Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 625: Độc Thủ
C
ẩu Tử cười ha hả xách ấm trà vào phòng, mấy ngày qua đi bộ mấy trăm dặm, đúng là mệt rồi, chuẩn bị ăn no ngủ một giấc bổ xung thể lực.
Ngủ tới canh ba thì thình lình mở mắt ra, thấy Đơn Ưng chui vào phòng mình như con mèo, ném bộ y phục màu đen tới.
Đây là dạ hành y, thoáng cái đã mặc xong, đeo vật phẩm tủy thân lên, theo Đơn Ưng ra ngoài, khi đi qua phòng chường quầy khẽ gõ lên cửa sổ, nghe thấy tiếng ho truyền ra, hai người nhìn nhau cười lẩn vào bóng tối.
Vân Diệp còn cho rằng Vô Thiệt có bản lĩnh ghê gớm lắm có thể trộm nguyên dương, hút cốt tùy của người ta, té ra là dùng ngân châm tổn thương thận của một người, làm hắn không ngừng đái ra máu, biến một người tráng kiện thành phế nhân, kết quả cuối cùng là thận người đó không còn tác dụng gì nữa, bị nhiễm trùng đường tiểu, toàn thân phù lên mà chết.
Chuyện này chẳng cần ngâm trâm, nắm đấm cũng làm được, chẳng có thận nhà ai chịu nổi chân đấm tay đá, làm rõ nguyên lý rồi, hứng thú của Vân Diệp giảm mạnh.
Chỉ mới ba ngày mà Uyên Cái Tô Văn đã miễn cưỡng đứng dậy được, hắn dường như quên mất mình là là tù phạm, hào hứng thảo luận với thái sử công qua xe tù.
- Ta từ nhỏ có tiếng thần đồng, mười tuổi đọc được cổ văn, Cao Ly không có nhiều sách cho ta đọc, đành xem ( chu dịch) ( thượng thư) ( xuân thu) (tả truyện) ( chiến quốc sách), trong đó tác phẩm lớn đó, ta thích nhất là ( sử ký).
- Đó là một cuốn sách rất có khí cốt, người này tuy xưng người mang tội, nhưng lưng càng thẳng hơn hạng sử quan như Trần Thọ sau này, trong nước ngươi vốn không thiếu người học thông kim cổ tầm nhìn rộng rãi. Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn học trò, Hán Vũ Đế lại độc tôn nho thuật, con đường lớn biến thành cái ruột dê ngoằn ngoèo, đất đai nuôi dưỡng tư tưởng dần trở nên nghèo nàn, thiên tai mang tính khai sáng gần như tuyệt diệt, khiến cho học thuyết của nước ngươi từ sau Đổng Trọng Thư thì không còn tiến thêm một bước nào nữa, bọn họ chỉ biết diễn giải tư tưởng tiền nhân, không có chủ ý của mình.
- Khi tư tưởng bị giam cầm ở mức độ cao nhất, bệnh sắp vào cao hoang, những dị tộc cưỡi ngựa tới, bọn họ giết sạch lão nhân cổ hủ, ăn sạch phụ nhân chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chỉ có những người biết cơ biến, mới biết kiếm lấy phần sống của con người trên tay của kẻ địch.
- Trăm năm sinh sôi, năm năm dưỡng sức, các ngươi lại thành sự tồn tại lớn nhất trên thế gian, ta thấy các ngươi phải cảm tạ những người Hồ kia, chứ không phải đuổi cùng giết tận bọn họ, so với phát triển tư tưởng, vết thương nhục thể thật không đáng luận tới. Người Hồ tiến vào mang lại lợi ích cho các ngươi, vì sao các ngươi luôn cho rằng đó là một loại sỉ nhục?
Vân Diệp dùng rượu lau sạch ngâm châm, khi nói chuyện với Uyên Cái Tô Văn, y đã thi châm xong, Uyên Cái Tô Văn không thấy đau đớn lắm, chỉ giống muỗi đốt vài cái thôi, điều duy nhất hắn không biết là thận của mình đã bị đâm thủng như cái rổ.
Trung y trị liệu rất chậm, cho nên thủ đoạn tổn thương cũng chậm, mỗi lần dùng châm, đều nằm ngoài phạm trù cơ thể có thể tự lành, mỗi lần dùng câm, tổn thương sẽ gia tăng một phần, tới khi đề kháng của cơ thể không đề kháng nổi nữa sẽ bùng phát.
- Cái huynh nói rất đúng, đợi ta diệt xong Cao Ly, nhất định mang tư tưởng mới truyền tới Cao Ly, tin ta đi, ta nhất định dốc túi truyền thụ, tuyệt đối không giấu làm của riêng.
- Cho dù tổ tiên của bọn ta có vạn điều không hay, Cái huynh, trước khi ngươi thành người Đại Đường, không có tư cách bình luận, muốn phê bình tổ tiên, chúng ta dâng hương xong rồi tự nói, còn về lão tổ tông nổi giận, muốn đánh đòn, muốn phạt quỳ, thì nào cũng được, người nhà đóng cửa bảo nhau, thế nào cũng là chuyện trong nhà. Rác rưởi trong nhà ta cũng là bảo bối của nước khác, ví như nước Oa vậy.
Uyên Cái Tô Văn chắp tay tạ lỗi:
- Vân huynh nói tới nước Oa, ta từng gặp một nữ nhân kinh tài tuyệt diễm của bọn họ, nàng tên Cao Sơn Dương, nàng ta hâm mộ người đượt liệt vào hàng Tử của Đường quốc, nên tự xưng là Cao Sơn Dương Tử, những lời vừa này là xuất phát từ miệng nàng. Chẳng bao lâu nữa nàng kế thừa vị trí thiên hoàng của mẫu thân, thành tân vương, những năm qua sứ giả nước Oa phái tới Đường quốc đều do nàng thúc đẩy, nàng say mê mọi thứ ở Đường quốc, cho nên, Vân hầu, các ngươi sẽ có cơ hội gặp nhau.
- Ha ha ha, lạ thật đó, thì ra nàng chính là vị vương tử đó sao? Người nước Oa gọi nàng là Thánh Đức vương tử, té ra là nữ nhân, không biết nhan sắc thế nào? Ta có gặp mấy Oa nữ ở Trường An, toàn bôi vôi trắng lên mặt, miệng vẽ nhỏ xíu, răng bôi đen xì, làm ta nhìn một cái, cả đêm không dám ngủ.
Câu này làm Uyên Cái Tô Văn và Vinh Hoa cười mãi, nhất là Vinh Hoa càng cười run cả ngươi, Uyên Cái Tô Văn chỉ Vân Diệp nói:
- Thì ra Vân hầu cũng chẳng phải là chính nhân quân tử, nước Oa có một số tục lễ cũ chưa bỏ, tin ta đi, Cao Sơn Dương Tử điện hạ nhất định làm ngươi chấn động, tới khi đó vân hầu có may mắn làm khách trong màn chớ quên lời giới thiệu của ta.
- Lão Cái, nói thật đi, có phải ngươi đã cùng Cao Sơn Dương...
- Dừng lại, Uyên Cái Tô Văn ta cả đời chỉ định cưới một mình Vinh Hoa, còn về nữ nhân khác ta không coi vào đâu, Cao Sơn Dương Tử cũng là người tâm cao khí ngạo, nghe nói nàng muốn tìm nam nhân đầu tiên phải hợp với tiêu chuẩn của nàng, Vân hầu là long phượng trong đám thiếu niên, nhất định sau này có cơ hội lớn.
Vân Diệp thu lại châm, nói:
- Cuộc đời rất nhàm chán, Cái huynh, có hoa hái vội, chớ đợi hoa rụng chỉ còn cảnh, cuộc đời ngắn ngủi, kịp thời hành lạc mới là quan trọng nhất.
Nói xong cùng hộ vệ rời căn phòng đặt xe tù, còn tốt bụng hạ rèm xuống. xem tại
Vân Diệp vừa đi, Uyên Cái Tô Văn liền đứng lên hoạt động chân tai, ngón tay dùng lực ấn lên khắp người, chỗ không ấn tới để Vinh Hoa kiểm tra thay, nhất là chỗ Vân Diệp dùng trâm càng kiểm tra tử tế.
- Tô Văn, chàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?
Vinh Hoa lo lắng hỏi:
Một lúc lâu sau Uyên Cái Tô Văn ngồi xuống, đấm ra hai quyền, nghe tiếng nắm đấm xé gió, hoang mang nói:
- Ta biết bị y dùng châm rất không ổn, nhưng không biết không ổn ở chỗ nào, sự sợ hãi của con người bắt nguồn từ chỗ không hiểu. Vinh Hoa, kệ những trò y bày ra, chúng ta chỉ cần nỗ lực sống là có hi vọng, trước mặt Vân Diệp còn có ba cái rãnh trời chắn ngang, y không dễ dàng đạt được mục đích đâu. Chỉ cần có hỗn loạn là chúng ta có cơ hội, Vân Diệp là kẻ địch đáng sợ, lần này chúng ta chẳng những phải nghĩ cách thoát thân, nếu có thể còn phải mang theo cái đầu của y...
Anh hùng phát uy luôn làm mỹ nữ ngây ngất, Vinh Hoa nắm tay Uyên Cái Tô Văn đặt lên bầu ngực mịn màng của mình, đó là chút an ủi cuối cùng nàng có thể cấp cho người mình yêu...
Chiến thuyền trên mặt biển chỉ còn thưa thớt vài cái, thay vào đó là từng mảng bè gỗ, đối diện là dòng Liêu Thủy cuồn cuộn, có nước sông màu vàng và nước biển màu xanh, trông có chút ý vị phân chia ranh giới, chỉ cần bè tới gần là bị đẩy về.
Vân Diệp không hiểu mấy chuyện này, lo lắng hỏi Lưu Phương:
- Lão tiên sinh cho rằng sau khi thủy triều lên sẽ chảy ngược dòng?
- Đó là điều hiển nhiên, thủy triều sông Tiền Đường có thể chảy ngược ba trăm dặm, Liêu Thủy không có điều kiện thiên nhiên độc đáo như thế, nhưng cửa sông có địa hình tương tự, chảy ngược phải được một trăm dặm, chúng ta nhân cỗ thùy triểu này xâm nhập Liêu Thủy là được.
Hai người ngẩng đầu nhìn mặt trăng vừa lên đỉnh núi, trong lòng đều mong nó phát huy được sức mạnh lớn nhất, đưa mình đi xa hơn một chút.
***
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2