Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 646: Thù Hận
S
ự đời trên thế gian này, đúng là luôn tồn tại những điều kỳ diệu. Đôi khi, chỉ vì một việc nhỏ, hay gặp một người nào đó cũng có thể thay đổi cả một cuộc đời. Điều kỳ diệu đó có thể khiến con người ta sống tốt hơn nhưng cũng có thể khiến họ lầm than đau khổ hơn. Nhưng điều quan trọng nhất là làm người ta biết được sự thật.
Nếu không phải vì gặp lại cô nương nghèo khổ đó, có lẽ cuộc đời của nữ anh kia đã không nông nỗi thê lương.
Chỉ có điều trên thế giới này, nếu có thể lùi lại phía sau thì đã không có chữ “nếu”. Cho nên tiểu nha đầu kia khi lớn lên lại gặp chính nữ nhân đau khổ đó, khiến cuộc đời nàng rẽ sang một lối khác, một con đường khác.
- Nữ anh năm đó tròn 17 tuổi.
Gương mặt sáng bóng của Diễm Tuyết Cơ dán sát ngực Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Nàng không phải là một tiểu hài nữ dễ bị lừa gạt. Lời nói của nữ nhân kia cũng không tin ngay, mà từng bước điều tra lại chuyện cũ. Tuy mới chỉ 17 tuổi, nhưng mà nữ anh từ nhỏ đã được dạy dỗ như một nam nhi. Khi các cô nương khác học thêu hoa thì nàng đêm đêm phải oằn lưng cõng cả tảng đá nặng suốt một canh giờ. Khi các cô nương khác đang chìm trong giấc mộng, thì nàng đã phải sớm tỉnh dậy luyện tập. Từ khi lên 3, nàng đã sống cuộc sống như vậy, kéo dài suốt 14 năm, đến năm nàng 17 tuổi mới thôi.
Hàn Mạc nghe đến đó, trong lòng đã có 8 phần khẳng định, chuyện của nữ anh kia, chỉ sợ chính là của Diễm Tuyết Cơ.
Từ lúc biết Diễm Tuyết Cơ đến nay, báu vật xinh đẹp này luôn như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, bí ẩn thần kỳ, nhưng hôm nay nghe chuyện xưa, Hàn Mạc mới biết, không ngờ nàng này lại có một cuộc đời chua xót đến thế.
- Vào lúc 17 tuổi, võ công của nữ anh đã rất cao minh. Nữ anh theo lời nữ nhân kia kể, âm thầm tìm hiểu. Sự tình năm đó, trong phủ có rất nhiều người biết, tuy rằng đã 17 năm qua đi, những tôi tớ cũ lưu lại trong phủ không còn nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nữ nhi anh thư đó biết được sự thật, biết mẹ mình ở trong phủ đã phải chịu đựng những đau khổ thế nào… Nữ anh lần theo manh mối, tìm được nơi ở của bà ngoại. Nàng lại dựa vào lời kể của hàng xóm, tìm được mộ mẹ. Cho đến hôm nay, nàng vẫn còn nhớ rõ, trên mộ của mẹ mình, mọc lên một cây cổ thụ cao ngất xanh ngắt. Có lẽ vì Vân Cơ đã sống một đời quá bất hạnh nên sau khi chết đi, trời cũng rủ lòng thương, cho mọc lên một cây xanh che nắng mưa cho phần mộ của mình.
Nói tới đây, Diễm Tuyết Cơ dừng lại, không nói tiếp, thân hình run rẩy. Hàn Mạc ôm chặt nàng, cảm thấy ngực đẫm ướt, hiểu rõ, đó chính là nước mắt của Diễm Tuyết Cơ.
Hắn nhẹ nhàng im lặng vuốt mái tóc đen huyền của nàng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, rất khẽ… vỗ về rất khẽ…
Một lúc sau, Diễm Tuyết Cơ mới nhẹ giọng hỏi:
- Mạc, ngươi có biết nữ anh sau khi hiểu rõ mọi chuyện đã nghĩ gì không?
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, mới nói:
- Đòi lại lẽ phải.
Diễm Tuyết Cơ lắc đầu:
- Nàng lúc ấy cũng không nghĩ như vậy. Nàng đứng trước mộ mẹ suốt một ngày, cảm thông nổi khổ đau mà mẹ đã gánh chịu. Nàng lúc đó đã tin hoàn toàn vào câu chuyện, điều duy nhất mà nàng muốn làm là khiến nam nhân kia phải đứng trước mộ mẹ nói một câu xin lỗi. Có lẽ lúc ấy nàng chưa đủ lớn, có lẽ còn quá hồn nhiên. Nàng cảm thấy điều đó chẳng có gì là quá khó khăn cả.
Vì thế vào một buổi tối, nàng tìm gặp người cha vô tình của mình, nói rằng nàng đã biết hết thảy mọi chuyện.
Diễm Tuyết Cơ giọng đã bình tĩnh trở lại:
- Nàng cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, dù sao nam nhân đó cũng đã dưỡng dục nàng 17 năm, cho nên chỉ yêu cầu ông ta đến trước mộ mẹ nói một câu xin lỗi, như là một lời sám hối muộn mằn.
- Nhưng nam nhân đó không đi, đúng không?
Hàn Mạc cắn răng hỏi.
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng:
- Không hề. Bởi vì trong mắt nam nhân đó, Vân Cơ và ông ta sớm đã cắt đứt quan hệ. Ông ta thậm chí trước mặt nữ anh nọ còn trách cứ Vân Cơ trông biết tự trọng. Hơn nữa, còn đe nàng về sau không được đi lại thăm nom mộ mẹ. Nếu không… liền đuổi khỏi nhà…
Thời điểm đó, nữ anh kia rốt cuộc hiểu, nam nhân trước mắt nàng là kẻ vô tình bạc nghĩa, vợ mình đã chết đi rồi mà vẫn còn không tiếc lời nhiếc móc thóa mạ.
Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:
- Vào đêm đó, nữ anh kia lại tìm bà cả, hỏi bà có hối hận chút nào về việc đó không? Thì vị quý phu nhân tôn quý đó trước mặt nàng cười nhạo Vân Cơ là một nữ tử phong trần, căn bản không đáng được bước chân vào phủ đệ cao quý này. Bà ta cũng không tiếc lời mắng thẳng vào mặt nữ anh kia là con của một kỹ nữ…
Nghe đến đó, Hàn Mạc khe khẽ thở dài.
Bi kịch không thể tránh!
Bà cả độc ác đó, sợ rằng đã gặp phải họa lớn.
Nghe Hàn Mạc thở dài, Diễm Tuyết Cơ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Ngươi cảm thấy nữ anh không nên giết mẹ cả.
- Ta chỉ cảm thấy giết quá muộn.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu là ta, ta cũng sẽ giết chết bà ta. Chỉ có điều để nàng sống 17 năm, ông trời thật đã quá bạc đãi người tốt rồi.
Gương mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ mang theo sát khí, khóe miệng cười lạnh:
- Nữ anh cũng không kiêng dè, trước mặt các nha hoàn, dùng dao găm đâm xuyên qua cổ họng của bà ta. Nha hoàn kêu thét lên. Nam nhân kia chạy đến, thấy thi thể dưới chân nữ anh, cũng đã không hề lưu tình mà giết sạch đám tôi tớ biết chuyện này… sau đó … muốn giết chết đứa con bất hiếu trong mắt hắn. Nữ anh đương nhiên không phải là đối thủ. Nhưng nàng đã sống sót vì chú bé con năm xưa bây giờ đã 27 tuổi lại đúng lúc đó chạy đến, ngăn cản nam nhân kia xuống tay. Đó chính là chú bé con năm xưa đã đón nhận nữ anh từ tay bà ngoại lưu lại phủ… vào lúc nữ anh sắp bị giết lại xuất hiện…
- Là độ đệ của nam nhân đó?
- Đúng!
Diễm Tuyết Cơ gật đầu.
- Nữ anh cũng không cố chấp mà nhận lấy cái chết, ôm vết thương bỏ chạy. Nàng mang theo một niềm tin, cả đời này, nhất định sẽ phải hoàn thành việc kia, buộc nam nhân đó phải quỳ rạp trước mộ mẹ, buộc ông ta phải xin lỗi về những sai lầm đã qua… Nàng nhất định không thể chết!
Hàn Mạc nhíu mày:
- Chuyện đó vẫn không thể thực hiện sao?
Diễm Tuyết Cơ cười khổ:
- 10 năm sau tiếp theo, nữ anh kiên trì học võ nghệ, chính là muốn đánh thắng nam nhân, buộc ông ta đến trước mộ phần. Trong suốt 10 năm, nữ anh 3 lần đi tìm, đều bại dưới tay nam nhân.
Nói đến đây, Diễm Tuyết Cơ ngừng lại, hạ giọng nói:
- Mạc… ôm chặt ta… ta lạnh…
Diễm Tuyết Cơ lúc trước đã mất quá nhiều âm khí, nên quả nhiên bây giờ hơi nhiễm lạnh. Hàn Mạc biết trong lòng nàng lúc này nhất định rất bi thương ảm đạm, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng. Lại kéo thêm áo ngủ bằng gấm, trùm lên thân hình khêu gợi mềm mại đó…
Chuyện xưa, Diễm Tuyết Cơ nếu không nói rõ ra, Hàn Mạc cũng sẽ không hỏi.
Nếu nàng không muốn nói, Hàn Mạc cũng sẽ tôn trọng mà không căn vặn.
- Ngươi là người đầu tiên ta kể chuyện xưa.
Diễm Tuyết Cơ ép sát vào người Hàn Mạc, dường như muốn tìm chút hơi ấm, hơi ấm đó sẽ khiến nàng có thêm sức manh. Một nữ tử võ nghệ siêu quần, lúc này dịu ngoan như một con nghé con, lẳng lặng mà co tròn trong lòng ngực của nam nhân.
Trong phòng im lặng!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diễm Tuyết Cơ rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Hàn Mạc, thấy ánh mắt trong suốt dịu dàng của hắn đang nhìn mình.
- Ngươi đi về trước đi.
Diễm Tuyết Cơ đôi mắt hoe đỏ, nhưng vẫn mỉm cười:
- Hàn tướng quân nếu đêm nay không về, sợ rằng thuộc hạ sẽ rất lo lắng.
- Ta ở với nàng!
Hàn Mạc dịu dàng nói.
Diễm Tuyết Cơ cười hì hì:
- Có phải là nghe chuyện xưa, liền nghĩ nữ anh chính là ta?
- Chẳng lẽ không phải?
- Đùa ngươi thôi.
Diễm Tuyết Cơ cười:
- Là ta nghe được câu chuyện ấy, kể lại, muốn chọc ngươi chút thôi.
Hàn Mạc đương nhiên biết tuyệt đối không có khả năng là Diễm Tuyết Cơ tình cờ nghe được chuyện này, càng không có khả năng nàng đem chuyện đó ra đùa mình, liền ghé sát lại hôn nhẹ lên đôi môi nàng.
Diễm Tuyết Cơ dường như cũng muốn lấy lửa tình đánh tan thù hận trong lòng, đón nhận nụ hôn của Hàn Mạc, quấn chặt lấy lưỡi của hắn. Da thịt tuyết trắng phía dưới, lúc này lại bắt đầu ửng hồng lên.
Lúc này Hàn Mạc hết sức nhẹ nhàng, hôn khắp da thịt nàng. Hay tay đặt lên núi non điệp trùn, mân mê đầu hoa anh đào đỏ hồng. Đợi cho Diễm Tuyết Cơ bắt đầu thở gấp, Hàn Mạc lại đưa tay tìm đến hoa viên, cảm nhận mùi thơm nồng đượm toát ra từ cơ thể nàng.
Diễm Tuyết Cơ mông bắt đầu vặn vẹo, ngực phập phồng, thân hình mềm mại lại giống như rắn, nhẹ nhàng uốn éo. Một bàn tay nắm lấy tóc Hàn Mạc, kéo úp vào ngực. Hàn Mạc hiểu ý tứ của nàng, liền dùng lưỡi mút đầu hoa anh đào thơm ngát. Bên tai nghe Diễm Tuyết Cơ rên rỉ như nói mê:
- Đi vào…
Hàn Mạc tìm đúng hoa viên ướt át, nhẹ nhàng xâm nhập. Cảm giác mềm mại mà sâu thẳm. Diễm Tuyết Cơ không ngừng rên nhẹ. Hàn Mạc cọ xát càng lúc càng nhanh. Cặp nhũ hoa trắng ngần nảy lên. Miệng lại rên rỉ cuồng mê.
Giai nhân tuyệt thế, thân hình lại bắt đầu ửng hồng.
Tạm lấy hoan lạc xua đi thù hận trong lòng.
c
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Thần
Sa Mạc
Quyền Thần - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quyen_than__sa_mac