Phù Diêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 622: Tiếp Đón
au một trận phong ba khiến tâm trạng của Vương Quốc Hoa thay đổi không nhỏ. Trước đây hắn luôn có tâm tính hòa thuận, thân thiện nhưng hôm nay hắn đã thêm vài phần cứng rắn.
Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền! Còn phải là nắm quyền to.
Vương Quốc Hoa không được chào đón ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng là điều bình thường. Một vị trí bí thư thị ủy cứ như vậy bị hắn lấy đi, người ở Ban tổ chức cán bộ sao có thể vui vẻ được. Ngay cả phó trưởng ban Cao cũng thế. Vốn đã xác định chức bí thư thị ủy do Quách Nguyệt Mẫn đề cử, vậy chọn thị trưởng đương nhiên là do hắn đề cử. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim Vương Quốc Hoa, trưởng ban Cao đã nhận đồ tốt của người bên dưới, bây giờ chỉ có thể nói với người ta đợi cơ hội lần sau, người bên dưới cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể nhịn mà thôi. Cơ hội lần sau trong nhà nước giống như là chờ xe vậy, chuyến này không kịp lên thì sau đó chính là đợi, nếu không tốt có khi đến tận trời tối cũng không có xe. Đời người có được bao nhiêu năm chứ? Mấy năm qua đi rồi anh được đưa vào nhóm cán bộ già, sau vài năm nữa là đến lúc lui. Vì thế cơ hội chỉ cần có là mọi người sẽ dành toàn lực đi tranh đoạt. Vị trí có hạn, thời gian cũng không đợi người, người ta có tâm trạng như vậy cũng là rất bình thường.
Phó trưởng ban Cao vẫn ngồi im không nhúc nhích, giống như đang ngồi chỉ thị với cấp dưới, y nói chuyện khách khí nhưng hành vi lại không hề khách khí. Vương Quốc Hoa chỉ có thể tạm thời nhịn nhưng hắn đã thu nụ cười lại.
- Vậy nghỉ một ngày đi, mai tôi có chút chuyện cần xử lý.
Phó trưởng ban Cao vốn định mai sẽ lên đường nhưng thấy mặt Vương Quốc Hoa không còn nụ cười nên lời tới bên miệng cũng được thu lại.
- Được, vậy nghỉ một ngày.
Vương Quốc Hoa không thèm tranh cãi với hắn, hắn gật đầu đi ra ngoài.
Chờ Vương Quốc Hoa đi ra ngoài, Lưu Chính Hà liền tiến lên thấp giọng nói:
- Trưởng ban Cao, tên Vương Quốc Hoa này quá ngông cuồng.
Trưởng ban Cao hừ một tiếng không nói chuyện, ánh mắt thật ra có chút nghi ngờ nhìn Lưu Chính Hà làm Lưu Chính Hà xấu hổ. thực tế Lưu Chính Hà cũng khá tức Vương Quốc Hoa. Người Ban tổ chức cán bộ gặp ai đều nghĩ mình hơn nửa cấp, hắn cũng có cảm giác khá tốt đẹp. Lãnh đạo cấp thị xã bình thường gặp hắn đều khách khí, cho nên khi thấy Vương Quốc Hoa không cho mình thể diện, Lưu Chính Hà liền tức tối. Hắn đâu biết Vương Quốc Hoa là người có nguyên tắc anh khách khí với tôi, tôi khách khí lại, anh không khách khí, tôi càng không khách khí.
Để lại số điện thoại, Vương Quốc Hoa ra khỏi Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Lúc đến hắn tự mình lái xe nhưng lúc ra lại có biến hoá. Hắn vừa xuống lầu đã có hai người đàn ông đi lên, cả hai đều khoảng 40 tuổi. Người trước đeo kính trông khá nhã nhặn, người sau lưng đeo túi đi theo.
- Bí thư Vương, tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Thiết Châu – Từ Diệu Quốc.
Người đi trước chủ động giới thiệu mình.
Vương Quốc Hoa mỉm cười đưa tay ra:
- Vất vả rồi, sao lại tìm tới đây?
Ba chữ đầu có thể bỏ qua, phía sau mới là trọng điểm. Từ Diệu Quốc thản nhiên nói:
- Tôi vẫn ở trên tỉnh chờ ngài đến nhận chức, vì thế đồng chí ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy vừa thông báo, chúng tôi liền chạy tới ngay.
- Ồ.
