Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 618: Huyết Chiến Thành Trường An
T
hét dài rung trời, mười nhóm người đang vội giục ngựa đi quay đầu lại, khuôn mặt cũng biến sắc.
Cưỡi hai con ngựa chiến dọc theo quan đạo chạy như bay mà đến, giống như tên rời cung, sau khi họ chạy như bay trong vòng trăm trượng đều có một đám bụi mù chưa tan, giống như con rồng có sừng đang cuồn cuộn tới. Bọn kỵ sĩ che cho xe ngựa căn bản không thể trốn được hai kỵ binh này, kỵ sĩ của chúng lập tức vòng ngựa lại, rút binh khí ra tiếp đón với vẻ mặt hung tợn. Trên quan đạo có một số nông phu ra vào thành, chợt thấy hai đám người giơ đuốc cầm gậy, lập tức chạy trốn đến vùng đồng nội - ngoại ô, chạy tán loạn.
- Giết!
Chiến mã của Dương Phàm tới trước quát lên một tiếng chói tai, một người một đao xông vào giết giặc, Thiên Ái Nô nhanh chóng theo đuôi của hắn cùng đánh tới.
Bốn cây trường đao nhanh như chớp đã đâm về phía cổ, ngực, eo của Dương Phàm, ra tay rất tàn nhẫn góc độ âm hiểm xảo quyệt, họ không phải là những kỵ sĩ xung phong ra sa trường, ngựa đối với họ mà nói chỉ là công cụ thay đi bộ, điều bọn họ am hiểu hơn chính là quyền thuật, tuy rằng giờ phút này ngồi trên lưng ngựa nhưng tất cả các thủ đoạn công kích chỉ thích hợp cho việc xuống ngựa vây quanh.
Cho nên, vội xuất ra một chiêu thức của chiến thuật vây kín, bọn họ đã đánh giá sai ba điểm: một là Dương Phàm đang mượn độ mạnh yếu của ngựa, hai là người có thể ngồi trên lưng ngựa cũng có thể nhảy khỏi lưng ngựa, đột nhiên lúc giữa tăng tốc không thể lường trước được, ba là bộ chiến vây kín đánh trên ngựa chỉ có thể là cùng đánh một chiêu thức.
Cũng không phải không trúng một chiêu, họ không cách nào tiếp tục ra chiêu với lại không tài nào sử dụng chiến thuật vây kín lần nữa, bới vì hai chân của họ không được linh hoạt khi bước xuống ngựa, cứ như thế chỉ cần tập trung đánh một kích, vây kín sẽ tan ra thành năm bè bảy mảng, biến thành chiến đấu riêng lẻ.
Tuy rằng đây chỉ là chuyện trong phút chốc cũng đủ để mất mạng rồi.
Tức thì Dương Phàm xông vào vòng vây kín của họ, chỉ còn cách khoảng một trượng liền khẽ quát một tiếng, thúc mạnh ngựa tuấn mã hí dài, bốn chân đạp mạnh xuống đất rồi dựng người lên, một người một ngựa không còn xông tới mà là dừng lại, cứng rắn vọt tới bốn người!
Bởi vì chiến mã nhảy lên nên đột nhiên được nhấc cao lên hơn hai thước, bốn cây trường đao đâm về phía Dương Phàm đột nhiên có hai đao rơi vào không trung. Dương Phàm ngự mã tật tiến đơn đao vung mạnh, hoá ra chỉ là tấm lụa, đẩy hai cây trường đao ở phía sau ra rồi bổ xuống, ngựa trực tiến, đồng thời giết ra bốn người vây kín, mũi đao chém qua bên hông của một tên kỵ sĩ, chém người ra thành hai khúc xéo, nửa khúc trên rớt xuống bụi rậm, còn nửa thân dưới vẫn còn đang cố định trên lưng ngựa, theo con ngựa hoảng sợ lồng lên chạy trốn vào rừng.
Làm sao Thiên Ái Nô lại bỏ qua cơ hội này, nàng theo sát đuôi ngựa của Dương Phàm, vừa thấy tình hình như vậy, hai tay vung lên rồi phi hai cây đao ra, một đao vừa lúc đâm trúng huyệt Thái Dương của hai tên kỵ sĩ, phi đao vừa tung ra, lập tức xiết kiếm nơi tay, bờ mông nâng lên khỏi lưng ngựa, cánh tay chớp lấy mũi kiếm rồi đột nhiên đâm vào cổ họng tên kỵ sĩ thứ tư.
Nếu bốn tên kỵ sĩ giao chiến trực diện thì sẽ không bị thua nhanh như thế, nhưng họ đã đánh giá sai Dương Phàm, cũng đánh giá sai A Nô. A Nô đang thừa thế xông lên nhanh như vậy, một khi Dương Phàm ghìm ngựa đột ngột, hai người chắc chắn đụng mạnh vào nhau nhưng nàng cố tình một tấc không rời, cơ hội tuyệt vời đã đột nhiên bị nàng giành được trong giây lát.
Giờ phút này a Nô còn liều mạng hơn Dương Phàm!
Qua nhiều năm như thế, nàng chỉ là một người mở rộng đến đóng chặt nội tâm nhiều năm, nàng và Dương Phàm từ từ tích luỹ thiện cảm chỉ là cơ bản, điều chân chính đập nát nội tâm nàng chính là được cùng sinh cùng tử với Dương Phàm, bức tường đê này vừa vỡ thì áp lực nhiều năm liền của nàng trào ra, không thể tiếp tục ngăn cản. Nàng biết Dương Phàm cũng yêu nàng sâu sắc, tuy rằng phần tình cảm này mãnh liệt, chung quy cũng không bằng thuở nhỏ Tiểu Man và Dương Phàm đã cùng cam đồng khổ cùng vui cùng buồn đã hơn mười năm thăng trầm, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ít nhiều Dương Phàm cũng có chút phân biệt đối với chuyện tình cảm, hắn đau nhất chắc chỉ có Tiểu Man.
Bây giờ Tiểu Man chẳng những bị bắt đi hơn nữa nàng còn mang bầu, điều này khiến cho a Nô cảm thấy rất áp lực, nàng lo Tiểu Man hoặc đứa nhỏ sẽ có chuyện. Tuy rằng Dương Phàm nói chuyện này không có liên quan đến nàng, nhưng nàng vẫn thấy bứt rứt và cảm thấy chuyện này như có phần lỗi của mình, nếu không thể an toàn cứu Tiểu Man ra thì nàng không có dũng khí để đi cùng với Dương Phàm.
Bởi vì như thế, hiện tại a Nô còn liều mạng hơn Dương Phàm.
Hai người vừa đối mặt liền giết chết bốn tên kỵ sĩ, còn ba người và một phu xe nữa, nói không chừng trong xe còn một người đàn ông cao lớn.
Dương Phàm xông lên trước chặn xe ngựa, hắn bay qua một gã kỵ sĩ, một đao chặt đứt một bên càng xe, xe không thể tiếp tục chạy, lúc này a Nô đã xông tới, hai người hợp sức cầm đao lên tác chiến…
Một hồi chém giết thảm thiết, vết thương đêm qua của Dương Phàm đã bắt đầu vỡ và máu chảy ra, một trận hỗn chiến, bả vai lại bị chém một đao, cũng may hắn giảm bớt lực đúng lúc, nếu không cánh tay cũng bị chém xuống.
Sau khi mấy kẻ địch còn lại bị giết chết, trên người Dương Phàm dính máu của kẻ thù cũng có máu của mình, quả thật thành một huyết nhân, nhưng hắn không có cảm giác, chỉ có điều nhìn chiếc xe với mái hiên bị chém, tuyệt vọng hô to:
- Cũng không có, nơi này cũng không có!
Trong xe cũng chỉ có một người đàn ông vạm vỡ, lúc này thi thể của gã đọng trên càng xe bị tàn phá, máu tươi chảy ồ ồ!
A Nô vội nhảy lên mặt đất, kéo vạt áo xuống vội bao vết thương của hắn. Mắt a Nô tuôn ra nước mắt, nàng cũng tuyệt vọng. Khương công tử chia ra bốn đường, truy đường nào đều cũng là đánh cược, hiện tại biết được rồi nhưng làm sao có thể đuổi kịp hai chiếc xe kia?
- Chúng ta… tiếp tục đuổi!
Dương Phàm quơ tay bắt lấy a Nô, trong mắt hình như có chút sợ hãi, hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục đuổi mặc kệ trong lòng có tuyệt vọng hay chưa, chỉ cần còn có chuyện để làm thì hắn mới không sụp đổ. A Nô không nói gì chỉ biết cắn môi dùng sức gật đầu. Nàng được Khương công tử nuôi lớn, tuy rằng từng bị công tử buộc phải nhảy núi nhưng trong lòng nàng vẫn luôn còn chút áy náy đối với công tử, cho tới giờ khắc này nàng mới chính thức cáo biệt quá khứ của mình, cuối cùng bóng ma Khương công tử đã biến mất trong lòng nàng, từ nay về sau nàng sẽ vì mình mà sống, chỉ vì người thân của mình mà sống.
Nếu Tiểu Man có mệnh hệ gì, nàng sẽ không do dự cùng Dương Phàm đi khắp thiên hạ để đuổi giết Công tử, không do dự vung con đao trong tay nàng lên!
*****
Công Tôn Lan Chỉ đứng ở trên cây đại phong, nhìn chằm chằm vào Lư gia.
Phong diệp màu đỏ che giấu nàng rất kĩ, ở giữa có một thân Công Tôn Lan Chỉ mặc áo màu hồng đứng ở giữa, càng là tấm chắn che giấu hoàn mỹ cho nàng.
Thật ra bây giờ nàng không cần phải tập trung hết ý chí như thế, vài vị gia chủ Thế gia và một số con cháu quý tộc Lư gia mượn tiệc rượu ăn uống này nhằm ý đồ giam lỏng Khương công tử đi rồi, mặc dù Lư công tử đã dùng chiêu “Minh tu sạn đạo”, hiện tại tuyệt đối không thể xuất hiện nữa. Nếu Lư gia có mật thất, y cũng chỉ có thể đợi cho đến khi những người này đi hết rồi mới xuất hiện, nhưng ánh mắt của Công Tôn Lan Chỉ đúng là vẫn mở trừng trừng rất to.
Nhỡ đâu… mật thất ở Lư gia có thể thông ra ngoài thì sao?
Tuy rằng Lư khách phủ đệ rất lớn, chủ nhân dinh thự này ở phía sau đang tiến đến vị trí trung tâm, Lư gia sớm không có nghĩ đến có một ngày sự việc lại trở nên như thế, không có khả năng đào một con đường hầm thật dài để thông ra ngoài phủ, nhưng chỉ sợ nếu như chẳng may, Công Tôn Lan Chỉ không muốn chỉ vì sự sơ suất của mình mà xem nhẹ.
Nàng không hề chú ý tới trên một thân cây cách đó không xa, có một người bịt mặt cũng đang ngó chừng nàng.
Đó là mẫu thân của nàng, Bùi đại nương.
Bùi đại nương sợ trượng phu phẫn nộ nên sáng sớm đã đi theo.Lúc Công Tôn Lan Chỉ có sứ mệnh khác, đó là quay lại giám thị Lư gia, đương nhiên bà cũng không có chút do dự mà ở lại, bà không muốn con gái mình có sơ suất nào.
Trong lòng bà, người thân của mình là quan trọng nhất, sau đó là nhà mẹ đẻ của bà. Điểm này bà rất giống với Dương Phàm, nhưng Dương Phàm nghèo chỉ lo thân mình, đạt thì gồm có thiên hạ, chỉ cần hắn có khả năng đó hắn sẽ nguyện ý làm chút chuyện cho thiên hạ, mà tiêu chuẩn làm việc của Bùi đại nương thì chỉ có một: có phù hợp với lợi ích của bà hay không, có phù hợp với ích lợi của gia tộc hay không? Vì thế có thể hi sinh lợi ích của người khác.
Cứ cho là bà có được đại nghiệp, căn bản không có quan tâm đến chén cơm của những người trẻ tuổi, năm đó bà lạnh lùng cự tuyệt Dương Phàm rất kịch liệt, khiến cho Tiểu Man và a huynh bị chia cắt như vậy… không phải một việc thiện! Chính xác mà nói, bà mới là một con cháu quý tộc có đầy đủ tư cách!
May thay, không phải tất cả con cháu quý tộc đều giống như bà xem lợi ích lên trên hết thảy, ít nhất Ninh Kha cũng không phải như thế.
Xe của Ninh Kha dọc theo đường Chu Tước hướng tới Minh Đức Môn, Độc Cô Vũ thống lĩnh thuộc hạ chính là các kỵ sĩ đã vọt tới Minh Đức Môn …
Mà một chiếc xe ngựa có bảy tám tên kỵ sĩ hầu theo sớm đã ra khỏi cửa thành thời gian khoảng một chén trà rồi.
Trong xe có ba người, Tiểu Man, đứa nhỏ cùng với Lục Bá Ngôn.
Lục Bá Ngôn bị thương rất nặng, lão nghiêng dựa vào thùng xe, sau lưng có một chiếc nệm êm thật dày, gắng hết sức để giảm bớt sự ảnh hưởng của xe lên miệng vết thương.
Sau khi đi ra khỏi Lư phủ, ngoại trừ hạ mệnh lệnh cho xe chạy ra sao, lão chưa nói qua nửa lời khác, tận khi ra khỏi thành Trường An, lão cuộn bức màn bằng trúc lên để cho ánh mặt trời và gió thu xuyên qua cửa xe.
Sắc mặt Lục Bá Ngôn tái nhợt cho dù vẻ mặt đầy vết nhăn cũng không thể che lấp hết.
Lão lẳng lặng nhìn Tiểu Man, sau đó lại nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực nàng.
Một chặng đừng nghiêng ngả chính là bài hát ru con tốt nhất, đứa nhỏ ngủ say nằm trong lòng ngực mẫu thân, ngọt ngào đi vào giấc mộng.
Tiểu Man đặt đầu của đứa bé lên khuỷ tay mình để cậu bé có thể ngủ thoải mái hơn chút. Lúc bức màn được mở ra, nàng đem cái khăn phủ lên trên trán của đứa nhỏ để phòng gió cho cậu bé.
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ, nàng mê mẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt của đức bé, trong lúc ngủ mơ đột nhiên đứa bé khẽ nhíu mày, theo bản năng nàng cũng cau một chút lông mày, bỗng nhiên đứa nhỏ cong cái miệng mềm mại nhỏ nhắn, nàng cũng không kìm lòng nỗi nhúc nhích cái môi.
Đó là cảm giác mẫu tử liên tâm.
Nàng biết hiện giờ đã ra khỏi thành, khả năng nàng và đứa nhỏ được cứu ngày càng nhỏ, nàng không biết chặng đường tiếp theo sẽ ra sao, nàng có thể gặp lại chồng mình nữa không, thậm chí… Đứa con vừa ra đời này vừa được tắm rửa sạch sẽ rạng ngời như ánh mặt trời, nó còn không biết có thể gặp lại cha nó không, còn có cơ hội để thấy mặt trời vào ngày mai không.
Cho nên nàng rất quý trọng từng giây từng phút được ở cùng với đứa bé.
Lục Bá Ngôn chăm chú nhìn đứa bé, một lúc lâu mới nhẹ nhàng quay đầu bùi ngùi thở dài một tiếng, nhướn mày nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên kêu một tiếng:
- Người đâu!
Một kỵ sĩ mặc áo xanh đứng ngay bên cửa sổ cúi người xuống, Lục Bá Ngôn chỉ vào một con đường mòn trước mặt nói:
- Đi qua đó!
Kỵ sĩ áo xanh kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đưa ra nghi ngờ của mình:
- Lục lão, con đường đó rất là gập ghềnh rất khó đi!
Lục Bá Ngôn thản nhiên nói:
- Cho nên mới đi!
Kỵ sĩ không dám phản bác lần nữa, chỉ biết lớn tiếng dặn dò kẻ dưới, Lục Bá Ngôn nghiêng đầu mỉm cười với Tiểu Man nói:
- Giữ chặt đứa bé chút, tiếp theo đoạn đường hơi khó đi!
Tiểu Man không để ý tới lão nhưng hai tay lại lặng lẽ giữ chặt một chút, đứa bé đang ngủ rất say, nàng thích ngắm bộ dạng ngủ say của đứa nhỏ.
Lục Bá Ngôn đem tấm đệm vòng qua eo, nhìn nhìn Tiểu Man bỗng nhiên cười nói:
- Trượng phu của ngươi là truyền nhân của Cầu Nhiêm Khách Trương Tam Gia?
Những gì mình đã trải qua, Dương Phàm đương nhiên sẽ không gạt Tiểu Man, nhưng Tiểu Man chưa từng nghĩ tới có người lại biết lai lịch của Dương Phàm, nhất là địch thủ, nàng ngẩng cao đầu với vẻ kinh ngạc.
Lục Bá Ngôn cười khàn hai tiếng, trên mặt có một loại tưởng nhớ nhưng cũng có chút hiểu biết:
- Năm đó lão phu cũng từng là thuộc hạ của Trương Tam Gia!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan