Phi Thăng Chi Hậu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 534: Chí Tôn Xuất Hiện 3
ếu như ta là tạp chủng, vậy thì các ngươi chính là đám kiến hôi nhỏ bé, ta muốn chém là chém, muốn giết là giết. Đám rác rưởi vô dụng các ngươi cũng có quyền nói chuyện sao!
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn xoay người lại, ánh mắt đảo một vòng, sát khí tỏa ra khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đám yêu ma lúc này mới biết, nhân tộc trước mắt thoạt nhìn thực lực không mạnh, nhưng thật ra lại vượt xa tất cả mọi người. Đúng theo như lời hắn, cá lớn nuốt cá bé chính là pháp tắc của Ma Giới. Đám yêu ma nhanh chóng an tĩnh lại, trong lòng càng kinh hãi vì ma công kỳ dị của đối phương.
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn xoay người lại, nhìn về hướng thủ hộ giả đang ở, vẻ dữ tợn trên mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự tôn kính.
- Ông già, cả Thái Cổ này chỉ có ông là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với ta, vì vậy ta sẽ không ra tay với ông. Ông yên tâm, ta sẽ để cho ông có một cái chết vẻ vang!
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn hướng về nơi lão nhân thủ hộ vái một cái, sau đó vung tay lên:
- Rút lui!
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, cũng có chút bất mãn đối với vị thủ lĩnh có huyết thống loài người này, nhưng Ma Giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, nắm tay lớn mới là đạo lý. Đám yêu ma chần chừ một chút, cuối cùng vẫn theo Đại Quang Minh Vương Dương Tôn từ bên dưới thông đạo quay trở lại.
- Thủ hộ giả đại nhân! Bọn chúng muốn làm gì vậy?
Một tên cao thủ Thái Cổ hỏi.
Lão nhân nhíu mày:
- Hắn ra ngoài đã lâu, ta cũng không hiểu được hắn nữa. Ai, ta cũng không biết bon chúng muốn làm gì. Cứ yên lặng theo dõi động tĩnh đi!
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn lui về đỉnh điện Thánh sơn. Trong ánh mắt nghi hoặc của đám yêu ma, hắn bỗng nhiên đi đến bên cạnh hai tên áo đen đang toàn lực thi triển cấm chế giữa không trung, gật đầu nói:
- Làm phiền rồi!
“Xoẹt!”
Tiếng vải rách vang lên. Hai tên áo đen kia xé xuống lớp vải trên người, thân thể lộ ra dưới áo bào đen rõ ràng là một phiến đen kịt lờ mờ, trên gương mặt không mắt không mũi, không tai không miệng, chỉ là một đoàn bóng đen.
- Hắc Ám Chi Nô!
Trong đám yêu ma có kẻ kinh hô, đó là một tên tướng quân của Hắc Ám viễn chinh quân. Đó chính là Hắc Ám Chi Nô mà Hư Vô Chi Quân dùng bí pháp chế tạo ra, giống như binh khí sắc bén trong chiến tranh giữa Hắc Ám viễn chinh quân và Thiên Đường, khiến cho Thiên Đường đau đầu không thôi.
Giọng nói của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn vừa dứt, hai tên Hắc Ám Chi Nô liền hóa thành hai tia chớp mắt thường khó nhìn thấy chui vào trong Thánh điện.
Bên dưới lòng đất Thánh điện, sắc mặt lão nhân thủ hộ đột nhiên biến đổi, kêu lên một tiếng:
- Không hay!
Mọi người đều kinh hoảng nhìn lão nhân thủ hộ, không biết có chuyện gì khiến thủ hộ giả cũng phải kinh hãi như vậy.
- Chư vị, hãy tìm thời cơ lập tức rời đi, nhớ là ngàn vạn không được quay đầu lại, cũng không cần hỏi tại sao, cứ chạy đi là được! Có thể thoát được bao nhiêu thì phải xem vận may của các người.
Giọng nói của thủ hộ giả vang lên khắp cả thông đạo dưới lòng đất Thánh điện. Lời vừa dứt, mọi người liền cảm giác được một lực lượng tinh thần to lớn không thể tưởng tượng quét qua toàn bộ thông đạo dưới lòng đất Thánh điện, như tia chớp bằn về hướng đỉnh Thánh sơn.
“Ầm!”
Một đợt dao động chỉ cảm giác được bằng ý thức va chạm trong hư không. Bên ngoài thánh điện, mười tám tên yêu ma cùng nhau phong tỏa không gian Thánh điện bỗng kêu lên một tiếng, thân thể rung động kịch liệt một chút, giống như một con vịt bị nắm lấy cổ dùng sức lắc lư.
Gần như đồng thời, bên dưới lòng đất Thánh điện, mọi người cảm giác được cấm chế của hư không xuất hiện một khe hở.
- Đi mau!
Thủ hộ giả vẻ mặt lo lắng quát lên.
- Thủ hộ giả đại nhân, ngài hãy mau đi cùng chúng tôi!
- Ta nhất định phải bảo vệ quan tài của Chí Tôn, không thể nào đi cùng các ngươi được. Đi mau, có thể thoát được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!
Trong lúc đang do dự, mọi người bỗng cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ. Loại cảm giác chỉ xuất hiện khi gặp phải tai ương ngập đầu. Trong khóe mắt, nơi thông đạo quanh co kia đã xuất hiện hai bóng đen có khí tức cực kỳ kinh khủng.
Mọi người không chần chừ nữa, lập tức phá vỡ hư không, thân thể chui vào bên trong biến mất không thấy.
- Đại nhân, bọn chúng bỏ chạy kìa!
Cảm nhận được dao động không gian từ lòng đất truyền đến, một tên yêu ma liền hét lớn. Gần như đồng thời, bọn chúng liền trông thấy thân hình của nhiều nhân tộc Thái Cổ xuất hiện dưới Thánh sơn, sau đó nhanh chóng biến mất trong hư không.
- Bỏ đi, để cho bọn chúng đi!
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn hơi khựng người, lập tức chỉ huy đám yêu ma nhanh chóng lui về phía sau.
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh vang lên từ sâu trong Thánh sơn, sau đó một đoàn kình khí hủy trời diệt đất mang theo ánh sáng nóng hơn gấp trăm lần so với mặt trời từ trong Thánh sơn nổ ra. Cả tòa Thánh sơn trong phút chốc giống như trở thành một mặt trời, trong phạm vi mấy trăm dặm toàn bộ đều bị ánh sáng chói mắt kia chôn vùi. Trời đất vốn âm u nhất thời sáng như ban ngày. Những ngọn núi cao ngàn trượng dưới ánh sáng chói mắt kia chiếu rọi chỉ còn lại những đường nét.
“Ầm ầm!”
Khi tất cả ánh sáng chói mắt biến mất, xuất hiện trong mắt mọi người là một tòa Thánh sơn đầy lỗ hổng. Ở phía xa, đám yêu ma thấy thế cũng tặc lưỡi không thôi. Vụ nổ với mức độ như thế mà cũng không thể hủy diệt được dãy núi dung nhập vào không gian này.
Trong trời đất hoàn toàn an tĩnh, đông đảo yêu ma từ bốn phương tám hướng bao vây lấy Thánh sơn.
- Các ngươi theo ta đi xuống, những người còn lại đều ở lại đây!
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nói xong, liền tìm một lỗ thủng thông suốt giữa sườn núi chui vào. Tiếng bước chân giòn giã càng lúc càng sâu không ngừng truyền xuống bên dưới Thánh sơn.
Bên trong hang động khắp nơi là bụi mù, trong hư không lưu lại khí tức hắc ám thần lực nồng đậm, đồng thời còn có một tia khí tức thánh lực nhàn nhạt.
Trong hành lang màu xanh biếc nơi lão nhân thủ hộ cư ngụ lúc này đã hoàn toàn trống trơn. Bậc thang mà lão nhân đã ngồi xếp bằng hơn nửa đời đã hoàn toàn biến đổi, chỉ còn lại bốn sợi xích thê lương nằm trong bụi bặm. Phía sau lão nhân, cánh cửa nhỏ thông đến nơi Chí Tôn ngủ say hé ra một khe hở thật nhỏ.
Con ngươi Đại Quang Minh Vương Dương Tôn bỗng nhiên co lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ hé ra một chút kia. Sau cánh cửa đó là một phiến đen kịt, khiến cho người khác không thể nhìn thấy rõ quang cảnh phía sau. Đây là nơi mà thánh lực dày đặc nhất.
- Các ngươi hãy dừng ở đây!
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nói với đám yêu ma sau người, sau đó từng bước một đi về phía cánh cửa nhỏ kia.
“Cộp!”
“Cộp!”
Tiếng bước chân cô độc như tiếng chuông vang lên, cùng với nó là tiếng tim đập thình thịch.
“Ục Ục!”
Phía sau Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, đám yêu ma cũng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.
Một cánh cửa nhỏ rất bình thường, nhưng phía sau nó là nơi ngủ say của Chí Tôn trong truyền thuyết, có thể khiến cho Chủ Thần sáng lập Ma Giới cũng phải bỏ mình. Tâm tình của mỗi yêu ma đều căng thẳng. Tại Thái Cổ, địa vị của Chí Tôn cũng tương đương với Chủ Thần của Ma Giới. Đối mặt với một vị “Chủ Thần”, bất kỳ yêu ma nào torng lòng đều sinh ra sợ hãi.
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đứng trước thềm đá đổ nát, bàn tay trắng nõn loáng thoáng hiện lên những sợi gân xanh chậm rãi vươn ra. Sắc mặt hắn liên tục biến đổi, bàn tay đặt sát cánh cửa mấy lần vươn ra lại rút trở về, như thế không ngừng lặp lại.
Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nghe được tiếng trái tim của mình nhảy lên. Cuối cùng dường như cừu hận đã chiến thắng sợ hãi, bàn tay của hắn đặt lên cánh cửa cổ xưa đầy những vết thâm, giống như chỉ cần đụng nhẹ sẽ tan vỡ.
- Ai!
Một tiếng thở dài dằng dặc từ sau cửa gỗ vang lên, giống như cực kỳ thất vọng và tiếc nuối vì Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cuối cùng vẫn quyết định làm chuyện này. Tiếng thở dài kia như một chiếc chùy lớn vang lên trong lòng tất cả yêu ma trong phạm vi Thánh sơn. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của đám yêu ma, một luồng sáng lấp lánh bỗng từ nơi sâu nhất của Thánh điện chiết xạ ra. Ánh sáng kia trong hoa lệ còn mang theo khí tức hủy diệt sắc bén nhất, nơi đi qua tất cả mọi thứ đều sụp đổ, nhưng lại không phát ra một tiếng vang nào, giống như tất cả mọi thứ đều lặng lẽ chôn vùi.
Con ngươi của tất cả yêu ma đều bị bao trùm bởi ánh sáng kinh người như biển nước từ nơi sâu nhất Thánh sơn tràn ra. Tốc độ của ánh sáng kia chiết xạ ra phía ngoài thoạt nhìn rất chậm, nhưng tất cả yêu ma ngay cả ý niệm né tránh còn chưa xuất hiện đã bị ánh sáng kia bao phủ.
Đây một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.
Không có bất kỳ tiếng động nào, chỉ trong nháy mắt từ ánh sáng từ phía sau cánh cửa gỗ nhỏ mộc mạc kia tràn ra đã chôn vùi tất cả mọi thứ trong mấy ngàn dặm thuộc Thánh sơn. Trong phạm vi Thánh điện, đám yêu ma vây quanh Thánh sơn từng vòng không kịp kêu lên một tiếng nào, thậm chí không kịp di động một bước liền hóa thành bột phấn, ngay cả một chút mảnh vụn cũng không dư lại.
Khi kia ánh sáng tan đi, trong pạm vi Thánh điện mấy ngàn dặm đã nhẵn bóng như gương, tất cả mọi thứ nhô lên mặt đất dù là núi đá hay cỏ cây đều biến mất không một tiếng động.
Phi Thăng Chi Hậu Phi Thăng Chi Hậu - Hoàng Phủ Kỳ Phi Thăng Chi Hậu