Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quốc Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 665: Trinh Thiếu Gia
Đậu tiên sinh nói đại nạn của Sở Lý thị đã buông xuống, tâm tình Lâm Lang vốn hơi ảm đạm, lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng động, đôi mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt lộ ra vẻ phản cảm.
Nha hoàn đến cùng nàng, Sở Hoan cũng nhận ra, gọi là Thúy Bình, lúc này chán ghét nói:
- Tiểu thư, là Tô bá, chắc chắn là Tô Trinh... Trinh thiếu gia lại đang say khướt rồi!
Nói xong, nàng đi qua mở cửa, Sở Hoan đã nhíu mày hỏi:
- Ai là Tô Trinh?
Lâm Lang nhíu mày nói:
- Không có việc gì, ta trở về một chuyến...!
Thúy Bình bên kia mở cửa, quả nhiên thấy Tô bá vội vã tiến vào nói:
- Tiểu thư, Trinh thiếu gia ngày càng không tưởng tượng nổi, bình thường say khướt thì thôi, nhưng hôm nay hắn lại...!
Đột nhiên lão nhìn thấy Sở Hoan bên người Lâm Lang, khẽ giật mình, lập tức ra vẻ mừng rỡ, nói:
- Sở công tử, ngươi trở về rồi sao? Đại Đông gia một mực...!
Vừa nói tới đây, lão vội vàng ngừng lại, khuôn mặt Lâm Lang hơi đỏ lên, liếc Sở Hoan, khẽ nói:
- Hôm sau ta sẽ tới...!
Nàng muốn rời đi.
Sở Hoan vội la lên:
- Lâm Lang, nàng chờ một chút!
Hắn hỏi Tô bá:
- Tô bá, Trinh thiếu gia là ai?
Tô bá liếc Lâm Lang, cuối cùng nói:
- Là em họ của tiểu thư!
- Em họ?
Tô bá thở dài:
- Chắc hẳn Sở công tử cũng biết, nguyên quán Tô gia chúng ta ở tại Tây Bắc, năm đó lão gia hiểu lầm với gia tộc, dưới sự giận dữ đi vào quan nội, tạo ra một mảnh trời đất ở phủ Vân Sơn này.
Sở Hoan hơi gật đầu, chuyện của Tô gia, Tô bá đã từng đề cập đơn giản với Sở Hoan.
Vốn Tô lão Đông gia rất có tài cán trong tộc, nhưng lại bị huynh đệ trong tộc xa lánh, dưới sự giận dữ Tô lão đông gia dẫn theo một đám tộc nhân, vào quan lập hộ, nghe nói sau khi vào quan, cũng chưa từng liên hệ với quê quán Tây Bắc.
Sở Hoan là người thông minh, Tô bá vừa nói mấy câu, hắn liều hiểu được mấy thứ gì đó.
Tô bá thấy Lâm Lang cũng không ngăn cản mình nói tiếp, liền nói:
- Tô gia là đại tộc số một số hai ở ViệtcChâu Tây Quan đạo Tây Bắc, thế nhưng người Tây Lương đánh Tây Bắc, nguyên quán gặp binh tai, Tô thị gia tộc tổn thất thảm trọng, lão gia chủ mang theo tộc nhân còn lại ẩn núp khắp nơi tại Tây Bắc, về sau lại vào quan nội, lúc đầu cũng không tìm tới phủ Vân Sơn, nhưng hai tháng trước cuối cùng lại đi tới phủ Vân Sơn... Trinh thiếu gia này là công tử của Thất lão gia...!
Lão dừng một chút, cười khổ nói:
- Trinh thiếu gia thích uống rượu, mỗi lần sau khi uống say, lại thích phát giận lung tung, mới đến chưa được hai tháng, đã náo loạn trong phủ năm sáu lần, mỗi lần trở lại đều đập đồ đạc, nếu chỉ đập vài thứ thì thôi, nhưng hôm nay...!
Lão muốn nói lại dừng, lắc đầu thở dài:
- Tiểu thư, tiểu thư trở về tự mình xem một chút, thật sự... thật sự không thể tưởng tượng được!
Lâm Lang rốt cuộc nói:
- Tô bá, không cần nhiều lời.
Nàng nói với Sở Hoan:
- Sau này ta sẽ tới thăm bá mẫu, ngươi...!
Dường như nàng muốn nói gì, nhưng Tố Nương cùng Lý phu tử đứng cách đó không xa, cuối cùng cũng không nói tiếp, nhưng đôi mắt lại nhu tình vô hạn, nhấc váy áo muốn rời đi, Thúy Binh đã căng dù giấy dầu, đi bên cạnh.
Sở Hoan thấy Tô bá tự mình tới báo tin, Tô bá rất có uy vọng tại Tô phủ, hoàn toàn xứng đáng là đại quản qua của Tô phủ, ngoại trừ Lâm Lang, trên dưới Tô phủ không ai dám bất kính với lão, thậm chí Lâm Lang cũng lễ kính với lão, hôm nay lão quản ga này bộ dáng cực kỳ tức giận, đội mưa tới tìm Lâng Lang, có thể thấy được vị Trinh thiếu gia kia huyên náo quả thực không thể tưởng tượng được.
Lâm Lang là nữ nhân đầu tiên của Sở Hoan, hơn nữa hắn đã sớm nhận định Lâm Lang là thê tử của mình, hiện giờ Lâm Lang gặp chuyện khó xử, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Đậu tiên sinh dự đoán Sở Lý thị phải mấy canh giờ nữa mới tỉnh lại, vừa vặn có thời gian qua hỗ trợ một chút, hắn lập tức không nhiều lời, quay đầu nói với Tố Nương:
- Tố Nương tỷ, tỷ chuẩn bị cơm tối trước!
Không nói thêm lời nào, hắn cất bước rời đi.
Lâm Lang biết rõ tính tình Sở Hoan, Sở Hoan không tức giận thì thôi, nếu tức giận thì sẽ ra tay không lưu tình thế nào. Nàng vội vàng xách váy áo, cũng bất chấp mưa phùn, chạy chậm theo phía sau, vội la lên:
- Đừng làm ẩu, lão gia chủ lớn tuổi, hắn tốt xấu gì cũng...!
Sở Hoan cũng không đợi nàng nhiều lời, dưới chân có gió, một bước bằng ba bước của Lâm Lang, hắn đương nhiên vô cùng quen thuộc phủ đệ của Lâm Lang, chỉ trong chốc lát đã bỏ lại Lâm Lang ở phía sau.
Lâm Lang lòng nóng như lửa đốt, sợ Sở Hoan ra tay làm thương Tô Trinh, nhưng nàng không đuổi kịp Sở Hoan, trong lòng căng thẳng sốt ruột.
Tuy là như vậy, nhưng trong lòng nàng lại mơ hồ cảm thấy vui mừng, cho dù lúc nào, chỉ cần mình gặp phải phiền toái, chỉ cần người nam nhân này ở bên cạnh mình, hắn nhất định sẽ không chùn bước mà che gió che mưa cho mình.
Nàng cần người đàn ông này, cũng yêu hắn từ bên trong sâu thẳm lòng nàng.
Sở Hoan đi tới Tô phủ, vào trong phủ liền thấy có vài nha hoàn gia phó đang tụ tập một chỗ trong viện, xì xào bàn tán, khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ bất mãn. Sở Hoan đi vào trong sân, mọi người đều đưa mắt nhìn tới, thấy Sở Hoan, đều khẽ giật mình, mọi người lập tức vui mừng, một người đã bước nhanh tới, ngạc nhiên nói:
- Sở... Sở đại ca!
Người này là gã sai vặt Tiểu Lục Tử thông minh lanh lợi trong phủ, lúc trước Sở Hoan pha rượu cho Lâm Lang, Tiểu Lục Tử này ở bên cạnh phụ tá.
Trước khi Sở Hoan vào kinh, quan hệ rất tốt với Tô phủ, từ trên xuống dưới đều quan hệ hòa hợp, mọi người cũng biết Sở Hoan quan hệ mập mờ với Đại Đông gia, chẳng qua mọi người cũng biết đây là chuyện không thể nói với người khác. Lâm Lang bình thường đối xử tử tế với người dưới, cực kỳ ôn hòa, mọi người đều biết cảnh ngộ trước đây của Lâm Lang, có nam nhân như Sở Hoan chiếu cố Lâm Lang, mọi người cũng vui vẻ ngầm ủng hộ.
Hòa Thịnh Tuyền từng gặp phải cảnh ngộ suýt phải đóng cửa, chính nhờ Sở Hoan mới gặp dữ hóa lành, chẳng những đánh bại Phương gia dã tâm bừng bừng, còn khiến cho danh vọng Hòa Thịnh Tuyền đạt tới đỉnh phong, trở thành Ngự tửu của Tây Sơn đạo, trên dưới Hòa Thịnh Tuyền đến rõ ràng trong lòng, đây đều nhờ Sở Hoan ban tặng.
Ai cũng nghĩ không ra Sở Hoan lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, mọi người đương nhiên cũng biết Sở Hoan vào quan làm kinh, chẳng qua thấy được Sở Hoan, đám nha hoàn gia phó trong viện đều cảm thấy vui mừng.
Sở Hoan bày ra vẻ mặt vui mừng với những người này, đưa tay vỗ vai Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục Tử được sủng mà sợ. Sở Hoan còn chưa nói chuyện, liền nghe được một tiếng cười truyền tới từ trong chính đường, tiếng cười kia rõ ràng là tiếng cười của nữ nhân, tiếng cười phóng đãng, không trói buộc.
Sở Hoan nhíu mày.
Lâm Lang là người rất quan tâm lễ giáo, hạ nhân Tô phủ xưa nay đều rất giữ quy củ, làm việc có bài bản, tiếng cười phóng đãng này theo lý thuyết tuyệt đối không thể xuất hiện tại Tô phủ.
Tiểu Lục Tử thấy Sở Hoan nhíu mày, ghé sát vào thấp giọng nói:
- Sở đại ca, là... là Trinh thiếu gia!
- Vì sao có tiếng cười của nữ nhân?
Tiểu Lục Tử cùng mọi người bên cạnh lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, do dự một chút, Tiểu Lục Tử rốt cuộc nói:
- Là... là Trinh thiếu gia mang về... người này...!
Tiểu Lục Tử còn chưa nói rõ, Sở Hoan đã rõ ràng.
Trong lúc nhất thời hắn nổi giận lôi đình.
Đây là tổn thương tôn nghiêm trọng tới Lâm Lang.
Hắn sải bước đi qua, tới trước cửa chính đường, đã thấy cảnh tượng khó coi bên trong. Một cậu ấm mặc ao dài mỏng, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nuông chiều từ bé, nằm trên một chiếc ghế, hai nữ tử phóng đãng trang điểm đậm một trái một phải rúc bên cạnh gã. Hai nữ tử xinh đẹp này quần áo đều không chỉnh tề, búi tóc mất trật tự, cậu ấm kia một tay xoa nắn bờ mông đầy đặn của một nữ nhân, tay kia thì ôm cổ nữ nhân khác, nàng kia tay cầm bầu rượu, mớm rượu vào miệng cậu ấm, chơi trò miệng đối miệng.
Cậu ấm kia cực kỳ hưởng thụ, lúc này sắc trời đã sớm tối đen, trong đại đường thắp đèn dầu, xuân ý nồng đậm. Trong mắt Sở Hoan lạnh lẽo, hắn nheo mắt, khuôn mặt bình tĩnh xuống, chậm rãi đi qua.
Cậu ấm kia vẫn còn hứng thú chơi miệng đối miệng với nữ tử kia, một nữ tử khác thấy có người tiến vào, Sở Hoan mặc quần áo bình thường, nàng kia còn tưởng hạ nhân trong phủ, khua tay nói:
- Ai bảo ngươi vào? Còn không đi ra, không có Trinh thiếu gia phân phó, ngươi dám đi vào, không sợ Trinh thiếu gia đánh gãy chân ngươi sao?
Sở Hoan cũng không để ý tới kỹ nữ kia, chỉ dò xét cậu ấm vài lần, thấy gã cũng không quá hai mươi tuổi, cũng tạm coi là cao lớn, mi thanh mục tú, chẳng qua khuôn mặt lại hơi hèn mọi bỉ ổi.
Thấy Sở Hoan không để ý tới, kỹ nữ kia vươn tay lay cậu ấm Tô Trinh vài cái, gắt giọng nói:
- Trinh thiếu gia, ngài nhìn xem, đồ chó con này không nghe ngài phân phó, tự mình xông vào, ngài bảo tỷ muội chúng ta có tâm tư hầu hạ ngài sao? Trinh thiếu gia, ngài đã nói, nếu ai không nghe phân phó, sẽ đánh gãy chân hắn, hiện giờ hắn không nghe ngài phân phó, ngài xem làm sao bây giờ?
Tô Trinh say men, vươn tay nâng cằm kéo miệng kỹ nữ kia tới, hung hăng hôn một cái, lúc này mới lườm Sở Hoan mắng:
- Tự mình quỳ bên ngoài, chờ bổn thiếu gia tới tìm ngươi!
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, liếc hai kỹ nữ kia, nói:
- Các ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với Trinh thiếu gia!
Hai kỹ nữ kia đều lộ ra vẻ khinh thường, một kỹ nữ xem thường nói:
- Ngươi là ai? Trinh thiếu gia không có tâm tư nói chuyện với ngươi.
- Nếu như hai vị không ra ngoài, vậy để ta tới mời hai vị ra!
Sở Hoan mỉm cười, sải bước tiến tới, không nói hai lời, vươn hai tay tóm lấy tóc hai kỹ nữ kia, kéo như chó chết ra ngoài. Hai kỹ nữ này lập tức hô lớn hô nhỏ, chẳng qua Sở Hoan động tác lưu loát, căn bản không để họ phản ứng, lập tức kéo ra trước cổng chính, tiện tay ném ra. Hai kỹ nữ lảo đảo bị đẩy ra cửa, chân đứng không vững, đều đặt mông ngồi xuống mặt đất ướt sũng.
Lúc này Lâm Lang đã tới viện, thấy Sở Hoan kéo hai kỹ nữ đẩy ra, lắp bắp kinh hãi, lại thấy Sở Hoan bắt đầu vén tay áo, lòng biết không ổn, bước nhanh tới, vội la lên:
- Không nên ra tay...!
Liền thấy Sở Hoan đã đóng cửa lớn rầm một cái, lập tức nghe được tiếng chốt cửa. Lâm Lang thấy thế, biết rõ không cách nào ngăn cản, thở dài, mọi người trong viện lại mở cờ trong bụng, mừng thầm trong lòng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Sa Mạc
Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quoc_sac_sinh_kieu__sa_mac