Phù Diêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 603: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng (1)
hủy Trung Sa mỉm cười hiểu ý, Sở Giang Thu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Quốc Hoa:
- Con có ý gì?
Tiếp theo Sở Giang Thu nói với Thủy Trung Sa:
- Cậu giải thích một chút miễn cho thằng này nói chỗ chúng ta không có nhân tài.
Thủy Trung Sa cười ha hả nói:
- Không có ý gì cả, ý của Quốc Hoa rất rõ, nói trong nước kiếm tiền nhanh hơn nước ngoài, lại dễ hơn, đây có lẽ là phán đoán cho năm tới mười năm tới.
- Phân tích cụ thể một chút.
Sở Giang Thu có thể nghe người khác nói. Thủy Trung Sa tiếp lời:
- Cái này thật ra không khó phân tích. Mấy năm nay Trung Quốc phát triển nhanh nhất là ngành sản xuất, chế tạo, đây là con đường tất nhiên cho sự phát triển của một quốc gia đông dân. Nhưng phán đoán của em chính là ngành sản xuất đơn thuần sẽ phát triển không quá lâu, nhiều nhất năm tới mười năm nữa. Quốc Hoa chắc là cũng có phán đoán này nên mới nói như vậy.
Vương Quốc Hoa ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng khá giật mình. Tên Thủy Trung Sa này không đơn giản, nhận thức rõ tình hình sắp tới. Thủy Trung Sa tiếp tục:
- Thực ra kết quả phân tích này cũng là nhờ Quốc Hoa giúp. Việc làm của Quốc Hoa ở quận Hồng Sam đã nhắc tôi không ít. Coi trọng giúp đỡ công ty có trình độ kỹ thuật cao không thể nghi ngờ chính là tăng sức cạnh tranh của công ty trên thị trường quốc tế. Sức cạnh tranh của công ty không phải là đổi mới sao? ngành sản xuất đơn thuần bây giờ có thể có lãi nhưng khi kinh tế quốc tế có biến hoá thì nhất định gặp nguy cơ lớn, đến lúc ấy …
Thủy Trung Sa vừa nói vừa đưa tay làm dấu hiệu nổ bùm.
Vương Quốc Hoa cố nhịn cơn chấn động trong lòng cười nói:
- Anh rất hiểu về các quốc gia Âu Mĩ nhỉ.
Thủy Trung Sa cười nói:
- Không nói là rất hiểu, chẳng qua tôi cũng ở nước ngoài gần mười năm, may mắn sang Châu Âu vài lần, mấy quốc gia này có chế độ phúc lợi cao bây giờ thoạt nhìn không có vấn đề gì, đó là ăn từ gốc. Chế độ của bọn họ quyết định phúc lợi xã hội nhất định sẽ thành gánh nặng đối với tài chính quốc gia. Trong mười năm tới có thể đoán được vài vấn đề. Dân cư lão hóa, chế độ hưu trí hiện hành không còn thích hợp nên phải cải cách, mà như vậy sẽ có xung đột. Phúc lợi cao để kéo phiếu bầu, tài chính quốc gia càng lúc càng khó khăn… theo tác phong của các nước Âu Mĩ thì nhất định sẽ có thủ đoạn cứng rắn với Trung Quốc chúng ta, ví dụ như chống phá giá, yêu cầu đồng Nhân dân tệ tăng giá … Mấy thứ này năm đó bọn họ đã làm với Nhật Bản.
Vương Quốc Hoa đột nhiên ý thức được Thủy Trung Sa này đúng là thiên tài.
- Không nói tới nước ngoài, ở trong nước thì sao?
Vương Quốc Hoa tung vấn đề.
Thủy Trung Sa đầu tiên nhìn Sở Giang Thu, sau đó cười nói:
- Trong nước không nói, đề tài quá mẫn cảm. Tôi không muốn bị bí thư Sở nói tôi theo phái phản động.
Sở Giang Thu nghe vậy cười lạnh nói:
- Cậu cứ nói xem nào, anh xem cậu nói được gì.
Thủy Trung Sa cười cười nhìn Vương Quốc Hoa:
- Do Quốc Hoa nói đi, tôi cảm thấy cậu phải có nhận thức rõ hơn tôi.
Vương Quốc Hoa không nhìn ánh mắt của Sở Giang Thu.
- Thân phận của tôi không thích hợp nói chuyện này.
Hai người này gần như đang đánh đố nhau, Sở Giang Thu đập bàn nói.
- Nói, hôm nay có gì phải nói hết.
Trùng hợp đúng lúc này thư ký mang vé máy bay vào, Vương Quốc Hoa thấy tình hình như vậy liền cười đứng lên cầm vé.
- Con phải đi, đến sân bay sớm còn có thể nghỉ ngơi, cả ngày bay qua bay lại cũng mệt.
Sở Giang Thu không có biện pháp gì với Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không dựa vào y để thăng quan phát tài. Thủy Trung Sa cười ha hả đứng lên nói:
- Tôi đưa cậu.
- Chào bố vợ.
Vương Quốc Hoa hơi cúi đầu với Sở Giang Thu rồi xoay người đi. Sở Giang Thu ngồi tại chỗ hừ một tiếng không nói.
Hai người ra xe, trước lúc lên xe Vương Quốc Hoa dừng lại nói:
- Vừa nãy thấy anh đọc quyển nhân vật Dân quốc.
Thủy Trung Sa cười nói:
- Đúng thế, tôi đang xem chuyện về Tương Bách Lý.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đây là thiên tài trong quân sự, chính trị lại được coi là ngu ngốc, chưa bao giờ đứng đúng đội cả.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa cười ha hả chui vào xe.
- Tên này đúng là thú vị.
Thủy Trung Sa lẩm bẩm nói xoay người vào nhà. Sở Giang Thu thấy y vào liền đứng lên, trong vẻ mặt lạnh nhạt thoáng hiện một tia đắc ý:
- Cậu thấy Vương Quốc Hoa là người như thế nào?
- Vương Quốc Hoa thật sự chưa từng ra nước ngoài sao?
Thủy Trung Sa hỏi lại một câu, Sở Giang Thu gật đầu khẳng định, Thủy Trung Sa lắc đầu thở dài một tiếng:
- Người này khó lường, không dưới em.
Cùng câu này cũng được Vương Quốc Hoa thầm nói trong lòng mình, chẳng qua Vương Quốc Hoa nói chính là câu hơi khác chút “Tên này nếu không phải mình từng lăn lộn nhiều năm thì không phải đối thủ.
Cuộc nói chuyện trong nhà Sở gia vẫn tiếp tục. Sở Giang Thu nói với Thủy Trung Sa:
- Nắm chắc tiêu thụ khoản tài chính đó, thay hình đổi dạng rồi trở về. cậu đoán một chút xem có phải Vương Quốc Hoa biết gì đó không?
Thủy Trung Sa lắc đầu nói:
- Chắc là không, hắn đây là lấy việc nói việc. Tên này đi theo Hứa Nam Hạ đúng là quá đáng tiếc.
Vương Quốc Hoa vừa xuống xe máy điện thoại đã vang lên. Hắn cầm lấy bên trong truyền tới tiếng của Tạ Vân Biên:
- Quốc Hoa, mai có rảnh lên Thượng Hải một chuyến không?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Sao, có việc ư?
Tạ Vân Biên cười hắc hắc nói:
- Việc vui, đến gọi điện cho tôi, tôi ra đón ông.
- Tôi tới sẽ gọi.
Vào sân bay đổi vé, Vương Quốc Hoa đến Thượng Hải trời đã tối đêm, hắn bắt tạm xe vào nội thành tìm khách sạn ở.
Sáng dậy Vương Quốc Hoa vào quán ven đường ngồi ăn sáng rồi gọi điện cho Tạ Vân Biên, không ngờ bên kia khá ồn ào, lát sau giọng Tạ Vân Biên mới trở nên rõ ràng.
- Đến rồi hả, tôi phái xe đến đón ông.
Tạ Vân Biên bây giờ đã làm ông chủ, Vương Quốc Hoa nghe được giọng đối phương rất tự tin.
- Không cần phiền như vậy, ông nói địa điểm, tôi lái xe tới.
- Vậy sao được, ông đợi tôi ở sân bay.
Tạ Vân Biên rất kiên quyết nói, Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Tôi vào nội thành rồi, đang ở khách sạn Lâm Hải.
Tạ Vân Biên nghe vậy liền nói:
- Là khách sạn Lâm Hải ở đường … hả?
Xác định xong, Tạ Vân Biên cười nói:
- Rất gần, vậy ông bắt xe tới đây, khách sạn Hồng Phong.
Vương Quốc Hoa có thể nghe ra được Tạ Vân Biên đang rất bận, chắc là việc vui nên Vương Quốc Hoa cũng không gấp. Ăn sáng xong hắn bắt xe lên đường tới nơi thấy nơi này khá náo nhiệt, trước cửa còn dựng cả tấm biển.
Tạ Vân Biên đứng cửa nghe điện thấy Vương Quốc Hoa xuống taxi liền vội vàng đi tới đưa tay ôm chặt, sau đó nói:
- Tối qua ông đã đến sao?
Vương Quốc Hoa gật đầu, Tạ Vân Biên xin lỗi:
- Bận quá, Tiểu Cường kết hôn nên tôi cũng bận giúp.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:
- Sao không nói sớm để tôi chuẩn bị.
Tạ Vân Biên nói:
- Đây là ý của Tiểu Cường, hắn lo ông tốn kém, chỉ cần người tới là được.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Vậy sao được, lúc tôi kết hôn các ông đều có quà mà.
Nhắc tới cái này Tạ Vân Biên có chút xấu hổ nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi, lúc ấy khó khăn nên không thể tới tham dự hôn lễ của ông, nói ra cũng thấy mình có lỗi.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Ha ha, không có gì, tôi bây giờ làm lãnh đạo không ai quản, thời gian lúc này mới rảnh.
Một người phụ nữ từ trong đi ra, cô ả trông khá xinh đẹp. Cô ta gọi Tạ Vân Biên:
- Lão Tạ, anh đang làm gì đó? Không nói gì đã chạy ra, bên trong có bao việc. Tên Trương Tiểu Cường này đúng là giỏi hất tay.
Tạ Vân Biên nhìn cô ả không khỏi có vẻ kính sợ, y vội vàng giải thích:
- Bạn thân hồi đại học của anh – Vương Quốc Hoa, anh thường xuyên nhắc với em đó.
Người phụ nữ có chút tò mò đi lên nhìn Vương Quốc Hoa:
- Anh chính là Vương Quốc Hoa, lão Tạ khen anh tới tận trời làm tai em nghe đóng vẩy. Ồ, xem em kìa, em tên Hà Ngữ Văn làm quen một chút.
Vương Quốc Hoa bắt tay cô:
- Xem ra em là vợ của Tạ Vân Biên.
Hà Ngữ Văn đỏ mặt nhưng không chối bỏ cách gọi này, cô chỉ nhìn sang Tạ Vân Biên nói:
- Ngốc, không biết lúc ấy sao người ta lại thích anh?
Tạ Vân Biên bị nói không tức mà còn cười rất hạnh phúc. Vương Quốc Hoa nhớ Tạ Vân Biên chỉ có mỗi một vợ là người này. Đời trước hai vợ chồng Tạ Vân Biên đều làm thuê vất vả, bây giờ Tạ Vân Biên làm chủ nên chắc không để đến mức vợ làm việc mệt bị bệnh.
Vương Quốc Hoa nghĩ vậy cũng thấy vui thay cho Tạ Vân Biên.
- Hai người nói chuyện, em vào xem có gì cần chuẩn bị không?
Hà Ngữ Văn nói xong đi vào trong, Tạ Vân Biên cười cười nhìn theo cô một lúc sau mới quay đầu lại. Y thấy Vương Quốc Hoa nhìn với ánh mắt trêu chọc liền gãi đầu nói:
- Tiểu Văn có tính như vậy.
- Vào thôi, tìm chỗ cho tôi rồi ông đi làm việc của mình.
Vương Quốc Hoa cười cười đi vào trong, Tạ Vân Biên nhìn đồng hồ nói:
- Vẫn sớm, mới tám giờ, bắt đầu vào tiệc ít nhất cũng là 12h, tôi đã đặt phòng ở trên lầu, ông vào nghỉ một chút, đến giờ tôi báo ông. Hôm nay bận quá không thể tiếp ông.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có gì, ông làm việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa xách túi du lịch, bên trong có vài bộ quần áo, Tạ Vân Biên cứ đòi xách hộ, Vương Quốc Hoa đành phải tùy hắn.
Phòng khách sạn này khá bình thường, Vương Quốc Hoa không quá chú ý cái này. sau khi đưa Vương Quốc Hoa lên phòng, Tạ Vân Biên lại ra ngoài bận việc. Vương Quốc Hoa ở trong phòng xem Tv, xem lúc chán liền ra ngoài bắt xe mua vài đồ.
Cả đi cả về mất tiếng rưỡi, Vương Quốc Hoa ở trong phòng lên mạng đọc tin tức cho hết giờ. Ngoài cửa có người gõ, Vương Quốc Hoa đi ra mở thấy Tạ Vân Biên dẫn một đôi nam nữ đứng ở cửa. Vương Quốc Hoa nhận ra người phụ nữ kia, đó là bạn học tên Ngũ Trân.
Lúc học đại học, Vương Quốc Hoa học giỏi, phẩm chất tốt nên được các nữ sinh chú ý, Ngũ Trân này cũng từng chú ý đến Vương Quốc Hoa, cũng có chút tiếp xúc. Chẳng qua tiếp xúc là khá bình thường. Ngũ Trân thấy Vương Quốc Hoa nghèo nên cũng không có ý tiến thêm.
Ngũ Trân là người Thượng Hải, trong khóa cũng chỉ tính là thanh tú, trong trường được coi là thuộc loại trung bình. Sau mấy năm gặp lại Ngũ Trân trông cũng quý phái hơn không ít. Thấy Vương Quốc Hoa, Ngũ Trân cười nói:
- Vương Quốc Hoa, nghe nói anh ở đây nên tôi tới thăm một chút.
Vương Quốc Hoa cười bắt tay nói:
- Ha ha, chào cô, tôi ở tỉnh ngoài nên phải tới sớm, cô sao cũng tới sớm như vậy?
Ngũ Trân có chút đắc ý cười nói:
- Tiểu Cường cần xe đón dâu nên xe Audi mới mua của chồng tôi bị trưng dụng, vì thế tôi đến đây chờ trước, bên kia nhiều người ồn ào tôi không thích.
Chồng Ngũ Trân trông khá nhã nhặn chỉ là trên mặt mang theo sự kiêu căng rất nặng. Lúc Vương Quốc Hoa đưa tay ra y chỉ khẽ chạm rồi bỏ ra ngay. Tạ Vân Biên ở bên thấy thế không khỏi có chút khó chịu nhưng bị Vương Quốc Hoa dùng mắt ngăn lại không cho phản ứng.
- Tôi không vào đâu, bên kia còn chờ xe để dùng.
Chồng Ngũ Trân không báo tên trực tiếp xoay người đi. Vương Quốc Hoa không hề xấu hổ mà còn cười nói:
- Đi thong thả.
Mặt Ngũ Trân thoáng cái khó coi, chờ Tạ Vân Biên tiễn chồng mình đi mới nói với Vương Quốc Hoa:
- Vương Quốc Hoa, chồng tôi vốn tính thế, nhà hắn kinh doanh lớn nên tính hơi thối một chút.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không có gì, tôi không để ý cái này.
Mời Ngũ Trân ngồi xuống, Vương Quốc Hoa chủ động rót trà. Ngũ Trân thấy máy tính xách tay trên bàn nên cười nói:
- Anh bây giờ làm gì mà mua được máy tính xách tay IBM, là đồ công sở hay là tự mua?
Vương Quốc Hoa ngồi xuống giường cười nói:
- Tôi bây giờ là công chức nên máy này có thể do nhà nước chi trả.
Đây là lời thật, Vương Quốc Hoa không có ý ra vẻ.
Hai người nói chuyện được vài câu bên ngoài lại có người gõ cửa, Vương Quốc Hoa ra mở thấy bốn bạn học tới, chẳng qua không ai cùng phòng ký túc. Nhiều người Vương Quốc Hoa còn không nhớ rõ tên, mọi người thật ra liếc cái là nhận ra Vương Quốc Hoa không biến hoá mấy.
Vương Quốc Hoa hỏi bọn họ sao đến sớm như vậy? Mấy tên kia đều nói đến sớm một chút còn hơn lát tắc đường.
Nhiều người nên phòng hơi chật, Vương Quốc Hoa ngồi nói chuyện với mọi người, ai hỏi cũng chỉ nói bây giờ là cán bộ nhà nước. Đám bạn học thật ra không có ai có ý coi thường nhau, mọi người nói chuyện chính là chuyện ở trường học.
Đề tài rất nhanh chuyển đến chuyện sau khi tốt nghiệp, nói đến công việc của mình. Mấy người này đều là người Thượng Hải, về cơ bản vào các công ty làm. Ngũ Trân thật ra đến làm ở Cục chiêu thương thành phố Thượng Hải, nhắc đến cái này Ngũ Trân không khỏi có chút đắc ý.
- Quốc Hoa, ông xem Ngũ Trân người ta đó, bây giờ đã là trưởng phòng rồi đấy.
Một người cười nói, Ngũ Trân nghe xong nở nụ cười rất tươi nhưng vẫn khiêm tốn nói:
- Phó trưởng phòng, chủ yếu là do quan hệ của ông xã nên mới có cơ hội.
Đang nói chuyện máy điện thoại của Ngũ Trân vang lên, cầm lấy nghe xong không khỏi nhíu mày nói:
- Tôi hôm nay xin nghỉ phép mà.
Ừ ừ vài câu, Ngũ Trân rất căm tức dập máy nói:
- Đáng ghét, cơ quan có việc gấp tôi phải về. Bây giờ không tiện bắt xe, làm sao bây giờ. Cơ quan tôi lại xa chứ, bắt xe phải mất nửa tiếng.
Vương Quốc Hoa ở bên nói:
- Lão Tạ không phải có xe sao?
Một bạn học nói:
- Lão Tạ hôm nay bận rồi.
Vương Quốc Hoa nghe vậy cười nói:
- Để tôi nghĩ xem.
Vương Quốc Hoa lấy máy tìm một chút rồi gọi cho Khương Nghĩa Quân:
- Nghĩa Quân, tôi đang ở khách sạn Hồng Phong Thượng Hải, ông không phải có một văn phòng ở đây sao? Ông bảo bọn họ phái một chiếc xe tới đây.
Lúc Vương Quốc Hoa nói chuyện không tự giác để lộ dáng vẻ như nói với cấp dưới. Vương Quốc Hoa nãy nhìn như rất bình thường đột nhiên thay đổi hẳn về chất làm mấy người kia có chút kinh ngạc. Nhất là Ngũ Trân chờ Vương Quốc Hoa dập máy liền cười nói:
- Vương Quốc Hoa, vừa nãy ông nói chuyện rất giống lãnh đạo cơ quan tôi. Ông không phải là lãnh đạo đó chứ?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi có một đồng hương kinh doanh bất động sản, có hạng mục ở Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa né tránh không trả lời, mọi người cũng không hỏi tới. CHủ yếu do Vương Quốc Hoa còn trẻ, hoàn cảnh gia đình bình thường nên ai có thể nghĩ hắn là lãnh đạo cao được. Đừng nói mấy vị này, ngay cả Trương Tiểu Cường cùng Tạ Vân Biên cũng không biết thân phận của Vương Quốc Hoa bây giờ.
Một cuộc điện thoại, năm phút sau máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên. Hắn nghe nói xe đã tới, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ngũ Trân, tôi đưa cô xuống.
Xuống lầu thấy một xe Mercedes-Benz bóng loáng chờ ở cửa. lái xe là một cậu thanh niên thấy Vương Quốc Hoa liền đi lên cười nói:
- Là Vương tiên sinh phải không? Giám đốc chúng tôi dặn xe giao cho ngài, dùng bao lâu cũng được.
- Vất vả rồi.
Vương Quốc Hoa khó khăn, đối phương cười cười chào xoay người lên một xe Poussin rời đi. Vương Quốc Hoa đưa chìa khóa xe cho Ngũ Trân, không ngờ Ngũ Trân nói:
- Tôi không lái xe được, mắt kém không dám lái.
- Vậy tôi đưa cô một chuyến.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là tạm thời làm lái xe.
Ngồi ở vị trí bên cạnh, Ngũ Trân nhìn Vương Quốc Hoa lái xe rất thành thạo không khỏi cười nói:
- Vương Quốc Hoa, ông thuần thục như vậy có phải làm lái xe cho lãnh đạo không? Hì hì, đùa thôi, ông gọi một cú điện là được xe sang như vậy thì sao có thể làm lái xe được?
Lúc này trên mặt Ngũ Trân không còn vẻ đắc ý nữa, cô không phải người không có kiến thức, nếu Vương Quốc Hoa làm không tốt thì sao có thể dễ dàng gọi xe như vậy?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cô đã thấy ai tốt nghiệp trường mình đi làm lái xe không? Dù sao cũng là trường điểm mà.
Ngũ Trân cười cười lấy máy ra nói vài câu, nói xong vỗ ngực:
- May mà gặp anh nếu không hôm nay phiền to, lãnh đạo chúng tôi hôm nay nổi giận.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói mà chăm chú lái xe nhanh một chút. May là bình thường đi mất nửa tiếng hôm nay có 25 phút là tới. Vương Quốc Hoa đi chậm lại, Ngũ Trân nói:
- Vào đi, không sao.
Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là làm theo, xe tiến vào trong sở đã thấy có người đợi ở đó.
Trước khi xuống xe Ngũ Trân quay đầu lại nói:
- Quốc Hoa, anh đừng đi vội, tôi đưa cho bọn họ một văn bản rồi ra ngay, chúng ta về ăn tiệc.
Vương Quốc Hoa thật ra không nghĩ Ngũ Trân sẽ nói như vậy, hắn không suy nghĩ nhiều chỉ có thể gật đầu nhận lời. Chờ Ngũ Trân đi, Vương Quốc Hoa lái xe đến chỗ mát còn mình xuống xe ngồi hút thuốc chờ.
Ai ngờ Tạ Vân Biên đi mười phút không xuống, không phải nói lấy văn bản thôi sao? Thấy thời gian còn sớm Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn đợi, không lâu sau ngoài cổng có hai xe Audi tiến vào, từ biển có thể thấy là lãnh đạo cơ quan.
Hai xe Audi trước sau dừng cách xe Vương Quốc Hoa không xa. Một người đàn ông từ xe đầu xuống trước vội vàng mở cửa, trên xe xuống là một người phụ nữ đeo kính râm khá quyến rũ. Vương Quốc Hoa nhìn quen quen nhưng không suy nghĩ nhiều chỉ cúi đầu tiếp tục hút thuốc chờ.
Nhưng thật ra cô gái kia xuống thấy Vương Quốc Hoa liền ngẩn ra, sau đó cười hì hì nhìn chằm chằm vào hắn. Một lãnh đạo từ xe phía sau xuống nói với người phụ nữ này:
- Tổng giám đốc Nghiêm, mời vào.
Nghiêm Giai Ngọc cười nói:
- Chờ chút, gặp người quen, tôi đi chào một tiếng.
Vừa nói cô vừa giẫm giày cao gót đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa rồi nhẹ nhàng nói:
- Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nghe tiếng lập tức đứng lên nói:
- Ồ, đến đây.
Hắn ngẩng đầu thấy không phải là Ngũ Trân liền thoáng kinh ngạc sau đó càng kinh ngạc hơn:
- Sao lại là em?
- Lời này phải là em nói mới đúng. Anh không ở thị xã làm lãnh đạo mà chạy tới đây làm lái xe làm gì?
Nghiêm Giai Ngọc cười trêu, Vương Quốc Hoa gãi đầu nói:
- Cái này một lời khó nói hết, trùng hợp anh đến Thượng Hải ăn đám cưới bạn nên giúp đưa một người bạn về cơ quan có chút chuyện gấp.
Vị lãnh đạo cục Chiêu thương đi sau Nghiêm Giai Ngọc tiến lên, y đầy khí thế cười nói:
- Đồng chí này, tôi là cục trưởng cục Chiêu thương quận, anh ở đơn vị nào? Anh rất quen với tổng giám đốc Nghiêm sao?
Nghiêm Giai Ngọc đang khá vui vẻ, cô che miệng cười cười nói:
- Quốc Hoa, lúc em đi anh đến thị xã Bắc Câu, sau đó nghe nói anh lên ủy ban tỉnh, bây giờ làm đến trình độ nào rồi?
Vương Quốc Hoa nói với vị lãnh đạo cục Chiêu thương kia:
- Tôi không phải người ở Thượng Hải, tôi chỉ là đồng hương với tổng giám đốc Nghiêm mà thôi.
Nói xong hắn nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Chuyện của anh nói sau, dù sao em cũng có số điện thoại của anh mà.
Trong mắt Nghiêm Giai Ngọc hiện ra một tia kích động, cô hơi nghẹn ngào nói:
- Không hay, hay là bây giờ anh nói đi nếu không anh đi theo em lên trên, lát cùng em tới khách sạn, chúng ta nói chuyện.
Vương Quốc Hoa nhún vai nói:
- Sợ em rồi, anh bây giờ là bí thư thị ủy thị xã Ân Châu tỉnh Nam Thiên, câu trả lời này làm em hài lòng chưa? Đi làm việc của em đi, anh còn phải đi đám cưới, xong việc chúng ta nói chuyện.
… vị cục trưởng cục Chiêu thương ở bên cạnh không ngừng ho khan, tên này có cấp cùng bí thư quận ủy bên mình. Vậy mà hắn lại ngồi hút thuốc như lái xe, trêu người sao?
Thượng Hải là thành phố trực thuộc trung ương nên chỉ có ba cấp xã, phường thị trấn; quận, huyện và thành phố.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu