Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vũ Luyện Điên Phong
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 588: Thanh Tẩy Toàn Bộ.
T
ại nơi hội tụ năng lượng thần thức, linh thể thần hồn của bốn mươi, năm mươi vị tổ tiên Dương gia đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, im phăng phắc.
Mãi một lúc lâu sau, họ mới cười ồ lên:
- Nói khoác không biết ngượng!
Dương Nghi cũng mỉm cười quái dị:
- Ý của ngươi là, ngươi muốn nuốt sạch tất cả bọn ta?
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
- Ha ha ha ha ha!
Vô số tiếng cười lớn vang dội, họ không nhịn được cười như thể Dương Khai vừa kể một câu chuyện tiếu lâm vô cùng khôi hài.
Dương Nghi khẽ gật đầu:
- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh này, bọn ta sẽ cam tâm tình nguyện để ngươi hấp thụ, dù sao thì đó cũng là nguyện vọng lớn nhất của những linh thể thần hồn bị hút vào nơi này. Nhưng chỉ mình ngươi thì không thể làm được.
- Vậy xin mời chư vị tiền bối hãy xem đây!
Dương Khai nhếch miệng cười, rũ bỏ hẳn cảm giác lo lắng áp chế trong thần hồn.
Từ lúc vào đây đến giờ, linh thể thần hồn của hắn cứ bất giác nảy sinh một cảm giác lan tỏa rất mãnh liệt, đó là lực hút từ Kim Nhân Độc Nhãn trong thức hải của hắn.
Song, trước khi chưa hiểu rõ về bí ẩn của nơi này, Dương Khai đã cố gắng áp chế lực hút đó xuống.
Giờ đây, hắn đã buông lỏng giới hạn của lực hút đó. Một lực hút khổng lồ chợt xoáy vòng qua không gian này, năm mươi linh thể thần hồn của các tổ tiên Dương gia không ai không giật mình, họ còn chưa nhận ra rốt cuộc có chuyện gì thì đã bị hút hết vào trong thức hải của Dương Khai.
Bầu trời bát ngát không một gợn mây, biển xanh nước trong vắt, một hòn đảo tỏa hào quang ngũ sắc nằm yên ả trên biển.
Tình cảnh thình lình chuyển biến khiến năm mươi linh thể thần hồn nhất thời mơ hồ, họ đều ngơ ngác nhìn quanh quất, chưa ai kịp hoàn hồn trở lại.
- Hoan nghênh các vị!
Linh thể thần hồn của Dương Khai dần dần hiện ra, hắn gác tay sau lưng, mở lời chào nồng nhiệt với họ như thể chủ nhân.
- Đây là thức hải của ngươi?
Dương Nghi kêu lên thất thanh.
- Đúng vậy, đây đúng là thức hải của vãn bối.
- Sao ngươi làm vậy được?
Dương Nghi nhìn hắn như không thể tin vào mắt mình. Hiển nhiên là bà không hiểu hắn đã dùng cách nào để hút trọn tất cả linh thể thần hồn vào trong thức hải của mình.
- Không phải do vãn bối làm, mà là do nó.
Dương Khai chỉ vào Kim Nhân Độc Nhãn đang lơ lửng trên hòn đảo ngũ sắc.
Nhìn theo hướng hắn chỉ, không hiểu tại sao, họ bỗng có cảm giác hoang mang bất an, cứ như vật thể bất định danh đó là khắc tinh của họ vậy.
- Đây là cái gì?
Dương Nghi tỏ ra lúng túng. Bao năm bao tháng đã trôi qua, bà đã không còn nhớ mình từng biết nếm trải những cảm giác gì. Nhưng hôm nay, bà lại một lần nữa trải nghiệm một cách rõ ràng cái được gọi là sợ hãi.
Không chỉ riêng bà, năm mươi linh thể thần hồn kia cũng vậy, ai nấy cũng đều run như cầy sấy, sắc mặt dữ tợn, nhìn Kim Nhân Độc Nhãn trân trối như nhìn con mãnh thú ngủ đông, cực kỳ nguy hiểm.
- Vãn bối không biết nó là cái gì, nhưng nó có thể cắt đứt gông xiềng thống khổ nhiều năm của chư vị.
Dương Khai khẽ hít một hơi, nhìn Dương Nghi và những người kia:
- Vãn bối không biết chư vị có cảm nghĩ gì khi đưa linh thể thần hồn của mình vào trong tượng Tứ Thánh Thú trước lúc chết, nhưng nếu năm tháng vô tận đã bóp méo ý chí của các vị, thì hôm nay, hãy kết thúc tại đây đi.
Hắn vừa nói, Kim Nhân Độc Nhãn chợt từ từ mở ra.
Dương Khai cũng không phí lời thêm, liền chuẩn bị động thủ.
Con ngươi màu vàng đầy uy nghiêm khiến tất cả bọn họ không khỏi lo sợ, một sự sợ hãi khuất phục.
Xoẹt...
Một luồng kim quang bắn ra từ trong độc nhãn, một linh thể thần hồn đang đứng ngơ ngác liền bị bắn trúng, đến thời gian để phản ứng còn chẳng có.
Giữa những âm vang xoèn xoẹt, ý thức và suy nghĩ trong linh thể thần hồn này lập tức bị thanh tẩy sạch sẽ, chỉ còn lại một khối năng lượng thuần khiết.
Vù vù vù...
Liên tiếp những luồng kim quang bắn ra, các linh thể thần hồn lần lượt vị thanh tẩy. Đối mặt với thứ kim quang uy nghiêm vô thượng đó, những linh thể thần hồn này chẳng có đến một chút dư lực phản kháng.
Ánh mắt Dương Nghi lập tức đong đầy bằng sợ hãi. Cuối cùng thì bà cũng hiểu, tại sao Dương Khai lại tự tin đến thế khi nói sẽ nuốt hết tất cả bọn họ.
Thứ kim quang quỷ dị này có thể thanh tẩy suy nghĩ và ý thức của họ, năng lượng thuần khiết còn lại thì bất cứ ai cũng có thể hấp thụ.
- Ta không muốn bị tiêu diệt!
Thình lình, có tiếng quát giận dữ vang lên. Không biết là tổ tiên Dương gia đời nào đứng trước thời khắc các linh thể thần hồn bị tiêu diệt, dục vọng và bản năng đang áp chế cuối cùng cũng bộc phát, lão gào thét hung hãn như quỷ dữ, giương nanh múa vuốt hướng về phía Dương Khai, nhằm khống chế hắn, tìm kiếm một cơ hội sống.
Dương Khai lãnh đạm nhìn lão, ánh mắt có đôi phần phức tạp, vừa thương hại lại vừa tiếc nuối.
Thương hại cho phận linh thể thần hồn của họ bị giam cầm bao nhiêu năm, nếm trải mọi sự hành hạ của thời gian. Tiếc nuối cho nguyện vọng ban đầu của họ rất tốt đẹp, nhưng năm tháng vô tình đã mài giũa khiến bản tính họ dần thay đổi.
- Dừng tay!
Dương Nghi bỗng gầm lên.
Nghe thấy tiếng quát của bà, linh thể thần hồn đang định ra tay với Dương Khai liền dừng lại, ánh mắt xen lẫn muôn hình vạn trạng thần thái nhìn Dương Khai đau đáu, tuy hắn chỉ gần ngay trong gang tấc, nhưng lão lại không cách nào hạ thủ được.
- Ngươi muốn hủy đi niềm kiêu hãnh mà liệt tổ liệt tông Dương gia đã duy trì bao nhiêu năm nay sao?
Dương Nghi điềm đạm nói.
Câu nói này cứ như sét đánh giữa trời quang, khiến ánh mắt lão ta được trả lại sự tỉnh táo.
Một tiếng rít dài truyền ra, lão bỏ lại Dương Khai, xoay người hướng về Kim Nhân Độc Nhãn đang mở to.
Kim quang bắn xuống, thanh tẩy linh thể thần hồn lão.
Ngay sau đó, những linh thể thần hồn còn lại đồng loạt xông đến, ai nấy cũng thần sắc phức tạp, vừa vui mừng lại vừa hoang mang.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Dương Khai im lặng bàng quan, không hề ngăn cản, cũng không ra tay, mặc cho họ lao đến Kim Nhân Độc Nhãn như con thiêu thân.
Rất nhanh, cả thức hải chỉ còn lại mình Dương Nghi, những linh thể thần hồn khác đã bị thanh tẩy hoàn toàn.
Dương Nghi khẽ hít một hơi, nhìn Dương Khai đầy thanh thản, trầm giọng nói:
- Ta muốn thay họ nói một câu cảm ơn với ngươi!
Ánh mắt Dương Khai chợt sáng rực, hắn khẽ đáp:
- Đừng khách sáo.
- Thế hệ này của Dương gia có gia chủ như ngươi thì chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc.
Dương Nghi mỉm cười, dung nhan già nua từ từ thay đổi, và sau một chốc đã biến thành một mỹ nữ như hoa như ngọc.
Mái tóc tuyệt đẹp nhẹ bay trong gió, hàng lông mày lá liễu mềm mại, đôi mắt sáng như sao, sống mũi thẳng tắp thanh tú, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng như tuyết, thân hình tuyệt mỹ, đẹp đến nao lòng.
Dương Khai hơi thất thần.
- Đây là ta lúc còn trẻ. Thời khắc cuối cùng, ta muốn được ra đi với tư thái như thế này.
Dương Nghi nhoẻn miệng cười, chợt lạnh lùng nói:
- Tiểu tử hậu bối, nếu ngươi dám để lộ chuyện này ra ngoài, ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi.
- Không dám...
Vẻ mặt Dương Khai đầy quái đản.
Dương Nghi khẽ gật đầu, rồi lập tức hóa thành một luồng lưu quang bay lên trên.
Kim Nhân Độc Nhãn lại bắn ra một tia kim quang đánh vào người bà.
Giữa tiếng xoẹt xoẹt chói tai, mọi ý thức và suy nghĩ của Dương Nghi lập tức phai đi.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Dương Khai thoáng nhìn thấy nét an lòng trên gương mặt bà.
Kim Nhân Độc Nhãn từ từ đóng lại. Gió biển thổi đến, năm mươi khối năng lượng thuần khiết lơ lửng trên thức hải.
Dương Khai phất tay hội tụ hết những năng lượng này lại.
Các liệt tổ liệt tông Dương gia đã hao tâm tổn sức, dồn linh thể thần hồn của mình vào trong tượng Tứ Thánh Thú trước lúc chết, mong có thể giúp ích cho con cháu đời sau. Nhưng nguyện vọng tốt đẹp đến đâu, dự tính chu đáo đến nhường nào, cũng không cưỡng lại được sự ăn mòn của thời gian.
Dương Nghi đã nói, giữa năm tháng vô tận đó, đã có rất nhiều linh thể thần hồn không chịu nổi đòn tra tấn của thời gian mà đánh mất ý thức, những năng lượng tàn dư cũng bị họ hủy diệt.
Và tình hình này có lẽ cũng là kết cục cuối cùng của mỗi người bọn họ.
Việc làm này của Dương gia là để giúp ích cho người còn sống, còn với việc bất kính với người chết, không biết đúng sai, Dương Khai không muốn đánh giá, cũng không thích đánh giá.
Ngơ ngác một lúc lâu, Dương Khai mới lại gần khối năng lượng tinh khiết đó, hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ.
Dần dần, hắn phát hiện ra một vấn đề.
Mức tăng tiến mà những năng lượng này có thể mang đến cho hắn thực ra rất ít, ít đến mức gần như không đáng kể.
Năm tháng vô tình và vô tận đã khiến năng lượng thần thức của các tổ tiên Dương gia này cũng dần dần mai một. Đến nay, năng lượng chứa trong linh thể thần hồn của họ còn lại bao nhiêu?
E là chưa bằng một phần nghìn của họ khi còn sung mãn nhất.
Năng lượng như vậy ắt không thể đem lại cho Dương Khai bao nhiêu phần tăng tiến.
Tuy nhiên, những cảm ngộ về thiên đạo, võ đạo của họ chứa trong những năng lượng nhỏ nhoi này thì lại được bảo toàn nguyên vẹn.
Chỉ riêng những cảm ngộ này thôi đã quá có ích với Dương Khai rồi.
Quả đúng như lời Dương Nghi nói, thu nạp những thứ này rồi thì khi thăng lên Siêu Phàm Cảnh, sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào.
Theo từng cảnh giới Thần Du Cảnh tăng cao, Dương Khai phát hiện mỗi tầng cấp đều rất khó khăn, không phải sức hắn không đủ, mà vì cảm ngộ của hắn về Thần Du Cảnh quá ít.
Hiện giờ thu nạp được những cảm ngộ của tổ tiên Dương gia, thì vấn đề này xem như đã được giải quyết.
Cộng thêm những năng lượng thần thức và cảm ngộ của mấy vị Siêu Phàm Cảnh mà hắn hấp thụ trước đây, Dương Khai phỏng chừng có lẽ trong tương lai rất dài, hắn sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào khi đột phá.
Có lẽ, tình trạng này sẽ kéo dài đến Siêu Phàm Cảnh tam tầng là cùng!
Dương Khai mừng như điên, niềm vui này gạt tan hết mọi cảm giác buồn bã nhạt nhòa trong lòng hắn, hắn ra sức hấp thu hết tất cả.
Hai ngày sau, Dương Khai mới từ từ mở mắt ra. Cảm nhận sơ qua thì thấy, cảnh giới vẫn không thay đổi, vẫn là Thần Du Cảnh ngũ tầng, nhưng mức thông tuệ về Thần Du Cảnh đã nâng cao đến độ không ai có thể chạm đến. Tất cả đều là của báu do tổ tiên Dương gia để lại.
Không chỉ cảm ngộ về Thần Du Cảnh là vô song, mà cả Siêu Phàm Cảnh Dương Khai cũng đã hiểu rất tường tận.
Hắn vẫn đứng ở vị trí chính giữa Thần Căn Điện, phía sau có một luồng khí sống, đó là của Dương Ứng Hào.
Có điều lúc này, Dương Khai cảm giác được khí của đại bá có hơi quái lạ, dường như nội tâm không được phẳng lặng.
Dương Khai quay lại gọi:
- Đại bá.
- Thành công rồi?
Dương Ứng Hào vội hỏi.
Vào Thần Căn Điện này cũng là một công việc khảo nghiệm của gia chủ này với gia chủ kia. Nếu không thể vớt vát gì được từ Thần Căn Điện, thì người đó không thích hợp tiếp tục làm gia chủ nữa. Thấy Dương Khai cuối cùng đã tỉnh lại, Dương Ứng Hào ắt phải hỏi ngay cho ra lẽ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vũ Luyện Điên Phong
Mạc Mặc
Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc
https://isach.info/story.php?story=vu_luyen_dien_phong__mac_mac