Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Sách
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 628: Cuộc Sống Con Ông CháU Cha!
T
rần Kinh là người rất nhạy bén.
Phương Liên Kiệt vừa nói Lĩnh Nam là một khối thịt béo, hắn liền liên tưởng đến rất nhiều điều.
Thịt béo là có ý gì? Miếng thịt béo khiến người ta liên tưởng đến nơi được rất nhiều người ngắm đến, muốn cắn lấy một miếng.
Mà những người này là người như thế nào?
Trần Kinh lại nghĩ đến chuyện Phương Liên Kiệt nói về Sở Giang, anh ta nói Sở Giang này, những kẻ như Trần Đoàn, Hầu Lâm... đâu có xem là gì chứ? Nếu thực sự có hậu thuẫn phía sau,ai sẽ ở Sở Giang mà đợi chứ?
Vừa nghĩ thế, Trần Kinh liền hiểu được, Lĩnh Nam là một nơi giàu có và đông đúc, Sở Giang kia tất nhiên không thể sánh được, rắc rối về lợi ích ở nơi đây, khả năng so với Sở Giang phải phúc tạp hơn mấy chục, mấy trăm lần.
Trần Kinh mơ hồ nhớ lại Liêu Triết Du đến phía nam phát triển sự nghiệp, không biết tên tiểu tử này hiện tại phát triển ra sao rồi.
Phương Liên Kiệt lái xe rất nhanh, Xe Hummer tuy đồ sộ lại không mất tính linh hoạt, thao tác mạnh mẽ.
Khi vào tốc độ cao có thẻ vượt quá 150km/h.
Khu vực săn bắn của Lĩnh Bắc nằm ở trấn Bắc Uyển, từ vùng đồng bằng phía nam đến phương bắc, từ từ thấy đồi núi, sau đó là những vùng núi may mù bao phủ.
Đường cao tốc vẫn là đường cao tốc, chỉ có điều có nhiều hơn rất nhiều cầu và đường hầm, núi càng lúc càng lớn, càng lúc càng dốc đứng, một Lĩnh Bắc tương đối lạc hậu cũng dần dần rơi vào tầm mắt của Trần Kinh.
Trần Kinh bất ngờ phát hiện, nơi này có nhiều nơi còn nghèo khổ hơn cả Sở Giang.
Quả nhiên, Lĩnh Nam không hổ là tỉnh có sự phân hóa giàu nghèo nhất cả nước, con đường phát triển của Lĩnh Bắc quả thực còn rất xa!
Xe vẫn tiếp tục chạy cho đến khi đến trấn Bắc Uyển thì giảm tốc độ, sau đó Phương Liên Kiệt liền dọc theo sông Bắc Uyển đi lên. Vẫn đi men dọc theo đường quốc lộ, ước chừng được khoảng 20 phút, quẹo vào quốc lộ vòng qua núi, anh ta chỉ vào một ngọn núi đồ sộ cách đó không xa nói:
-Trần Kinh, chúng ta đến chân núi kia! Nhanh, nhanh nào!
Trần Kinh chưa bao giờ trải nghiệm qua cuộc sống lữ hành bên ngoài như vậy, đoạn đường này cảnh sắc tuyệt đẹp, hơn nữa có thể chạm tau vào súng săn và dao săn thực sự. Lái xe khủng mang theo súng khủng, đi săn bắn, chuyện như vậy đối với bất kỳ nam nhân nào mà nói cũng đều rất hấp dẫn, rất phấn khích.
Trần Kinh lăn lộn trong giới chính trị mấy năm nay, bị dưỡng thành một ông lão tính tình trầm tĩnh. Những dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, hôm nay bị Phương Liên Kiệt đánh đúng chỗ ngữa, vô cùng hưng phấn.
-Liên Kiệt. Nào để tôi lái cho!
Trần Kinh nói.
Phương Liệt Kiệt quay đầu lại, hơi sửng sốt, cười khan một tiếng, dừng xe, Trần Kinh xuống xe ngồi vào ghế lái, Phương Liên Kiệt ngồi ở ghế phụ nói:
-Đến đây là được rồi, chơi đùa cho ra chơi đùa. Bây giờ còn sớm, mới 1 giờ. Chúng ta ăn một chút, buổi chiều vào núi!
Trần Kinh lần đầu tiên lái xe Hummer. Xe này rất cao, cảm giác như người đang bay giữa không trung vậy.
Xe này tuy lớn, nhưng điều khiển lại vô cùng nhẹ nhàng và khéo léo, nhất là tầm nhìn thoáng, tự do giống như lái xe thể thao vậy.
Trần Kinh không phải người mới tập lái, mặc dù đường núi quanh co nhưng có xe tốt, di chuyển ổn định nên càng tốt, vì vậy hắn phóng cũng càng ngày càng nhanh khiến cho Phương Liên Kiệt ngồi bên cạnh cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Đến núi Bào Tử Mã, Trần Kinh ước chừng chạy được hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy một đình rất khí phách, tựa như doanh trại binh lính trên chiến trường Tam quốc vậy, cổng chào hai bên, ở giữa là một lầu quan sát, trên đình có biển đề mấy chữ lớn “khu vực săn bắn Lĩnh Bắc!”
Nét chữ cứng cáp, có lực tạo ra một bầu không khí lạnh đến thấu xương.
Trần Kinh lái xe vọt vào đình, bên trong là một loạt phòng ở bàng gỗ, bên ngoài là một sân rộng.
Trên sân, một bên là chỗ đậu xe, tất cả đều là loại xe việt dã, Land Rover, sa mạc vương tủ, thậm chí còn có loại xe Hummer giống xe của Trần Kinh y đúc.
Còn phía bên kia là trại ngựa rất lớn, có rất nhiều người đang cưỡi ngựa và người xem.
-Để xe bên kia đình!
Phương Liên Kiệt chỉ vào một chỗ đỗ, sau đó chỉ vào một phòng gần phía đông
-Bên kia có cơm địa phương! Còn có chỗ ở!
Trần Kinh theo hướng anh ta chỉ lái xe qua, vừa dừng xe từ trong phòng một đám người tiến ra.
Ai cũng mặc trên người trang phục thợ săn, cao lớn, thô kệch, trong đó còn có cả tiếng của phụ nữ.
“Uỳnh uỳnh!” có người dùng chân đạp lên khung bảo hiểm phía trước xe.
-Tiểu Kim, con mẹ anh, thật quá đáng mà, cậu có biết chúng tôi đã phải chờ bao lâu rồi không? Chờ có mình cậu thôi đấy!
Một giọng nói hung dữ vang lên.
Trần Kinh ngẩn người, liền cảm thấy xung quanh xe bị người vây kín.
Phương Liên Kiệt mở cửa xuống xe, nói:
-Ê, giẫm cái gì đấy hả tiểu tử Kim Thánh Kiệt kia không tới, con bê đó thì biết chơi súng gì chứ, tôi thay hắn đến!
Trần Kinh lúc này cũng xuống xe, hắn thấy người vừa đạp xe là một thanh niên trẻ tuổi, vóc người cao lớn, nhìn qua liền biết là đàn ông phương Bắc.
Người kia vừa thấy Phương Liên Kiệt, liền ngẩn người, đứng thẳng lên, nói:
-Anh Phương? Trời ạ, anh sao lại có thời gian đến đây chơi đùa vậy?
Người đàn ông kia đi đến trước mặt Phương Liên Kiệt, vươn tay định đấm Phương Liên Kiệt, Phương Liên Kiệt đưa một tay bắt lấy tay anh ta, dùng sức siết chặt, cười hắc hắc nói:
-Thạch Dũng cậu cũng đừng có đứng trước mặt tôi khoa chân múa tay mà khoe khoang, hôm nay tôi cho cậu biết thế nào là đi săn!
Tay kia nắm lấy vai Trần Kinh, chỉ về phía người đàn ông cao lớn, nói:
-Người này là Thạch Dũng, chớ thấy vóc dáng anh ta cao lớn mà sợ, thật ra chỉ giỏi khoa chân múa tay thôi! Đối với người khác thường hay khoác lác là bộ đội trong đại viện ra, kỳ thật còn chưa làm lính được một ngày!
Thạch Dũng biến sắc, cười cười gật đầu với Trần Kinh.
Anh ta quay đầu nói với mấy người phía sau:
-Đây là anh Phương!
Phía sau có vài người cất tiếng gọi Phương ca.
Những lời Phương Liên Kiệt nói, những người kia đều không để ý, xoay người rời đi, cuối cùng chỉ còn hai người.
Đứng ở trên bậc thang là một người đàn ông trung tuổi, khoảng hơn 40, vóc dáng không cao lắm, nhưng rất khỏe mạnh, minh mẫn.
Phương Liên Kiệt giới thiệu với Trần Kinh:
-Vị này chính là anh Đông!
Anh bắt tay người đàn ông kia, quay lại vỗ vai Trần Kinh nói:
-Anh Đông, đây là anh rể của tôi, Trần Kinh, về sau có khả năng sẽ ở lại Lĩnh Nam này, nhờ anh giúp đỡ nhiều rồi!
Người được gọi là anh Đông kia là người rất hòa khí, ông bắt tay Trần Kinh, ôn hòa cười nói:
-Tôi tên Đông Kỳ Vi, rất hân hạnh được làm quen!
Trần Kinh ngẩn người, Đông Kỳ Vi, cái tên này nghe rất quen, không phải Chủ tịch xí nghiệp Đông thị đó sao?
Trong lòng hắn cảm thấy kinh nể, xí nghiệp Đông thị là tập đoàn doanh nghiệp tư nhân lớn nhất trong nước, phạm vi kinh doanh bao gồm: điện tử, điện gia dụng, điện tín..., ở trong nước và nước người có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn!
-Đông tổng, xin chào, nghe danh ngài đã lâu!
Trần Kinh cười nói, Đông Kỳ Vi nhìn thật sâu vào mắt Trần Kinh.
Phương Liên Kiệt nói Trần Kinh là anh rể anh ta, trong lòng ông thấy khá bất ngờ, sau đó lại thấy vẻ mặt bình thản của Trần Kinh và cách bắt tay, ông linh cảm được Trần Kinh này đã từng lăn lộn trong giới chính trị rồi.
Ông là người tinh ý, nhưng thấy Trần Kinh tuổi còn trẻ như vậy, trong lòng vẫn có chút khúc mắc, cảm giác có chút gì đó không đánh giá chính xác được Trần Kinh.
Cùng Đông Kỳ Vi này nắm tay, còn có một người ở cửa lớn.
Tuổi khoảng 30, vóc dáng không cao, cũng không phải cường tráng, thần sắc có phần lãnh đạm.
Bên cạnh người đó còn có một người phụ nữ, xinh đẹp, lẳng lơ đầy mê hoặc, đôi mắt tròn xoe gợi cảm, nhìn Trần Kinh, đôi lúc đánh mắt sang nhìn Phương Liên Kiệt dò xét.
Phương Liên Kiệt nhìn qua anh ta, gật gật đầu.
Người đàn ông kia cũng gật gật đầu, lúc này, Thạch Dũng tiến lại, nhếch miệng nói:
-Thẩm Bắc Vọng, anh xem thường Tiểu Kim, bây giờ anh Phương đã đến đây, cuối cùng ý của anh là đi hay không đi?
Người đàn ông mặt lạnh tên Thẩm Bắc Vọng kia nhìn chằm chằm Phương Liên Kiệt một lúc lâu rồi nói:
-Sau khi ăn cơm chúng ta xuất phát!
Qua lời nói và sắc mắt, Trần Kinh đoán diễn viên chính hôm nay có bốn người.
Đông Kỳ Vi, Thạch Dũng và Phương Liên Kiệt tương đối thân thuộc, mà quan hệ với Thẩm Bắc Vọng thì có chút phức tạp.
Trần Kinh có thể cảm nhận được, Phương Liên Kiệt đối với Đông Kỳ Vi là thân thiết nhất, còn đối với Thạch Dũng là tùy ý nhất, mà về điểm này hình như biểu hiện của Thạch Dũng cũng kém hơn chút ít.
Về những người khác, một đám người giống nhau, đoán là giống như Trần Kinh, đến đây học làm “thái tử đọc sách” mà thôi.
Trần Kinh cẩn thận quan sát những người khác, hắn có thể nhìn ra, trong đó có đủ loại người, đủ loại thân phận, hơn nữa dựa vào dáng đứng và thế ngồi rõ ràng là người trong bộ phận, thử nghĩ những người này đường đường một đấng nam nhi nhưng ở nơi này, lại chỉ có thể tránh sau lưng người khác, duy trì sự khiêm tốn.
Bên trong có ba bàn lớn, một bàn năm người, Trần Kinh ngồi cạnh Phương Liên Kiệt.
Những người đàn ông khác một bàn, phụ nữ ngồi một bàn.
....
Săn thú đối với Trần Kinh chỉ biết qua sách vở là nhiều nhưng những người đến đây hôm nay đều là những thợ săn giỏi.
Sau khi cơm nước xong, Đông Kỳ Vi phụ trách phân công.
Lúc này Trần Kinh mới nhìn đến lũ chó! Là giống chó săn châu Âu chính thống, cao lớn, uy mãnh, đầy dã tính không thể kiềm chế, có hai người đặc biệt phụ trách việc thả chó.
Mặt khác, mọi người đều tự phân công phương hướng, Đông Kỳ Vi chỉ trên bản đồ giống như một tướng chỉ huy, điều binh khiển tướng, Trần Kinh và Phương Liên Kiệt thuộc một tổ, được phân công đến mai phục ở khe núi miệng pháo đài phía Bắc, mà sự phân công này cũng khiến cho Thạch Dũng và mấy người này bất mãn.
Cuối cùng, Phương Liên Kiệt lớn tiếng quát Thạch Dũng mới chịu, việc này mới được quyết định!
Trước khi đi, mọi người đều lấy vũ khí của mình ra!
Trần Kinh cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.
Vũ khí cơ bản đều là súng săn và nỏ săn, tất cả đều là loại nổi tiếng, loại bá lai tháp của Italy, có hai nòng súng mới tinh, hai ống ngắm, đều là hàng tốt, mà nỏ cũng có rất nhiều loại, khiến Trần Kinh nhìn thấy cũng hoa cả mắt.
Trên tay Đông Kỳ Vi là một cây sáng bóng, bắt mắt nhất, không rõ tên tuổi, nhưng báng súng màu hồng thẫm như máu kìa, còn có nòng súng đường kính rất lớn, lực phát ra có lẽ rất mạnh!
Trước lúc đi săn, mọi người tập trung lại, cùng nhau giao lưu giữa các nhóm với nhau, có đồ tốt mọi người cùng nhau thưởng thức, bầu không khi như vậy có thể kích thích mọi người trước khi chiến đấu.
Nơi này tựa như một kho vũ khí đạn dược vậy.
Mà về sau Phương Liên Kiệt rất khí phách lấy từ trong xe ra ba khẩu súng làm cho không khí càng náo nhiệt.
Từ trong quân doanh lấy ra những loại súng mới tinh chế, cho dù những người ở đây cũng hiếm khi được chiêm ngưỡng, Thạch Dũng cùng một số anh em cũng có một khẩu khá nổi tiếng nhưng so sánh cùng cũng chẳng xá gì, cũng chỉ coi như loại cũ mà thôi
Món đồ này của Phương Liên Kiệt vẫn còn mới tinh, kim loại lạnh lùng đến gai người.
Nhất là súng tự động cửu nhị thức kia, vỏ đen nhẻm, thân hình giọt nước, phát ra sát khí tự nhiên, khiến người khác tự nhiên thấy ghê sợ.
Phương Liên Kiệt không đem thanh nỏ kia ra khoa trương nhưng riêng ba cây súng này cũng đã khiến người khác cảm thấy kích động rồi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Sách
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa
https://isach.info/story.php?story=quan_sach__tich_mich_doc_nam_hoa