Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 612: Đều Là Oan Gia Đối Đầu.
M
ặc dù nói trong thủ đô những nhân tài tuổi trẻ có thật nhiều, nhưng đa số các thế gia đại tộc đều tranh đoạt quyền khống chế những nhân tài trẻ tuổi để lớn mạnh lực lượng gia tộc của chính mình, như vậy căn bản là không đủ phân chia, nhân vật còn trẻ tuổi đã bước lên cấp chính sảnh mọi người càng trọng điểm tranh đoạt.
Cố lão không có khả năng bởi vì cháu gái nháo mâu thuẫn với Hồ Hán mà buông tha một cơ hội như vậy, điều này không lý trí.
Nhưng nếu như Cố Miêu Miêu không mâu thuẫn với Hồ Hán, vậy vì sao nàng lại ngồi chung một chỗ với mình nhưng trên mặt lại không có vẻ tức giận? Điều này cũng không lý nào!
- Hắn là hắn, tôi là tôi, tôi cùng hắn không có quan hệ gì!
Làm cho Diệp Khai giật mình hơn chính là tiếp theo Cố Miêu Miêu chợt nói ra một câu như vậy.
- Hồ Hán thật quá hèn hạ, chuyện đăng tin báo chí là do hắn làm ra đến đấy, Miêu Miêu trong lúc vô tình đã biết chuyện này, rất là tức giận, trái tim liền rét lạnh!
Uông Tình ở một bên giải thích.
- Thì ra là chuyện như vậy…
Diệp Khai nghe xong, quả nhiên cảm thấy có chút kinh hãi, tuy hắn từng nghĩ qua có loại khả năng này nhưng khi nghe được đáp án từ miệng cô bạn thân của Cố Miêu Miêu nói ra, Diệp Khai cũng phải bội phục lòng dạ của Hồ Hán.
Trên mặt Cố Miêu Miêu có chút khó xem, dù sao Hồ Hán là vị hôn phu trên danh nghĩa mà Cố lão tuyển chọn cho nàng, nhưng hành vi của vị hôn phu kia lại ti tiện như thế, thậm chí còn có ý muốn cho nàng đi tìm người Nhật Bản kia xin lỗi, đổi lấy chuyện lôi kéo đầu tư, chuyện như vậy thật sự nàng không cách nào nói ra miệng với người ngoài.
- Chuyện này cũng không có gì lớn, không cần để lại trong lòng.
Diệp Khai thấy sắc mặt Cố Miêu Miêu không được tốt, liền an ủi một câu:
- Nghe một người bạn từng nói qua một câu, tôi cảm thấy được rất có đạo lý. Hắn nói, một cô gái trước khi gặp được người đàn ông chân chính của mình, ai không từng ưa thích qua vài tên tra nam? (ngu ngốc, cặn bã).
- Lời này nói rất có đạo lý.
Hai cô gái suy nghĩ một thoáng liền cảm thấy lời này rất có ý tứ, ít nhất trong phương diện an ủi người Diệp Khai vẫn có chút trình độ.
- Diệp bí thư, tôi hình như có chút ưa thích anh rồi.
Uông Tình nũng nịu cười nhìn Diệp Khai nói ra.
- Đừng, tôi cũng không muốn biến thành một trong những kẻ ngu ngốc trong sinh mệnh của cô đâu.
Diệp Khai lập tức biểu thị ra lập trường của mình:
- Chúng ta không phải người chung một thế giới, tôi cũng không có khả năng hạ quyết tâm gây tai họa ột cô bé nhỏ như cô, cho nên làm bạn rượu thì không thành vấn đề, những chuyện khác thì nên thận trọng từ lời nói tới việc làm thôi, tránh khỏi sau này nội tâm khó chịu lẫn nhau có đúng không?
Nói tới đây, Diệp Khai lại cầm lấy một ly nước trên bàn uống một hớp.
- A, như thế nào rượu này chỉ mới vài phút lại biến mùi vị rồi đây?
Hắn nhíu mày, có chút hoài nghi nói.
- Diệp bí thư, lần này anh cầm uống là ly của tôi.
Uông Tình tức giận liếc mắt lườm Diệp Khai.
- Thật ngại quá, lần này lại gián tiếp hôn môi với cô nữa rồi.
Diệp Khai hơi có chút thẹn thùng tỏ vẻ, nhưng trong ánh mắt hai cô gái thoạt nhìn lời xin lỗi của hắn thật sự không có chút thành ý.
Uông Tình nhìn qua hướng quầy bar vẫy vẫy tay, ngay lập tức liền có người đưa tới một ly rượu đế cao, sau đó nàng mới phân phó một tiếng:
- Cho vị tiên sinh này một chai rượu mạnh!
- Hai cô không cần đổi ly mới sao?
Diệp Khai có chút không tế nhị hỏi thăm.
Hắn vừa nói như vậy, hai cô gái liền có chút xấu hổ.
Từ phương diện gia giáo mà nói, nếu hiện tại đổi ly cũng mang ý nghĩa ghét bỏ ly mà Diệp Khai đã dùng qua, là hành động rất không lễ phép, làm như vậy sẽ khiến cho đối phương cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu như không đổi ly lại giống như không e ngại chuyện Diệp Khai gián tiếp hôn môi mình, chuyện này thật làm người ta có chút khó xử.
Diệp Khai cười ha ha, vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai chai bia nhỏ, đặt tới trước mặt hai cô gái:
- Trực tiếp dùng chai uống, cảm giác sẽ tốt hơn một chút!
Nhắc tới, nếu thuần túy cân nhắc theo giác quan trùng kích, cảm giác uống bia luôn mãnh liệt hơn một ít.
Cố Miêu Miêu cầm lấy chai bia uống một hớp, cảm thấy hơi gas xông lên, suýt chút đã ứa ra mũi, không khỏi có chút giật mình, cảm giác này bình thường uống rượu đỏ không hề cảm thấy.
- Tuy rằng khi uống rượu đỏ cảm giác ưu nhã hơn một ít, nhưng uống bia mới có thể thoải mái hơn.
Diệp Khai nói ra, hắn không uống bia mà uống rượu mạnh, uống một ngụm chẳng khác gì nuốt vào một quả cầu lửa, cả người cảm thấy thật ấm áp, rất thư thái.
- Anh thật sự chỉ mới hai mươi tuổi sao?
Cố Miêu Miêu uống một ít bia, hương bia dâng lên, tâm tình rõ ràng đã khá hơn nhiều, nàng nhìn Diệp Khai hỏi.
- Phải, năm nay hai mươi tuổi rồi, có gì không đúng?
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hỏi ngược lại.
- Tôi vẫn nghĩ mãi mà không rõ, anh bằng vào cái gì mà làm tới cán bộ cấp chính sảnh?
Cố Miêu Miêu híp mắt nói ra.
Diệp Khai đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt Cố Miêu Miêu hơi gầy một ít, cằm hơi tròn, xem xét cũng biết đây là tướng phú quý, đôi mắt hẹp dài, hẳn được xưng là mắt xếch, đầu lông mày mang theo chút ít khí chất kiều mỵ còn chưa quá thành thục, đây là do trời sinh mang đến.
Bởi vì quan hệ với Hồ Hán, người của Cố gia chắc chắn sẽ không khen ngợi Diệp Khai, đơn giản chỉ nói hắn là tên ranh con mà lại lên được địa vị cao chỉ là may mắn cùng nhờ vả thế lực của gia tộc mà có, cho nên Cố Miêu Miêu không hiểu rõ Diệp Khai từng làm gì cũng là chuyện rất tự nhiên.
Chỉ là lúc này hỏi tới đã nói Cố Miêu Miêu cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này, như vậy Diệp Khai cũng không để ý kể lại vài việc mình làm, xem như là cố tình rải tin tức bất lợi cho đoàn kết nội bộ của bọn họ.
- Trước kia tôi đã làm một sự tình, ảnh hưởng rất lớn, nhưng không tiện lộ ra, cho nên người bình thường cũng không biết, đoán chừng ông nội của cô có thể nghe qua một ít, nhưng cũng nghe không được đầy đủ.
Diệp Khai thuận miệng nói ra:
- Chủ yếu là công tác, mãi cho tới khi tới Giang Trung sửa đường, mới dần dần có khởi sắc…
Diệp Khai tùy tiện kể lại, ước chừng qua khoảng một giờ.
Hắn không khoe khoang chiến công của mình, chỉ đem tình huống thôn Thánh Vương kể lại, lại nói chuyện mình quy hoạch tân khu Thánh Vương, cùng với việc đầu tư kiến thiết những xí nghiệp, sau đó lại nói tới chỗ tốt của tiến trình nhất thể hóa, cùng xu thế phát triển của nước ngoài vân vân.
Hai cô gái chỉ mới học đại học năm thứ hai, bởi vậy nghe xong lời nói của Diệp Khai liền có chút cảm giác mới lạ, giống như được hắn mang đi tới tham quan tân khu Thánh Vương thực sự.
- Kỳ thật với nội tình mà tôi xây dựng tân khu Thánh Vương, mặc dù trong ba năm tới không cần làm thêm điều gì đến lúc đó cũng có thể thu hoạch được thành tích thật lớn, khi đó viên khu xí nghiệp công nghệ cao cũng đã tới thời kỳ thành thục, đủ loại hạng mục cùng lần lượt tiến nhập giai đoạn vận dụng, sản sinh ra lợi nhuận sẽ phi thường khả quan, hàng năm ít nhất có thể thu nhập mấy tỷ đô la lợi nhuận.
Diệp Khai nói ra.
Chương mới hơn update tại.org nha các bác!
Cố Miêu Miêu cùng Uông Tình nghe xong đều phi thường giật mình, mở to hai mắt nhìn nhìn Diệp Khai.
Tuy hai nàng không quá quan tâm chính trị, nhưng cũng biết được thu nhập ngoại hối của cả nước mỗi năm chỉ khoảng mười tỷ đô la mà thôi, theo như lời nói của Diệp Khai, chỉ là một viên khu công nghệ ấy vạn nhân khẩu nho nhỏ mà lại sinh ra lợi nhuận tương đương thu nhập ngoại hối của cả quốc gia.
Trách không được muốn cho Hồ Hán đi tới tân khu Thánh Vương, hơn nữa hắn còn kiêng kỵ Diệp Khai tới như vậy, nguyên lai hắn chỉ đánh cắp vinh quang thuộc về Diệp Khai mà thôi, cho nên hận không thể giẫm lên Diệp Khai để cho hắn không thể ngẩng đầu, mới tốt cho bản thân Hồ Hán độc hưởng chiến tích như thế.
Cố Miêu Miêu cẩn thận suy nghĩ xong chuyện này, trong lòng càng gia tăng thêm cảm giác chán ghét Hồ Hán.
Rõ ràng kém hơn nhau mười tuổi, thế nhưng so sánh Hồ Hán cùng Diệp Khai, thật sự là xách giày cho Diệp Khai cũng không xứng.
Trước kia bởi quan hệ của ông nội nàng, Cố Miêu Miêu cảm thấy Hồ Hán cũng xem như là kỳ tài ít có trong các cán bộ trẻ tuổi, nhưng hiện tại quay đầu nhìn lại, đã sớm không còn cảm giác kia, còn lại chỉ là hình tượng của một chính khách tiểu nhân hèn mọn bỉ ổi còn ti tiện.
- Nếu đã tốt như vậy, vì sao anh còn rời đi ah?
Ngược lại Uông Tình có chút không biết sâu cạn chợt hỏi một câu.
- Hắc!
Diệp Khai không trả lời, chỉ cười cười uống ngụm rượu.
Loại vẻ mặt này rơi vào trong mắt Cố Miêu Miêu, không thể nghi ngờ rất giống hình tượng nhân vật chính diện bị hi sinh bất đắc dĩ vì sự đấu tranh giữa phe phái, khiến trong lòng nàng rất không thoải mái, vì bản thân mình nhận thức người như Hồ Hán mà cảm thấy hổ thẹn, cũng vì việc Cố lão tính kế Diệp Khai mà cảm thấy vô cùng tự ti.
Vì sao bọn họ không thể học theo Diệp Khai, đem tâm tư đều dùng vào việc chính sự kia chứ?
Hiển nhiên Uông Tình cũng không chú ý tới trạng thái tâm lý của Cố Miêu Miêu, nàng chỉ cảm thấy phi thường hứng thú đối với những chuyện bát quái bên trong mà thôi.
- Nói cho cùng đây là sự đấu tranh giữa hai cỗ thế lực.
Diệp Khai uống một ít rượu, tự giác cũng nói nhiều hơn:
- Sự đấu tranh giữa thế lực bảo thủ cùng cải cách phái, cho tới bây giờ vẫn luôn tồn tại. Có người ưa thích làm chuyện hiện thực, có người ưa thích làm đảng tranh giành, có người ưa thích trợ giúp, cũng có người thích xem náo nhiệt. Nói tóm lại, người trên quan trường loại người nào cũng có, cho nên cô muốn làm bất cứ chuyện gì thật sự không chút dễ dàng. Cũng không phải ai cũng cảm thấy cô muốn làm ít chuyện gì đó cho dân chúng thì nghĩ cô rất vĩ đại. Ngược lại rất nhiều người sẽ cho rằng cô là cố ý “trang bức”, hạc giữa bầy gà tuy dễ làm người khác chú ý, nhưng cũng dễ dàng kích động bầy gà vây công.
- Lại là đấu tranh chính trị…
Uông Tình nghe xong, cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng Cố Miêu Miêu có chút buồn bã, nói cho cùng Cố gia xem như là ở bên thế lực bảo thủ, mặc dù nói thế lực bảo thủ trong mấy năm gần đây không còn nổi danh như trước kia, nhưng vẫn không thể khinh thường, thỉnh thoảng nhảy ra rối loạn một chút cũng luôn tạo thành phức tạp không nhỏ cho cải cách phái.
Trên thực tế mấy năm nay chính đàn liên tục biến chuyển giằng co nhiều lần, cũng chính là do sự đấu tranh gay gắt giữa hai thế lực này.
- Đôi khi xác thực là khó nói rõ, trước mặt chúng ta rốt cục là gì không ai biết được. Hiện tại là chuyện được cho rằng là chính xác, hoặc là bao nhiêu năm sau lại bị cảm thấy là rất hoang đường. Vấn đề duy nhất là tất cả mọi người đều tự cho rằng điều mình chọn lựa mới là chính xác nhất, cho nên không ai nhường ai.
Diệp Khai xòe hai tay, nói:
- Cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục đấu đá nhau mà thôi.
Không có đấu tranh tự nhiên cũng sẽ không có chuyện lời nói có trọng lượng, không có quyền nói chuyện, tự nhiên không có cơ hội thực hành thực tiễn, cũng không thể thực hiện được lý tưởng của chính mình.
Vô luận trong lòng mỗi người có lý tưởng như thế nào, nói tóm lại đều phải thông qua công tác thực tế mà thực hiện, cho nên vì muốn nắm bắt quyền chủ đạo, nhất định phải cùng đối thủ không ngừng đấu tranh xuống, điều này cũng cấu thành đặc sắc trong quan trường.
- Nhìn anh làm quan đúng là thật mệt mỏi!
Uông Tình nghe xong cũng có chút cảm xúc nói.
- Gia đình của cô làm gì?
Diệp Khai hình như không có ấn tượng gì với Uông Tình, nhưng có thể chơi chung với Cố Miêu Miêu, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết như vậy, thoạt nhìn cũng không phải là gia đình bình thường, hắn không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
- Nhà của tôi…hỗn trong quân đội thôi…
Uông Tình cười hì hì nói.
- Quân đội sao…Uông…
Diệp Khai suy nghĩ một hồi, trong Quân ủy hình như không có vị quan lớn nào họ Uông, vì vậy nói:
- Tôi không hiểu rõ trong quân đội lắm, thật sự là không biết.
- Diệp bí thư lại khiêm tốn, nhị gia gia của anh là phó thủ trưởng Quân ủy, anh còn nói mình không quen thuộc với quân đội.
Uông Tình nhếch miệng nói:
- Đơn giản là vì cấp bậc nhà tôi quá thấp mà thôi.
- Uông Tình theo họ của mẹ nàng, cha của nàng là Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên tướng quân.
Cố Miêu Miêu vạch trần nội tình của Uông Tình.
- Nha…
Diệp Khai nghe xong lập tức gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ khó trách mình không biết, nguyên lai là theo họ mẹ.
Nhưng nói tiếp, Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên cũng không cùng phe cánh với Diệp gia, Diệp Khai nhìn nhìn Cố Miêu Miêu, lại nhìn nhìn Uông Tình, không khỏi âm thầm thở dài.
Như thế nào hai cô gái thoạt nhìn không tệ này, đều là con gái của oan gia đối đầu đâu này?
Cũng không trách Diệp Khai nghĩ như vậy, thật sự là Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên không cùng một phái với Diệp gia của hắn.
Đương nhiên, điều này cũng không phải có ý nghĩa song phương có quan hệ đối địch, chỉ là nếu tính theo quan hệ, ít nhất trên mặt mũi mọi người cũng có thể làm được vẻ hòa khí, nhưng ở sau lưng thì rất khó nói.
Kỳ thật ở giữa các binh chủng lục, hải, không cũng luôn tồn tại quan hệ đôi khi là hợp tác hoặc có khi là mâu thuẫn.
Đội ngũ của Đường Tế Xuyên đang xem là trẻ trung phái, chỉ là bọn họ thiên về hướng lục quân cùng lực uy hiếp chiến lược, mà lực lượng Diệp gia ảnh hưởng đến trọng điểm là ba binh chủng dung hợp, tỷ như hải không trở thành nhất thể, đây là do ý kiến bất đồng nên tạo thành sự khác nhau.
Hiện tại Đường Tế Xuyên còn chưa đầy năm mươi tuổi, uy thế rất mạnh, nghe nói còn có hi vọng tiến vào Quân ủy, đảm nhiệm chức vị lãnh đạo trọng yếu.
Nếu nói như vậy xem như Uông Tình là con cháu của đại môn phiệt.
Đối với những nhân vật trong quân đội, nhận thức của Diệp Khai mặc dù có hạn nhưng dạo gần đây hắn đã bắt đầu bù đắp lại kiến thức thiếu khuyết.
Tuy thế lực của Diệp gia ở trong quân đội khá lớn, nhưng lực ảnh hưởng cũng có đôi khi có hạn.
Nói tỷ dụ như lực ảnh hưởng tại Tây Bắc cùng Tây Nam thua kém rất nhiều, trên thực tế mặc dù là ở những quân khu mà có thế lực Diệp gia chiếm ưu thế cũng không cách nào làm được một tay che trời.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Môn
Thao Lang
Quan Môn - Thao Lang
https://isach.info/story.php?story=quan_mon__thao_lang