Vương Quốc Hoa lúc này mới đưa mắt nhìn vị còn lại, Từ Diệu Quốc vội vàng giới thiệu.
- Đây là đồng chí Lăng Hà – phó trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng tỉnh ủy.
- Làm phiền.
Vương Quốc Hoa lại chủ động đưa tay ra, Lăng Hà vội vàng dùng hai tay, do còn đeo túi nên tư thế không được tự nhiên cho mấy.
- Không có gì, không có gì.
Vương Quốc Hoa khách khí một chút rồi đi ra. Trưởng ban thư ký thị ủy thực tế chính là một thư ký chung của bí thư thị ủy. Lịch trình hàng ngày của bí thư thị ủy về cơ bản đều qua tay trưởng ban thư ký duyệt. Cho nên Vương Quốc Hoa khá khách khí với Từ Diệu Quốc. Đương nhiên khách khí là khách khí nhưng nếu đối phương không một lòng với mình, Vương Quốc Hoa cũng cần phải lưu tâm.
Một xe Audi chạy tới, Lăng Hà đi lên trước mở cửa xe, cung kính nói:
- Mời bí thư.
Vương Quốc Hoa lên xe rồi hỏi Từ Diệu Quốc:
- Trưởng ban thư ký có phải có an bài gì không?
Từ Diệu Quốc cười nói:
- Chúng tôi tới tỉnh thành là vì phục vụ công việc của bí thư.
Câu trả lời này rất quy củ, Vương Quốc Hoa không tìm ra khuyết điểm gì cả. Chẳng qua cũng không phải là vì vậy mà hắn bỏ qua cảnh giác. Hắn không thoáng cái là quên đãi ngộ của Ban tổ chức cán bộ đối với mình. Bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông gặp mặt mình ngay đã là một tín hiệu rõ ràng. Mã Dược Đông có thể làm đến như vậy mà thôi, mình nếu mà quá kém cỏi thì đó là vấn đề của mình.
- Vậy về khách sạn nghỉ một chút, tôi hơi mệt nên muốn nghỉ.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa định lên xe thì một xe Audi khác chạy tới, lái xe không nhịn được bóp còi. Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn một chút rồi lập tức bảo lái xe tránh ra khỏi đường còn mình đứng ở một bên.
- Đây là xe của chủ tịch tỉnh.
Từ Diệu Quốc ở bên nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa cười cười không nói.
Chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh, cái tên này làm Vương Quốc Hoa rất có ấn tượng bởi vì tên này ít gặp.
Một người đàn ông không quá cao nhưng béo mặt mày hồng hào từ xe Audi xuống. Y xuống nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Quốc Hoa, sau đó y khẽ nói gì đó với thư ký bên cạnh. Rất nhanh thư ký chạy tới nói:
- Có phải là đồng chí Vương Quốc Hoa – bí thư thị ủy Thiết Châu không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Là tôi.
Thư ký nói như ra lệnh:
- Chủ tịch tỉnh bảo anh qua.
Nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa thoáng ngưng lại, hắn từ từ đi tới, còn cách ba bước hắn đã đưa hai tay ra:
- Chủ tịch tỉnh.
Lưu Triệu Minh miễn cưỡng đưa tay lên chạm rồi thu về ngay.
- Đồng chí Quốc Hoa còn trẻ thật đó.
Giọng điệu đầy ghen tị làm người ta phải đau răng.
- May mắn mà thôi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Lưu Triệu Minh gật đầu nói:
- Tôi còn có việc nên trước.
Vừa nói Lưu Triệu Minh xoay người rời đi, Vương Quốc Hoa đứng im đó nhìn đối phương đi.
Lúc quay lại hắn thấy Từ Diệu Quốc lộ vẻ không cam lòng, trong lòng hơi động tâm nhưng không tỏ vẻ gì. Xe vừa khởi động, Vương Quốc Hoa nói:
- Khách sạn Hồng Vận.
Lái xe là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, da đen, mặt trầm làm người ta có cảm giác trầm ổn đáng tin.
Vương Quốc Hoa ngồi im không nói gì, Từ Diệu Quốc cũng không mở miệng mà yên tĩnh ngồi bên chờ. Đến khách sạn, xe vừa dừng đã có người mở cửa xe. Vương Quốc Hoa thò đầu ra gặp phải một cơn gió thơm.
Với kinh nghiệm của Vương Quốc Hoa thì loại nước hoa này không phải hàng quá đắt tiền. Bên cạnh xe có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ngực to, eo nhỏ, gương mặt quyến rũ đứng đó.
- Bí thư.
Người phụ nữ tươi cười cúi đầu ân cần chào hỏi.
Vương Quốc Hoa xuống xe rất tự nhiên nhìn thoáng qua Từ Diệu Quốc từ đầu kia xuống. Trưởng ban thư ký Từ vội vàng chạy tới giải thích:
- Bí thư, đây là đồng chí Tiết Mỹ Liên phụ trách công tác tiếp đón của văn phòng thị ủy.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Tiết Mỹ Liên rồi lững thững đi vào trong. Từ Diệu Quốc đuổi theo nói:
- Căn phòng ngài ở là phòng bình thường, tôi đã tự mình làm chủ đổi gian khác.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà quay đầu lại nhìn Từ Diệu Quốc. Trưởng ban thư ký Từ thoáng khom lưng chờ chỉ thị của lãnh đạo.
- Đổi thì đổi, không phải việc gì lớn.
Vương Quốc Hoa nói xong tiếp tục đi vào trong, Từ Diệu Quốc vội vàng đuổi theo nói:
- Bí thư, lần này tôi tự chủ trương, cam đoan không có lần sau.
Tiết Mỹ Liên và Lăng Hà sóng vai đi ở phía sau. Tiết Mỹ Liên nhỏ giọng nói:
- Chánh văn phòng, bí thư mới tới đúng là trẻ thật đó.
Lăng Hà cười lạnh một tiếng nhìn Tiết Mỹ Liên mà nói:
- Còn trẻ? Hừ, tôi nhắc cô đừng có mà giở trò trước mặt bí thư.
Lăng Hà vừa nói vừa đi nhanh tới trước. Tiết Mỹ Liên dừng một chút lẩm bẩm nói:
- Ra vẻ đứng đắn.
Lăng Hà rất coi thường Tiết Mỹ Liên, ả này có danh tiếng không tốt, nghe nói có quan hệ nam nữ với nhiều lãnh đạo thị xã. Lăng Hà coi như không lên tiếng việc Từ Diệu Quốc đưa Tiết Mỹ Liên lên đón lãnh đạo. Không sai, Từ Diệu Quốc đối xử khá tốt với Lăng Hà nhưng Từ Diệu Quốc cũng là tảng đá lớn cản đường tiến lên của Lăng Hà.
Vào khách sạn, Vương Quốc Hoa trực tiếp vào toilet. Hắn ra thấy hai người kia vẫn chờ, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Mọi người vất vả rồi.
Lúc này Tiết Mỹ Liên cầm một chiếc khay vào, bên trong đặt khăn mặt ấm.
- Mời bí thư.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên cầm lên lau mặt rồi bỏ vào khăn.
- Trưởng ban thư ký, trưa không cần quá phiền phức, gọi vài món ở phòng ăn đưa lên phòng, tôi muốn nghỉ, mấy người về nghỉ đi.
Tiết Mỹ Liên nói:
- Bí thư, tôi đã học mát xa, hay là ngài thử một chút?
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn một chút, thấy đối phương khá nóng lòng hắn mới nói.
- Không cần, cảm ơn.
Câu trả lời của Vương Quốc Hoa làm Tiết Mỹ Liên khá buồn bực.
o O o
Tiết Mỹ Liên cũng không còn quá trẻ, đã 30 tuổi, nhưng cô lại là người phụ nữ nhìn trông khá trẻ trung.
Ba người ra ngoài, Tiết Mỹ Liên đi ở cuối cùng. Trong lòng cô đang có chút không cam lòng quay đầu lại nhìn chằm chằm, đáng tiếc Vương Quốc Hoa đang nhắm mắt dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
- Trưởng ban thư ký, bí thư mới tới hình như không thích chúng ta tới đón thì phải.
Tiết Mỹ Liên nũng nịu nói một câu, Từ Diệu Quốc khẽ nhíu mày lạnh lùng nói với ả:
- Không được lén đánh giá lãnh đạo, giữ chặt cái miệng của cô, miễn chuốc họa vào thân.
Tiết Mỹ Liên cúi đầu không nói, Lăng Hà tiến lên một bước nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho bí thư, ngài còn có cái gì muốn phân phó?
Từ Diệu Quốc nói:
- Anh vào hỏi một câu xem trưa nay bí thư muốn ăn gì.
Lăng Hà nghe lời quay lại, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Nghe thấy tiếng gõ cửa Vương Quốc Hoa đứng dậy mở ra, thấy Lăng Hà hắn liền cười nói:
- Đồng chí Lăng Hà có việc gì à?
- Bí thư, tôi đến hỏi một câu xem trưa nay ngài muốn ăn gì?
Lăng Hà vừa nói vừa hơi nghiêng người về trước vội vàng nhỏ giọng nói:
- Bí thư, Tiết Mỹ Liên kia có danh tiếng rất kém.
- Cho bát mì đi.
Vương Quốc Hoa vừa nói xoay người đi giống như không nghe thấy lời nói của Lăng Hà. Hà nói. Lăng Hà không nghĩ tới sẽ gặp kết quả này, trên mặt lộ rõ một tia thất vọng.
Cửa đóng lại, Vương Quốc Hoa ngồi trên ghế theo thói quên tự châm cho mình điếu thuốc.
Đã từng làm bí thư một thời gian nên Vương Quốc Hoa hôm nay càng thêm trầm ổn, bất cứ việc gì cũng không dễ dàng lộ tâm trạng. Câu nói vừa nãy của Lăng Hà, hắn nghe thấy rõ. Như vậy xảy ra trước mặt Vương Quốc Hoa có mấy khả năng. Thứ nhất Từ Diệu Quốc bố trí Tiết Mỹ Liên đến tiếp đón mình là có mục đích không tốt. Thứ hai Lăng Hà là người báo tin, nhân phẩm tên này cũng không quá đáng tin, Từ Diệu Quốc không coi y làm thân tín nên sẽ không mang theo bên mình. Thứ ba Tiết Mỹ Liên quả thật rất có thể làm đàn ông có ham muốn, nhưng lại là thuộc phạm trù dung tục, Từ Diệu Quốc sẽ không đơn giản cho rằng người phụ nữ như vậy có thể bắt Vương Quốc Hoa này chứ? Vậy quá coi thường mình rồi. Từ đây có thể xuất hiện khả năng thứ tư đó là Từ Diệu Quốc cố ý muốn dò xét Vương Quốc Hoa.
Tổng hợp lại kết quả chính là hai chữ phức tạp. Mà biện pháp ứng phó cũng rất đơn giản, lấy tĩnh chế động.
- Mì?
Từ Diệu Quốc hỏi lại, y còn tưởng mình nghe lầm. Lăng Hà cung kính nói:
- Vâng bí thư nói như vậy.
Tiết Mỹ Liên lập tức nói:
- Cái này dễ làm, tôi xuống nhà bếp bảo đầu bếp chuẩn bị một bát mì gà thêm hai quả trứng ốp, thêm ít rau, đảm bảo bí thư sẽ hài lòng.
Từ Diệu Quốc nhìn Tiết Mỹ Liên thầm nghĩ cô ả này không quá với câu ngực to đầu ngốc. Từ Diệu Quốc an bài Tiết Mỹ Liên đi tiếp đón Vương Quốc Hoa chính là muốn xem tình hình một chút. Thực tế vừa nhìn thấy Vương Quốc Hoa, Từ Diệu Quốc chỉ biết Tiết Mỹ Liên vô dụng với Vương Quốc Hoa. Bí thư thị ủy còn trẻ như vậy, có loại phụ nữ nào không xử lý được. Còn không biết bao người phụ nữ xinh đẹp nhớ tới, đâu đến lượt mặt hàng như Tiết Mỹ Liên? Đương nhiên Tiết Mỹ Liên ở trong thị xã cũng có thị trường nhất định, cũng chính là loại người tham ăn tục uống, không ai muốn có quan hệ lâu dài với ả. Tiết Mỹ Liên trước đây làm y tá ở một trung tâm y tế rất bình thường, một lãnh đạo sang đó khảo sát rồi đưa về thị ủy. Chỉ hai năm sau nhiều cố gắng Tiết Mỹ Liên đã lên đến cấp phó trưởng phòng.
- Để Lăng Hà đi đi.
Từ Diệu Quốc nói xong xoay người vào phòng mình. Lăng Hà nhìn Tiết Mỹ Liên mặt mày xấu hổ rồi cười cười đi làm việc. Trong hành lang chỉ còn lại mình Tiết Mỹ Liên, ả lộ vẻ căm tức về phòng. Lúc đóng cửa lại, Tiết Mỹ Liên lẩm bẩm nói:
- Hừ, đừng để bà nịnh bợ được bí thư.
Lăng Hà gõ cửa, Vương Quốc Hoa đang lên mạng. Khách sạn này mặc dù không quá sang trọng nhưng có mạng, đây là nguyên nhân mà Vương Quốc Hoa chọn khách sạn này.
Bỏ bát mì xuống, Lăng Hà tươi cười nói:
- Bí thư, ngài thử xem có hợp khẩu vị không, nếu không tôi bảo bọn họ làm bát khác.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đi tới nhìn thoáng qua Lăng Hà.
- Được rồi, anh ra ngoài đi.
Tên này Vương Quốc Hoa đã có dự tính, y không ngờ dám bán cả lãnh đạo trực tiếp là Từ Diệu Quốc. Hôm nay có thể bán Từ Diệu Quốc, vậy mai có thể bán mình.
Máy điện thoại báo chuông, Vương Quốc Hoa bưng bát mì nhìn thấy là Hoàng Nhàn gọi tới. Người phụ nữ này lúc Vương Quốc Hoa bị đẩy đi vẫn rất kiên định đứng bên hắn, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ vì việc này.
- Anh ở đâu? Em nhớ anh, em muốn gặp anh?
Nội dung tin nhắn làm Vương Quốc Hoa rất thoải mái, hắn nhắn lại.
- Thị xã Thiết Châu tỉnh Đông Hải, muốn đến thì đến, không muốn thì tìm người đàn ông khác, anh không cản.
Hoàng Nhàn rất nhanh gửi lại hình tức giận cùng một câu.
- Bà đây biết trinh tiết.
Vương Quốc Hoa gửi lại mặt cười, Hoàng Nhàn lập tức nhắn lại.
- Đi đặt vé máy bay đây.
Vương Quốc Hoa đổ mồ hôi.
Ăn mì xong, Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi vào phòng Từ Diệu Quốc.
- Trưởng ban thư ký, đến phòng tôi một chút.
Từ Diệu Quốc rất nhanh tới, Vương Quốc Hoa mời hắn ngồi xuống, đưa thuốc tới:
- Hút thuốc.
- Tôi chưa từng thấy loại thuốc này.
Từ Diệu Quốc vô thức nói một câu, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Không nói cái này, nói chuyện công việc trong thị xã đi, gần đây có việc gì quan trọng không?
Từ Diệu Quốc không châm thuốc ngay mà lấy một quyển sổ ra xem một chút:
- Thiết Châu gần đây không có việc gì lớn, bên ủy ban đưa ra một phương án cải tạo thành cũ. Do ngài còn chưa đến nhận chức nên hội nghị thường vụ vẫn chưa chính thức thảo luận. Phương án này do thị trưởng Hác nhờ chuyên gia trên tỉnh làm, phương án cụ thể tôi cũng mang tới, ngài có muốn xem một chút không?
- Được, đưa tôi xem.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Từ Diệu Quốc cầm máy gọi điện cho Lăng Hà rồi nói tiếp:
- Bí thư, còn có một việc tôi cảm thấy cần phải báo cáo với ngài.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Anh nói đi.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa châm thuốc, ánh mắt không quá chú ý tới Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc nhỏ giọng nói:
- Nguyên bí thư Thiết Châu bề ngoài nói bị bệnh phải lui nhưng thực tế vì một vụ án nên bất đắc dĩ phải lui.
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, ý không nói rõ là cần nói tiếp hay không. Từ Diệu Quốc do dự một chút rồi nói:
- Vụ án này là vụ án hình sự. Một phó cục trưởng Cục công an lái xe đâm chết một đứa bé, tên phó cục trưởng này có quan hệ họ hàng với nguyên bí thư. Nguyên bí thư muốn che lại nhưng bị người đưa lên mạng, còn có cả ảnh. Chuyện làm ầm lên khiến phóng viên trên Bắc Kinh cũng xuống, tỉnh ủy bất đắc dĩ phải phái người xuống điều tra. Vì thế sau một thời gian nguyên bí thư phải lui.
Vương Quốc Hoa nhíu mày, trong này có điểm không bình thường. Một phó cục trưởng Cục công an xảy ra chuyện thì sao có thể liên lụy tới mức bí thư thị ủy phải nghỉ việc chứ? Đương nhiên Vương Quốc Hoa sẽ không chủ động hỏi, muốn xem năng lực giác ngộ của q.q
- Nghe nói thị trưởng Hác vẫn nhìn chằm chằm vào việc này.
Câu nói cuối cùng của Từ Diệu Quốc mới coi như điểm mắt cho rồng.
- Thị trưởng Hác xem ra có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói, Từ Diệu Quốc nhỏ giọng nói:
- Đúng thế, chủ tịch tỉnh Lưu vẫn coi trọng y, trưởng ban tổ chức cán bộ Quách cũng vậy.
Tâm tư của Từ Diệu Quốc, Vương Quốc Hoa bây giờ vẫn chưa thể có kết luận chính xác. Chỉ có một điểm hắn có thể khẳng định chính là y từ Thiết Châu lên tỉnh đón mình thì đương nhiên là có ý đồ gì đó? Vậy ý đồ đó là gì? Đây mới là điểm quan trọng nhất.
- Ừ, còn việc gì khác không?
Vương Quốc Hoa không vòng vo nhiều ở đề tài này.
Từ Diệu Quốc có chút do dự rồi mới nói:
- Tiết Mỹ Liên kia có phải nên để cô ta về không? Tôi đưa cô ta đến là để dự bị nếu bí thư không mang người nhà tới thì bên cạnh cũng cần người chiếu cố cho cuộc sống. Tiết Mỹ Liên là người khá chăm chỉ, miệng cũng ngọt chỉ là có chút không yên phận.
Nghe Tiết Mỹ Liên nói như vậy, Vương Quốc Hoa mỉm cười nói:
- Không cần, cứ như vậy đi.
Từ Diệu Quốc không khỏi giật mình, y đứng lên đi ra mà vẫn rất khó hiểu. Vương Quốc Hoa thật sự không thèm để ý một người phụ nữ “không an phận” ở bên cạnh sao? Vì lên tỉnh dodns Vương Quốc Hoa, Từ Diệu Quốc đã có nhiều chuẩn bị, nó có quan hệ đến tình cảnh hiện nay của y. thị trưởng Hác Long Quang vẫn một mực chìa tay về phía Từ Diệu Quốc, nhưng thân là người của nguyên bí thư nên Từ Diệu Quốc vẫn có chút do dự. Nếu như hắn tiến một bước về phía Hác Long Quang thì sẽ không thể quay đầu lại nữa. Từ Diệu Quốc suy nghĩ mãi quyết định xem Vương Quốc Hoa rồi tính. Vì thế y rất cẩn thận chuẩn bị lên tỉnh chờ Vương Quốc Hoa đến.
Bây giờ Từ Diệu Quốc càng thêm dao động. Y vốn quyết định nếu Vương Quốc Hoa là một nhân vật thì sẽ dựa vào. Ai ngờ y không nhìn ra nông cạn của Vương Quốc Hoa, không hề rõ được điều hắn thích. Chỉ biết trưa hắn ăn mì, cái này là thứ yếu, quan trọng chính là Vương Quốc Hoa còn quá trẻ, Từ Diệu Quốc lo hắn không đấu lại kẻ lão luyện như Hác Long Quang. Đây là nguyên nhân khiến y do dự và lắc lư.
Từ Diệu Quốc vừa đi không lâu, Tiết Mỹ Liên đã gõ cửa tiến vào. Vương Quốc Hoa ra thấy cô liền khách khí nói:
- Có việc gì à?
Tiết Mỹ Liên đã đổi bộ đồ khá đơn giản, chiếc váy biến thành quần bò cùng với áo phông thêm tóc được dùng khăn tay tết lên, mặt không trang điểm trông cô khá nhẹ nhàng, thanh thoát.
- Tôi tới hỏi ngài có muốn giặt quần áo không?
Tiết Mỹ Liên ở trạng thía bình thường nhìn qua giống cô gái nhà lành. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua rồi nói:
- Quần áo giao cho nhân viên khách sạn giặt là được.
Tiết Mỹ Liên có chút thất vọng ồ một tiếng nói.
- Vậy tôi xin phép về.
Vương Quốc Hoa thấy rõ cử động không giấu tâm trạng của cô, cô ả này không giỏi khống chế bản thân, dễ nhìn thấu hơn hai tên kia. Người phụ nữ như vậy để ở bên cạnh tuy không thích hợp nhưng có thể tạo ra tác dụng khác.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu