Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 613: Cô Nàng, Ở Cùng Ta?
K
ỷ Tiểu Đường sợ tới mức run lẩy bẩy, bảo kiếm đặt trên cổ nàng, lại không dám nhúc nhích, trong mắt ngập nước, lóe ra sự sợ hãi, vẫn bĩu môi, không khuất phục nói:
- Cô…Cô là thế nào với Trần công tử? Dựa vào cái gì mà không cho phép ta ở cùng với huynh ấy? Lẽ nào cô là vợ của huynh ấy sao?
- Ta...ta là bảo tiêu của hắn.
Trong lòng Đan Nhi khó thở, tuy mình rõ ràng là vợ tương lai của Trần Tiêu Cửu, nhưng lại không có cách nào nói rõ, một bụng tức giận thổi ra, bị kẹp ở đó, cảm thấy Kỷ Tiểu Đường này không biết xấu hổ, mặt mày đáng ghét.
Kỷ Tiểu Đường không lui về phía sau, vẫn nói:
- Cô là bảo tiêu của Trần công tử, dựa vào cái gì mà quản việc riêng của Trần công tử? Ta ở đó, cô cũng không quản được.
- Sao lại không xen vào?
Đan Nhi cười lạnh:
- Ta nghi ngờ cô có ý đồ mưu sát Tiểu Cửu, là thích khách, nếu cô không dám nghe lời, ta đâm một lỗ thủng trên người cô.
Kỷ Tiểu Đường sợ tới run lên, run rẩy thân mình, trừng mắt vô tội nói:
- Ta một chút võ công cũng không biết, tay trói gà còn không chặt, sao có thể làm thích khách? Hơn nữa, ta ngưỡng mộ Trần công tử đã lâu, thích còn không kịp, sao có thể hại huynh ấy?
Đan Nhi giận dữ:
- Ta chính là không cho phép cô thích hắn, cô có thể thế nào?
Nói xong, bảo kiếm trong tay lại không chịu được nhích thêm chút nữa vào lớp da non ở cổ.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ, một cô nàng mạnh mẽ, hống hách, một cô gái không biết xấu hổ, đối phó với hai người phụ nữ biến thái tới cực điểm này, thật là phải tốn hao tâm lực.
Kỷ Tiểu Đường ở cùng mình, chắc chắn là không được, xem dáng vẻ của Đan Nhi, nếu Kỷ Tiểu Đường còn nói mạnh nữa, nàng ta nhất định sẽ cho Kỷ Tiểu Đường một lỗ thủng.
Nhưng lại không thể đuổi nàng ta về, bằng không mười mấy thủy thủ này, thật không phải sẽ biến mất theo nàng ta sao.
Nếu tìm một căn nhà bên ngoài, thật sợ là có người xấu hãm hại, ức hiếp một cô nương yếu ớt, hơn nữa, đó cũng là vi phạm tới đạo lý tiếp khách của hắn.
Bỗng nhiên bộ não lại chuyển động, lộ ra niềm vui nói:
- Tiểu Đường muội muội, hai chúng ta tuấn nam mỹ nữ, ở cùng nhau, phần lớn là không tiện, ta có một người bạn tốt, tên là Tuệ Nương, ta dẫn muội đến đó ở nhé?
- Bạn tốt?
Kỷ Tiểu Đường vội lắc đầu:
- Ta không đi, cô ta là người ngoài, ta sợ, ta ở cùng huynh.
Trần Tiểu Cửu nóng nảy, ghé vào tai Kỷ Tiểu Đường nói:
- Tuệ Nương không phải là người ngoài, nàng ta có quan hệ tốt với ta.
Ánh mắt chớp chớp, bộ dạng rất thần bí.
- Hóa ra vậy.
Ánh mắt Kỷ Tiểu Đường lóe lên, trong lòng suy nghĩ: Tuệ Nương đó là người tình cũ của Trần công tử, nếu ta có thể lấy lòng nàng ta, không chừng nàng ta cũng có thể nói mấy câu tốt cho mình! Kể những nỗi buồn với mình, tương tư.
Cúi đầu liếc mắt nhìn thanh bảo kiếm trên cổ, lòng có chút không cam, gật dầu nói:
- Được rồi, Trần công tử, ta đồng ý.
Đan Nhi hừ một tiếng, thu lại bảo kiếm, đầu giơ lên, lộ ra thái độ của người thắng cuộc.
Kỷ Tiểu Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kiễng mũi chân, ghé vào tai Trần Tiểu Cửu, sợ hãi nói:
- Trần công tử, bảo tiêu của huynh thật hung hãn. Sau này ai mà cưới nàng ta, thật là khổ cả đời.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu cười khổ, thấy Đan Nhi trước sau đều trừng mắt với Kỷ Tiểu Đường, suy nghĩ một chút nói:
- Đan Nhi giúp ta đi thông báo với Chung Việt, nói mấy ngày này, phải tổ chức một buổi lễ mừng khai trương long trọng, còn phải hiến tế long vương, bảo ông ta giúp đỡ chuẩn bị, tìm nhiều cổ đông có mặt mũi một chút.
Vẻ mặt Đan Nhi không tình nguyện, lén thò tay véo hắn một cái, giận dữ nói:
- Ngươi thật thà cho ta.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu xấu xa, thấp giọng nói:
- Ta không thích người phụ nữ dính vào người như vậy, yêu nhất là cô nàng xảo quyệt như Đan Nhi.
- Ba hoa.
Trong lòng Đan Nhi rất vui, phi thân đi.
Trần Tiểu Cửu đứng môt bên tán gẫu với Kỷ Tiểu Đường, phất hiện cô nàng này ngoài dính người ra, thật là một tài nữ, vô cùng đa sầu đa cảm, khiến Trần Tiểu Cửu thay đổi sắc mặt.
Tính cách này của nàng, đổi lại là kiếp trước, thì là một nữ thanh niên văn nghệ si tình điển hình.
Kỷ Tiểu Đường có thể sóng vai cùng với người đàn ông trong lòng mình, tâm tình khá tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc vui vẻ, nếu ẩn đi hơi thở đàn ông thoải mái không cảm nhận được, trong lòng thảm thiết, khuôn mặt đỏ lên, lắc mông, ngoái nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, nỉ non nói:
- Trần công tử, sau này ta có thể gọi huynh là "Cửu ca" không? Cứ xưng hô như vậy, có vẻ xa lạ lắm.
- A…tùy muội, ta không phải là vẫn gọi muội là Tiểu Đường muội muội đó sao?
Trần Tiểu Cửu đón nhận ánh mắt si ngốc của nàng, toàn thân như có mụn nhọt, vội vàng quay mặt đi.
- Vậy thì thật tốt.
Kỷ Tiểu Đường coi như quan hệ với Trần Tiểu Cửu, lại tiến thêm một bậc, vỗ tay, cười như hoa nói:
- Cửu ca.
- Chuyện gì? Tiểu Đường muội muội?
Trần Tiểu Cửu nghiêng đầu, lộ ra bộ mặt tươi cười.
- Không có gì, muội thích gọi như vậy.
Trong lòng Kỷ Tiểu Đường kích động, đi lên hai bước lại ngọt ngào nói:
- Cửu ca.
- Tiểu Đường muội muội gọi ta làm gì?
- Vẫn là không có gì, trong lòng ta kích động, không tự chủ được gọi ra.
Các loại kích động của Kỷ Tiểu Đường, các kiểu ngượng ngùng đó, hai má càng đỏ ra.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười: cô nàng này, si ngốc như muốn chết.
Dọc theo đường, Tiểu Đường muội muội không ngừng gọi "Cửu ca", tỏ rõ sự vui mừng trong lòng, Trần Tiểu Cửu sau mấy trăm lần chịu sự dịu dàng tàn phá, cuối cùng cũng tới trước cửa nhà Tuệ Nương.
Trần lão hán cười lớn, chủ động nghênh đón nữ tế tương lai.
Gần đây tâm trạng lão thoải mái, Anh Mộc giống như là một anh hùng rực rỡ, dần quật khởi, mang tới cuộc sống văn hóa phong phú và cuộc sống vật chất đầy đủ cho lão, càng được hàng xóm láng giếng thừa nhận là " bố anh hùng hảo hán", nói nhiều, Trần lão hán cũng dõng dạc thừa nhận tám chữ này là danh hiệu anh hùng.
Nhưng lão biết, tất cả thật sự này đều do con rể tương lai Trần Tiểu Cửu toàn thành, trong lòng thấy thân thiết vô cùng.
Lão hán vội lôi hắn vào nhà, lại gọi Tuệ Nương ra, liền ra cửa ngay, tiếp tục khoe khoang với láng giềng.
- Ngươi còn biết tới thăm ta sao?
Tuệ Nương đang nấu cơm, tạp dề buộc chặt ở vòng eo mềm mại, bờ mông tròn trịa vểnh cao lộ ra những đường cong đầy gợi cảm.
Vẻ mặt Kỷ Tiểu Đường nhìn Tuệ Nương, trong miệng không kìm nổi, nỉ non nói:
- Cửu ca, lão bà của huynh thật là xinh đẹp…
Tuệ Nương dựa vào cửa, cầm một cây trượng trong tay, quơ lên, vẻ mặt giận dữ nhìn Trần Tiểu Cửu:
- Đến thì đến rồi, không ngờ còn mang theo một tiểu mỹ nhân cho ta à?
- Tiểu Đường muội muội, muội ngồi xuống trước một lát, ta đi nói chuyện một lát.
Trần Tiểu Cửu đi ra ngoài phòng khách, kéo tay Tuệ Nương hôn một cái, cười nịnh nói:
- Tiểu Tuệ Nương, nàng nhớ ta nhiều lắm.
Thuận tay lấy cây gậy, vứt sang một bên, hắn không muốn được chào hỏi bằng cái gậy vừa thô vừa dài.
- Ngươi thật nhớ ta sao?
Bàn tay Tuệ Nương khẽ đẩy Trần Tiểu Cửu ra, bĩu môi nũng nịu nói:
- Nếu thật sự nhớ ta, sao nhiều ngày vậy không tới thăm ta chứ? Trước đây ngày nào cũng ở cùng Chu Nhị tiểu thư, bây giờ thì sao, cả ngày vuốt vuốt ve vẻ con tiểu nha đầu Song Nhi kia, cũng không tới thăm ta…
Lúc nói lời này, ánh mắt mở to, đầy u oán nói:
- Ta không phải là người phụ nữ không có tự trọng, không muốn níu keo ngươi, nhưng ngươi lại giống như không coi ta tồn tại, một lần cũng không tới tìm ta, khiến ta phiền lòng.
- Ta không phải…không phải bận mà. Thật ra trong lòng ta luôn nhớ nàng.
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được sự u oán đến tận cùng của ánh mắt của Tuệ Nương, trong lòng áy náy vô cùng.
- Ngươi bận không, ta còn không biết sao? Anh Mộc luôn nói cho ta.
Tuệ Nương liếc hắn một cái, tùy tay vung lên, muốn thoát khỏi bàn tay Trần Tiểu Cửu, trong mắt dường như nhỏ lệ:
- Nói những lời ngọt ngào để gạt ta.
- Tuệ Nương, kỳ thật ngày đêm ta đều nhớ nàng.
Trần Tiểu Cửu ôm cơ thể mềm mại của Tuệ Nương, dựa nàng vào tường bếp, cơ thể dựa chặt vào, ngực rộng rãi tỳ vào ngực Tuệ Nương, tạo thành một thể, bàn tay to lướt qua thắt lưng nàng, một cái chân lại thừa dịp hống hách chui vào giữa hai chân Tuệ Nương động loạn.
Sau đó, nhẹ nhàng một lúc.
- Ừ.
Cả người Tuệ Nương run lên, thoải mái không kìm nổi kêu lên thành tiếng, hai mắt mê ly, kéo cổ Trần Tiểu Cửu, ghế vào tai hắn thổi một cái, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, nếu ngươi không tới, cứ tới lại lừa ta, thật là bị ngươi hại thảm rồi.
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, trong lòng bị trêu chọc vô cùng khó chịu, mở miệng, bắt lấy cái môi của Tuệ Nương, dùng sức để hôn, cái lưỡi linh hoạt, thăm rò trong miệng Tuệ Nương, tùy ý nếm thử sự ngọt ngào bên trong.
Tuệ Nương động tình, mắt mê ly, ôm chặt cổ tình lang, nhiệt tình đáp lại, dưới thân truyền lại cảm giác tê dại, khiến nàng không thể tự giữ.
Kỷ Tiểu Đường đứng ở phòng khách, đợi rất lâu, lại không thấy Trần Tiểu Cửu ra đón nàng, trong lòng hơi sốt ruột, lắc mình đi tới cửa, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu đang trong cơn say mê cuồng nhiệt cùng Tuệ Nương.
Nàng sợ hãi hô lên thành tiếng, vội vàng bịt miệng, chỉ là trố mắt, nhìn không chớp mắt, hai người triền miên, một cỗ nhiệt khí chảy xuống ở lục phủ ngũ tảng, đáy lòng dâng lên khát vọng: nếu là Trần Tiểu Cửu ôm mình hôn như vậy, thì tốt bao nhiêu.
Tuệ Nương bị Trần Tiểu Cửu hôn đến mơ màng, không ngừng phát ra thành tiếng, khi nghiêng đầu, lại phát hiện Kỷ Tiểu Đường đang đứng ở cửa, trố mắt nhìn, không chớp mắt nhìn hai người diễn trò, trong lòng vô cùng bi quẫn, đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên, ngồi xổm trên mặt đất, ôm mặt nói:
- Cô…cô là ai? Sao lại không có lễ nghĩa vậy? Cái này…cái là là cô…là cô nên xem sao?
Kỷ Tiểu Đường cũng đỏ mặt, trong lòng đương nhiên biết mình làm không đúng, ấp úng nói:
- Cửu ca, Tuệ Nương tỷ tỷ, ta sai rồi, đi ra ngay, các vị…các vị cứ tiếp tục đi, ta không nên vào.
Nói dứt lời, tâm trang hoảng loạn như bốc lửa trong ngực, thoát ra khỏi căn bếp nhỏ hẹp.
- Đều tại ngươi, cái này ta cũng không còn thể diện, thì ra ngoài gặp người rồi.
Tuệ Nương ngồi xổm trên mặt đất, rất lâu mới đứng lên.
Trần Tiểu Cửu kéo eo Tuệ Nương ôm lấy, cười hì hì nói:
- Sợ cái gì? Cô nàng này, da mặt rất dày, hiểu việc của nàng, căn bản so ra vẫn kém nàng một chút.
- Thật sao?
Tuệ Nương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Ta khi nói nói dối không?
Trần Tiểu Cửu bóp mũi một cái, do dự nói:
- Sao lại có mùi khét vậy?
- Mùi khét?
Tuệ Nương ngẩn người, vô đùi:
- Hỏng rồi, ta nấu ăn cháy rồi…
Lắc mông, vội vàng chạy đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi