Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Vu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 634 : DI Tích Cổ Xuất Thế
Đ
ại thiên tai còn nói được, nếu như là thiên địa rung chuyển, vậy có trận pháp gì có thể tồn tại được, phải biết bất kỳ trận pháp gì cũng đều tồn tại dựa theo pháp tắc tự nhiên và pháp tắc thiên địa, nếu như pháp tắc tự nhiên và pháp tắc thiên địa thay đổi, trận pháp cũng sẽ phát sinh thay đổi, loại thay đổi này không phải tán loạn, mà là một loại hỗn loạn, trận pháp sau hỗn loạn liền giống như vạn sợi dây thắt nút với nhau không thể tháo gỡ, loại trận pháp này được gọi là trận pháp hỗn loạn, lại được gọi là tử trận.
Có những tử trận, một khi năng lượng tiêu hao hết, không có linh khí duy trì đều sẽ tự động mở ra, có những tử trận thì trải qua vô số năm tháng, trải qua đại tự nhiên diễn sinh biến hóa, sau có thể hòa vào tự nhiên, cũng có thể thoát ra khỏi đại tự nhiên, tình huống nào cũng có thể xảy ra, chỉ đến khi thiên thời địa lợi nhân hòa, những tử trận này mới có thể một lần nữa xuất thế.
Hiển nhiên, tòa di tích cổ trên núi Vân Lộc này xuất thế, hẳn là hứng chịu từ lần Trần Lạc chịu đại tự nhiên thẩm phán bốn tháng trước, khiến cho Âm Dương điên đảo, ngũ hành thác loạn, pháp tắc tự nhiên thay đổi ảnh hưởng.
Dưới chân núi Vân Lộc tụ tập không ít người, những người này có thể là sớm phát hiện vì lẽ đó đến nơi đây trước chờ đợi. Niệm Kiều hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng, đứng bên cạnh rục rịch hỏi:
- Đoàn trưởng, đây là di tích cổ gì? Ta vừa nãy dường như nhìn thấy một tòa chùa miếu.
Vừa nãy núi Vân Lộc hiện ra cảnh tượng, Miêu Hoành cũng nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không cách nào phân biệt được ra là di tích cổ gì, bởi vì chùa miếu biến mất vạn năm kim cổ thực sự nhiều lắm, ai biết được là tòa nào.
- Lão Lý, ngươi có thể căn cứ tử trận phân tích ra là niên đại nào không?
Phàm là đoàn vinh quang, hầu như đều có Trận sư cho riêng mình, Miêu Hoành suất lĩnh phân đoàn đoàn vinh quang Phi Thiên đệ tứ cũng không ngoại lệ, lão Lý trong miệng hắn gọi là một vị Trận sư cao cấp thâm niên, nhìn hắn có vẻ chừng hơn năm mươi tuổi, bộ dáng nghiệm trải tang thương. Đưa mắt nhìn vào tử trận núi Vân Lạc, lắc đầu một cái, ngưng mày nói:
- Tử trận này có niên đại xa xưa, phóng đoán cẩn thận thì ít nhất cũng không dưới hai nghìn năm, còn cụ thể thuộc niên đại nào thì không thể xác định được, bởi tử trận quá mức ngổn ngang, ta cũng không phân tích ra là trận pháp dạng gì.
- Nối vào ở đâu?
- Vừa nãy tử trận chiếu rọi ra cảnh tượng nói ra mắt trận đã triệt để hư hao, kết cấu lộn xộn, vùng biên ta vỡ, không có gì bất ngờ thì qua một canh giờ kết cấu sẽ tán loạn, còn lối vào bên trong hiện tại không có, bất quá… Nhìn kết cấu đã như cổ thụ mục nát, cường hành mở ra chưa chắc là không thể.
Nghe vậy, Niệm Kiều hưng phấn, nói:
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, nhanh nhanh phá trận di, đây là di tích cổ, chậm một bước vào, bảo bối có khả năng rơi vào trong tay người khác đó.
- Không thể.
Miêu Hoành kiên quyết từ chối, nói:
- Hiện tại chúng tan gay cả là di tích cổ gì cũng không biết, có thể nào mạo muội hành sự.
- Miêu đội trưởng, có phải ngươi lo lắng nhiều quá không, vừa nãy thoáng hiện cảnh tượng là một tòa cổ tháp, đã là cổ tháp thì hẳn không có bao nhiêu nguy hiểm.
Lâm Ngọc Sơn cũng cùng một dạng hưng phấn như Niệm Kiều, hận không thể lập tức xông vào bên trong.
- Phàm là di tích cổ đều là trải qua vô số năm tháng, không có ai biết bên trong đã biến thành dạng gì, há có thể không nguy hiểm.
Miêu Hoành vừa dứt tiếng, vèo một cái, một bóng người tựa như lưu quang cường hành đánh vào trong tử trận, ngay sau đó “Vèo vèo vèo…”, liên tiếp bảy tám đạo nhân ảnh từ bốn phương tám hướng kéo tới, ngay cả dừng cũng không có, đều lắc mình tiến vào. Chứng kiến một màn này, Niệm Kiều và Lâm Ngọc Sơn càng gấp gáp hơn, liên tục thúc giục Miêu Hoành giết vào đi tích cổ.
- Chờ một chút.
- Miêu Hoành, chúng ta còn chờ cái gì nữa.
Lâm Ngọc Sơn tức đến nổ phổi, gọi thẳng đại danh Miêu Hoành.
- Lâm công tử, ta biết ngươi sốt ruột tầm bảo, bất quá phụ thân ngươi giao ngươi cho ta, Miêu Hoành ta nhất định phải phụ trách an toàn của ngươi, chúng ta không biết gì về tình huống bên trong di tích cổ, tự thân lực lượng lại bạc nhược, chỉ có những người khác đi trước dò đường, chúng ta mới có thể tiến vào.
- Hừ! Nhát như chuột!
Lâm Ngọc Sơn hừ lạnh một tiếng, xoay người không tiếp tục để ý, hắn ỷ vào Thái Hành Lâm gia là các lão đoàn vinh quang Phi Thiên, vì lẽ đó cũng không đặt một vị phân đoàn trưởng như Miêu Hoành vào mắt. Miêu Hoành khoan hồng độ lượng, biết Lâm Ngọc Sơn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, cậy tài khinh người, vì lẽ đó cũng không tính toán với hắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, càng ngày càng có nhiều người xông vào bên trong di tích cổ, tử trận bao phủ di tích cổ tuy rằng còn chưa triệt để tán loạn, bất quá đã thủng trăm ngàn lỗ, nghĩ đến hẳn sắp đến lúc rồi, Miêu Hoành mới lên tiếng.
- Hiện tại hẳn là có thể, sau khi đi vào, mọi người hành sự theo mệnh lệnh ta, Niệm Kiều, ngươi đã nhớ chưa?
Niệm Kiều liên tục gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không gây rối.
Sau đó Miêu Hoành lại nhìn về phía Lâm Ngọc Sơn, tuy rằng Lâm Ngọc Sơn tức không nhịn nổi, nhưng chỉ có thể gật đầu, một nhóm hơn mười người đang muốn xông vào di tích cổ, Lâm Ngọc SƠn đột nhiên phát hiện Trần Lạc cũng theo lại đây, khiển trách:
- Ngươi cái kẻ nhà quê này, cũng tới đây làm gì?
Trước đó tuy rằng xem thường Trần Lạc, bất quá trong lời nói vẫn chưa có bất kỳ cười nhạo lẫn châm chọc, nhưng mới vừa rồi bị Miêu Hoành khiển trách một trận, trong lòng đầy lửa giận, thấy Trần Lạc cũng theo tới, hiện tại không khách khí chút nào quát mắng lên, sau đó càng chất vấn Miêu Hoành, nói:
- Miêu đoàn trưởng, lẽ nào ngươi chuẩn bị dẫn theo tên nhà quê này tiến vào trong di tích cổ sao?
Quả đúng là tòa di tích cổ này xuất hiện quá bất ngờ, thế cho nên Miêu Hoành cũng quên béng mất sự tồn tại của Trần Lạc, hắn đành tiến lên một bước, nói với Trần Lạc:
- Trần huynh đệ, hiện tại chúng ta muốn đi vào di tích cổ, bên trong hung hiểm vạn phần, không thể dẫn ngươi đi tới trấn nhỏ biên hoang, mong ngươi hiểu cho. Bất quá ngươi vòng qua tòa núi Vân Lộc này liền có thể đến được vực Tây Ách, đây là lệnh bài của ta, đến vực Tây Ách rồi ngươi có thể đến đoàn Phi Thiên chúng ta, bọn họ sẽ chiếu cố cho ngươi, nếu như ngươi không vội, cũng có thể chờ thêm mấy ngày, chúng ta rời khỏi di tích cổ sẽ lập tức tới vực Tây Ách.
Trần Lạc đang muốn từ chối, Lâm Ngọc Sơn đã khiển trách:
- Miêu đoàn trưởng, đến lúc này rồi ngươi còn nói nhảm với kẻ nhà quê đó làm gì/
Trần Lạc nhìn Lâm Ngọc Sơn, đôi mắt hẹp dài dần dần híp lại, Miêu Hoành phía đối diện đã móc ra lệnh bài của mình đưa cho Trần Lạc, ra hiệu hắn mau chóng rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Vu
Cửu Hanh
Thiên Vu - Cửu Hanh
https://isach.info/story.php?story=thien_vu__cuu_hanh