Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 609: Đường Cùng
K
hương công tử đi ra phía hàng rào, đi guốc gỗ, men theo hành lang, rầu rĩ đi về phía trước.
Thi thể của Vưu Hạo Dương đã được xử lý xong, hành lang vô cùng sạch sẽ.
Hai thị vệ áo trắng giống như u hồn đi ở phía sau y, đi xuống nền đất mà không một tiếng động, còn nhẹ nhàng hơn cả mèo.
Khương công tử dừng lại ở cửa phòng, kéo cửa ra rồi đi vào.
Một ngọn đèn trong phòng, chiếu sáng mái tóc trắng xóa của Lục Bá Ngôn đang nằm trên giường, một ông già tuổi như vậy, cả người vẫn có lực như nước sôi, giống như một con sư tử mạnh mẽ cứ nằm đó, trên làn da màu đồng khắp nơi đều là vết thương. Vết thương là thương cũ, sớm đã khỏi, miệng vết thương giống như những con rết màu đen, lẳng lặng nằm trên người của lão.
Miếng vải màu trắng băng bó trước ngực của lão, máu chảy ra, ở phía trên còn hiện ra một hình tròn vô quy tắc. Lão bị Bùi đại nương đâm một kiếm xuyên qua ngực, thương tới phổi, lúc đó cố gắng thoát ra, sau khi về Lư phủ liền không chống đỡ nổi, nhìn thấy Khương công tử tới, lão muốn nói, nhưng ngay cả há miệng cũng ho vài tiếng.
Bên cạnh một thầy thuốc, đang rửa tay trong chậu đồng, thấy Khương công tử vào, vội vàng lau khô hai tay, đi tới trước mặt y.
Khương công tử hỏi:
- Lục lão thế nào rồi?
Lục Bá Ngôn cười ha hả, cười nói:
- Ta mệnh rất lớn, công tử không cần lo lắng, ta không chết được đâu.
Thầy thuốc kia tiếp lời nói:
- Công tử yên tâm, Lục lão tiên sinh sức khỏe cường tráng, vết thương tuy nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng vài ngày, là sẽ khỏi hẳn.
Khương công tử khẽ thở ra, phất tay bảo thầy thuốc kia lui xuống, đợi đóng cửa lại, Khương công tử liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường của Lục Bá Ngôn.
Lục Bá Ngôn có chút kinh ngạc, công tử trước nay luôn thích sạch sẽ vô cùng chú ý tới môi trường sống, hơn nữa, mùi thuốc ngập trong phòng lúc này lại khiến công tử sinh ghét, ít nhất thì giường của công tử cho tới bây giờ chưa từng cho phép ai động vào, dính vào, y cũng chưa từng dùng hoặc ngồi qua đồ của người khác đã tiếp xúc, nhưng lúc này y đột nhiên không để ý tới mà ngồi bên giường của mình.
Khương công tử hình như căn bản không ý thức được mình đang làm gì. Y ngồi sụp xuống, bả vai hơi sụp, xuất thần một lúc lâu, mới hạ giọng nói:
- Khi còn bé đọc sử sách, ta thấy chán ghét nhất với những ông vua làm mất nước, căm hận bọn họ ngu ngốc vô đạo, chôn vùi cơ nghiệp tổ tông. Cho tới hôm nay, cách nghĩ của ta lại không giống nữa rồi.
Hôn quân. Chỉ sợ phần lớn đều là lý do thoái thác của những người bị thua mà thôi, đem sự thất bại của toàn thiên hạ, quy về một người được gọi là thiên tử. Khi trị thiên hạ, trước nay không phải là việc của một mình thiên tử, khi giang sơn tan vỡ, toàn bộ đều là trách nhiệm của một mình Thiên tử. Ha ha…
Sự tiếc nuối và đau khổ của những kẻ muốn xoay chuyển trời đất mà không có lực, có ai hiểu được? Sự bi thương của việc nước mất nhà tan, có ai hiểu được? Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đều không giúp ngươi, khi vận may đã hết, liền đổi lại một vị minh quân khai quốc không phải là cũng thế hay sao?
Lục Bá Ngôn nhíu đôi lông mi trắng lại, giãy dụa ngồi xuống, lo lắng hỏi:
- Công tử, công tử sao vậy?
Khương công tử lắc đầu ảm đạm, tiếp tục lầm bầm:
- Thừa tự đường là một tay ta sáng tạo ra! Lúc đầu, nó chỉ là một nơi ở để các Thế gia trao đổi cách nhìn, thống nhất ý kiến, hợp lực hành sự. Là ta đã khiến nó một bước lớn mạnh, không những trở thành của cải của các đại thế gia, một nơi quan trọng thu hút nhân tài không thể thiếu, hơn nữa… dần dần độc lập ra, trở thành một “Thế gia” trong các Thế gia.
Khương công tử từ từ ngẩng đầu, trong mắt dạng lên ánh mắt bi thương:
- Cho đến bây giờ, nó sắp tuộtkhỏi sự điều khiển của bàn tay ta! Trần Thắng, Ngô Quảng, Sở Bá Vương, chẳng qua là một khối đá kê chân dưới chân của Lưu Bang, trước khi Thập Bát Lộ phản vua, đều chỉ thành một sự thống trị của Lý Uyên! Ta cho rằng ta là Chân mệnh Thiên Tử, đáng tiếc là ta cũng chẳng qua là Trần Thắng Ngô Quảng Sở bá vương, ta cũng chẳng qua chỉ là vì một đường phản vương của Lý Uyên! Trước tiên là… Thẩm Mộc cướp đi giang sơn của ta, bây giờ những lão già kia lại lên kế hoạch cướp đi nửa còn lại trong tay ta, giao cho một tên nhóc con miệng còn hôi sữa.
Khương công tử nghiến răng nghiến lợi, các cơ ở gò má đột nhiên co giật.
- Công tử!
Bàn tay của Lục Bá Ngôn đặt lên khuỷu tay của Khương công tử, đột nhiên nhớ tới tính thích sạch sẽcủa công tử, không thích người khác lại gần mình, vội thu tay lại, an ủi nói:
- Công tử, lão phu từ nhỏ đã chăm sóc công tử, thấy công tử trưởng thành thành người, công tử là con cháu quý tộc, trong xương tủy cũng giống như con cháu thế gia đó, có sự cao ngạo mà người thường mãi mãi không bao giờ có được.
Nhưng công tử và những con cháu thế gia chỉ biết dựa vào gia thế, nói phét kia lại hoàn toàn không giống nhau. Công tử là người làm việc lớn, cơ mưu quyền biến, hiếm có người theo kịp. Bao nhiêu năm nay, không biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vấn đề khó khăn, không có công tử không giải quyết được! Hiện giờ, công tử chỉ là tạm thời yếu thế, còn chưa nói tới sơn cùng thủy tận, lão phu tin rằng, công tử nhất định sẽ có cách giải thoát khỏi khốn cục này.
Khương công tử bỗng quay đầu lại, nhìn về phía Lục Bá Ngôn.
Lục Bá Ngôn vô cùng tín nhiệm ra sức gật đầu với y, từng chữ từng câu nói:
- Nghĩ thử xem, từ khi công tử tạo lập Thừa tự đường, có bao nhiêu gian nan, còn không phải là đều đã vượt qua sao? Lão phu hoàn toàn nghĩ không ra cách, nhưng lão phu còn có một thân đầy sức lực, còn một một tính mạng, công tử có dự tính gì, chỉ cần một câu nói, Lục Bá Ngôn dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng quyết không từ chối.
Khương công tử tim đập rất mạnh, ánh mắt dần sáng lên, trong lúc nhất thời còn sáng ngời hơn cả ánh nến đang ở góc bàn:
- Không sai! Chỉ cần dùng tâm, ắt có cách.
Khương công tử bỗng đứng lên, vội bước đi thong thả vài bước trong phòng, bỗng quay đầu, nói với Lục Bá Ngôn:
- Lục lão, ông dưỡng thương cho tốt! Ta còn có nhiều việc phải nhờ tới sức của Lục lão.
Lục Bá Ngôn thấy y cuối cùng cũng tỉnh lại, vui mừng cười, ôm ngực ho vài tiếng, cười sằng sặc nói:
- Nguyện cống hiến vì công tử.
Khương công tử gật đầu, đi nhanh ra ngoài.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
- Người đâu.
Khương công tử đi theo dọc hành lang, đột nhiên dừng lại gọi.
Hai thị vệ áo trắng đang đi sau y như một cái bóng, người mà y gọi đương nhiên không phải hai người này. Trong bóng mát dưới cây chợt lóe ra một người áo xanh, chắp tay hành lễ với Khương công tử.
Khương công tử hỏi:
- Phu nhân mà Vưu Hạo Dương bắt được kia, bây giờ đang ở đâu?
Người áo xanh bẩm báo nói:
- Giam ở trong lao, ả ta….hình như sắp sinh.
Khương công tử ngây người, vốn y không định để ý tới sự sống chết của Tiểu Man, theo dự liệu của Dương Phàm, bắt người không phải chủ ý của y, nhưng người đã bắt tới đây, thả người chính là một sự yếu thế, y sẽ không giết Tiểu Man, lại cũng sẽ không quan tâm đặc biệt, Tiểu Man sống hay chết, mặc cho số phận thôi.
Nhưng Khương công tử lúc này lại đang tỏa sáng ý chí chiến đấu, y đã nghĩ đến một cách. Nếu có thể thực thi, tuy sẽ khiến thanh danh của y bị hủy hoại, lại chưa chắc không thể đạt được mục đích, như vậy, y trái lại không thể khiến Tiểu Man xảy ra chuyện, trong đó đương nhiên cũng bao gồm con trai của Tiểu Man.
Khương công tử nhướn mày hỏi:
- Quý phủ có người đỡ đẻ không?
Người áo xanh kia ngẩn ra, ngây ngốc không biết trả lời thế nào.
Khương công tử nhướn mày, lại nói:
- Vị thầy thuốc vừa nãy đâu rồi, gọi hắn tới gặp ta.
Một lát sau, thầy thuốc kia cõng theo hòm thuốc quay lại chỗ mình, đổi bộ quần áo vừa rải ra kia lại bị dẫn tới trước mặt Khương công tử.
- Diệp Hiểu Bằng khấu kiến công tử.
Vị thầy thuốc kia không biết vị công tử này gọi mình tới làm gì, trong lòng vô cùng bất an, cho tới khi nghe Khương công tử nói muốn để y đỡ đẻ, liền sợ hãi liên tục xua tay:
- Không được, không được, tiểu lão nhân không thông việc phụ khoa này, đâu có thể đỡ đẻ chứ, cái này… cái này… tiểu lão nhân trước giờ chưa từng thấy phụ nữ sinh con bao giờ, căn bản…căn bản không biết không liệu được.
Diệp thầy thuốc nói xong, trán đổ đầy mồ hôi?
Y là một thầy thuốc chuyên trị thương, năm đó khi là học đồ, cả ngày đi theo sư phụ học hỏi mọi thứ. Phụ trách bốc thuốc, nhận biết dược liệu, buổi tối học chữ, đong thuốc. Cứ như vậy đã luyện thành một danh y. Nhưng việc sinh nở của phụ nữ này, nói thật, căn bản không phải là việc mà thầy thuốc nên làm, y ngay cả những bệnh phụ khoa bình thường cũng không xem nổi, để y đỡ đẻ thật là quá khó đối với y.
Diệp lang trung bị ép, nhắm tịt mắt, sụt sùi nói:
- Công tử muốn tiểu lão nhân đỡ đẻ, vậy tiểu lão nhân đi đỡ đẻ, nhưng… nhưng sản phụ kia nếu có điều không hay gì xảy ra, tiểu lão nhân sẽ không có cách nào cả..
Khương công tử trừng mắt nhìn y một lúc lâu, từ từ nhắm mắt lại, hít vào một hơi dài, lại từ từ thở ra, ép lửa giận trong lòng lại, trầm giọng phân bua nói:
- Truyền lệnh toàn phủ, ai biết đỡ đẻ, lập tức dẫn tới cho ta! Thực sự không có, thì ra ngoài tìm một phụ nữ từng sinh nở mang về đây.
Trong cuộc đời của Khương công tử một mệnh lệnh cổ quái nhất được truyền ra một cách nhanh chóng, sau thời gian một chén trà, một nữ nhân được mang tới trước mặt y.
Nữ nhân đứng trước mặt khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, nhưng cả người mặc bộ quần áo ngắn màu xanh nhạt, lại lộ ra tinh thần rất hiên ngang. Eo nhỏ nhắn, có lồi có lõm, dáng người hình hồ lô vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là dưới ánh đuốc chiếu rọi, khóe mắt của nàng tuy đã có vài nếp nhăn, nhưng đôi mắt to tinh quan sáng rực rỡ, lóe ra như sao, tỏa ra sự trông mong, vô cùng linh hoạt.
Khương công tử từ Trường An tới, cả người đương nhiên mang theo rất nhiều cao thủ hộ vệ, cho dù Thẩm Mộc từ biên cương xa xôi, xe đi Tây Vực, tuy bên cạnh không có mấy người, nhưng bên ngoài mười dặm, bốn phía đều có thuộc hạ của y thay y gạt bỏ mọi uy hiếp, Khương công tử nhìn có vẻ đơn giản gọn nhẹ, nhưng thực tế cũng không phải đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, cả Hiển tông tuy dưới sự khống chế của y, lại không lộ vẻ là tâm phúc của y, Thừa tự đường là do các đại thế gia liên hợp tạo thành, thành viên cũng khá phức tạp, cho nên y phải làm những viêc mang tính tư mật khá mạnh, người bên cạnh chỉ có thể là người mà y tuyệt đối tin tưởng mà thôi.
Người phụ nữ này là người nằm trong phạm vi an toàn trong cảnh giới của tòa nhà Lư thị, đương nhiên không phải là tâm phúc của y, nhưng y không cần lo lắng để người phụ nữ này thay một bà đỡ, có thể bị nàng cảnh giác gì đó, hiện nay cũng không cần y đi tìm một người phụ nữ khác thích hợp hơn. Y lúc này đứng ở cửa nhà lao, đã có thể đủ rõ để nghe thấy tiến kêu thống khổ của Tiểu Man.
Khương công tử nhíu mi nhìn người phụ nữ này, nghi hoặc nói:
- Ta sao chưa từng gặp ngươi?
Ánh mắt này giống như một thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh, người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đầy sức sống này đáp:
- Thuộc hạ xưa nay không phải là bộ dạng này, công tử đương nhiên không quen thuộc lắm.
- Ừ, ngươi khá giỏi..
- Giết người.
Khương công tử lắc đầu nghẹn cứng, ho khan một tiếng nói:
- Ta là nói, ngươi biết đỡ đẻ?
- Ồ, thuộc hạ hiểu về đỡ đẻ.
- Trong lao này có một người phụ nữ, lập tức phải sinh nở rồi.
- Vâng.
- Ta muốn mẹ con họ bình an.
- Thuộc hạ...cố hết sức.
Cửa sắt phía sau Khương công tử ầm ầm mở ra, một nữ tử mặc áo xanh trong nháy mắt đã xông vào.
Sau một lát, bên trong truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc:
- Phu nhân này khó sinh rồi.
Khương công tử gần như sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan