
Cậu sinh viên kia khựng lời, nhìn đối phương toàn thân mặc hàng hiệu, hơn nữa còn có vệ sĩ theo bên cạnh, nhất định phi phú tức quý. Mặt nín nhịn đến đỏ bừng, rốt cuộc không nói gì nữa, hai người bạn bên cạnh cũng tự giác không tiến lên phụ họa.
Trứu Văn Uyên không để ý đến đối phương nữa, lại quay sang nhìn nữ nhân tóc dài lúc nãy vẫn có vẻ kích đông, bắt đầu khiển trách nàng, rất ra vẻ huynh trưởng:
- Nhìn lại xem bây giờ ngươi trông thế nào, chẳng những đi làm lao động chân tay, còn ở phòng bệnh như vậy, đúng là làm mất mặt Trứu gia.
Nữ nhân tóc dài đã bình tĩnh lại phần nào, một tay nhẹ nhàng xoa ngực.
- Bây giờ tôi còn là người của Trứu gia ư?
- Chỉ cần ngươi vứt bỏ đứa con hoang kia, cha nói, ngươi vẫn là người của Trứu gia. Toàn bộ công ty cũng chờ ngươi tiếp quản.
Trứu Văn Uyên nói như thể xuất phát từ lòng từ bi, trên thực tế, hắn cũng cũng không ngại thuật lại chính xác lời cha mẹ, mặc dù biết một khi cô ta trở về sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn, nhưng hắn lại càng khẳng định một chuyện, đứa con gái quật cường này sẽ không vứt bỏ con để của mình, cho nên hắn cực kỳ yên tâm.
Ở cửa phòng bệnh, Hướng Nhật nghe đến đó, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, con hoang sao? Trứu gia? Thì ra là các ngươi biến nàng thành như bây giờ.
- Tôi tình nguyện không làm người của Trứu gia!
Trứu Văn Tĩnh trả lời vô cùng dõng dạc, đồng thời cũng hết sức quyết liệt, không ai có thể lay chuyển quyết định của nàng.
- Được lắm, ta xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào?
Trứu Văn Uyên cười lạnh, mấy năm qua, hắn dần mất đi sự kiên nhẫn với trò đùa này, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì không vừa ý, sự kiên nhẫn tưởng như đã phai nhạt lại chậm rãi khôi phục như cũ. Hơn nữa lần này hắn không chỉ tới đùa, còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần đứa em gái này phối hợp.
- Tiểu Ái đã mười tuổi rồi nhỉ?
Trứu Văn Uyên đột nhiên đổi giọng, thản nhiên hỏi.
- Anh muốn làm gì?
Trứu Văn Tĩnh lạnh giọng, nàng cũng biết cái thứ “chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi”( giả bộ thân thiên nhằm thực hiện mưu đồ xấu) chẳng hảo tâm gì, con gái là bảo bối của nàng, không có bất cứ vật gì trên đời này có thể đổi lấy nó, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm thương tổn nó.
- Còn nhớ Lưu Quốc Dương không?
Trong đầu Trứu Văn Tĩnh không khỏi hiện lên hình ảnh một người đáng ghê tởm cứ bám riết lấy nàng, lạnh lùng thốt:
- Quên rồi.
Nhưng hình như Trứu Văn Uyên không nghe được câu trả lời của nàng, tiếp tục nói:
- Hắn muốn nhận nuôi con gái của ngươi, còn có thể đón ngươi về nhà, như vậy, con gái ngươi có cha, mà cô cũng có thể an tâm tịnh dưỡng...
- Trứu tiên sinh phải không?
Lời còn chưa nói hết, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng không chút cảm tình nào.
- Ngươi là ai!
Trứu Văn Uyên xoay người lại, thấy đối phương chính là tên ngoại nhân vừa rồi có mặt trong văn phòng của bác sĩ Trương, hơn nữa còn gọi mình là "Trứu tiên sinh", cuối cùng cũng không vì bị người ngắt lời mà phát tác ngay, nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng.
- Người đánh ngươi.
Hướng Nhật cũng không nói nhảm, tung thẳng một cước, đá bay Trứu Văn Uyên ra ngoài.
- A ——
Trứu Văn Uyên kêu thảm một tiếng, lưng đập vào vách tường rồi bị bắn trở lại, tiếp đó ngã nhào xuống đất.
Hướng Nhật đuổi tới tung thêm một cước, Trứu Văn Uyên đang nằm úp sấp liền bị đá cho lật người lại, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Sự việc bất thình lình khiến người trong phòng bệnh người đều trở tay không kịp, ba sinh viên vừa bị Trứu Văn Uyên dọa thì trợn mắt há hốc mồm, mà Trứu Văn Tĩnh thì kinh ngạc đến ngây người, ngoài ra còn có chút thống khoái, không ngờ kẻ vừa dương dương đắc ý trước mặt mình trong nháy mắt đã bị người ta đánh cho bò không dậy nổi.
- Biết tại sao ta đánh ngươi không?
Hướng Nhật dùng chân dẫm lên lồng ngực Trứu Văn Uyên, khẽ dùng lực, làm hắn đau đến nỗi mặt tái xanh.
- Bởi vì ngươi chính là súc sinh!
Trứu Văn Uyên vô duyên vô cớ bị đánh, giờ lại bị sỉ nhục như vậy, khóe mắt còn liếc thấy ánh mắt hả hê của ba sinh viên mới vừa bị mình dọa, oán hận trong lòng không để đâu cho hết, mang vẻ mặt oán độc trừng mắt với Hướng Nhật:
- Ta sẽ không bỏ qua ngươi!
- Rất tốt, hoan nghênh ngươi tới gây sự với ta.
Hướng Nhật cười lạnh, sự uy hiếp của đối phương uy hiếp trong mắt hắn chẳng khác nào truyện cười.
- Giờ ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi còn không cút đi, ta không dám cam đoan sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Mắt thấy Hướng Nhật thật sự tới gần mình, Trứu Văn Uyên dĩ nhiên không dám chậm trễ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hắn hiểu đạo lý này. Chỉ cần để hắn đi ra ngoài, ắt sẽ có cơ hội báo thù. Cố nén đau đớn, Trứu Văn Uyên đứng lên, chật vật chạy ra khỏi phòng bệnh.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh