Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vũ Luyện Điên Phong
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 586: Thần Căn Điện
T
rung Đô, Dương gia.
Đầu não của Bát đại gia tọa lạc tại phía nam Trung Đô, nên lần này Thương Vân Tà Địa kéo quân đến chưa gây tổn hại đến một viên gạch của Dương gia. Lúc Dương Khai trở lại đây, cả Dương gia vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ có một thứ đã thay đổi: thái độ của Dương gia với hắn.
Hình như biết là hôm nay Dương Khai sẽ về, đám thị vệ trong gia tộc đều đứng thẳng thớm, nghiêm trang nhìn về phía trước không chớp mắt lấy một cái.
Mới vừa vào Dương gia, Dương Khai đã nhìn thấy một đám người đang đợi mình, đứng đầu là lão tam Dương Thiết.
- Bái kiến gia chủ!
Dương Thiết chợt hô to, đám người sau lưng y cũng vội vàng hành lễ.
Dương Khai chuyển sắc mặt quái đản, vội bước lên trước, nhẹ nhàng hỏi:
- Tam ca, huynh làm gì vậy?
- Đại bá dặn bọn ta ở đây nghênh tiếp đệ.
Dương Thiết cũng khẽ khàng đáp.
- Giờ đệ đã là gia chủ Dương gia, nên có chút nghi thức của gia chủ.
- Là gia chủ tạm thời...
Dương Khai nghiêm mặt.
- Như nhau thôi.
Dương Thiết lại đứng thẳng lên, mỉm cười nói lớn:
- Xin mời gia chủ, chư vị trưởng lão đã đợi lâu rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu, chỉnh đốn lại sắc mặt rồi sải bước về phía trước.
Phía sau hắn, vợ chồng Dương tứ gia và Địa Ma đi theo sát nút. Vợ chồng Dương tứ gia mặt sáng ngời, đầy vẻ tự hào.
Dương Khai trở thành gia chủ, thân là phụ mẫu, họ lấy làm tự hào cũng là lẽ dĩ nhiên.
Còn Địa Ma thì lại không ngừng cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh. Lão là ma đầu, trời sinh tính đa nghi, lão lo lần này Dương gia vội vàng triệu Dương Khai về liệu có phải vì mục đích mờ ám nào đó không.
Dương Thiết dẫn đường đưa Dương Khai và ba người họ đến trước một tòa đại điện.
Khoảng trước đại điện là hai hàng người đứng sừng sững, đếm sơ qua, có ít nhất hơn bốn mươi người. Họ đều là trưởng lão Dương gia, Dương Trấn và mấy trưởng lão Dương Khai từng gặp hiển nhiên cũng có mặt.
Mấy vị trưởng lão từng cười nhạo Dương Khai, giờ gặp lại hắn, vẻ mặt không tránh khỏi đầy phức tạp. Họ thầm lo lắng không biết Dương Khai có gây rắc rối cho mình không. Nhưng Dương Khai lại ngoảnh mặt làm ngơ, đi qua khỏi họ, cứ như không hề quen biết.
Họ bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ứng Hào gác tay sau lưng, đứng phía trước đại điện đầy uy nghiêm, cặp mắt sáng rực nhìn vào Dương Khai đang tiến lại gần mình.
Khi Dương Khai đã bước đến, chúng nhân nhất tề hành lễ:
- Bái kiến gia chủ!
Dương Khai điềm đạm gật đầu, không quan tâm cảm giác khó chịu trong lòng nữa, mà nghiêm nghị đi xuyên qua giữa hai hàng trưởng lão.
Đến cạnh Dương Ứng Hào, Dương Khai mới chắp tay nói:
- Đại bá.
- Gia chủ!
Dương Ứng Hào khẽ cười.
- Mời vào.
Nói xong, y liền dẫn đường đưa Dương Khai vào trong đại điện.
Ba vị thái thượng trưởng lão Dương gia bên cạnh y chợt dời bước, ngăn Địa Ma và vợ chồng Dương tứ gia lại.
- Hề hề, có ý gì vậy?
Địa Ma cười quái đản, khí tức dần dần sôi sục.
- Các hạ thứ lỗi, đây là trọng địa của Dương gia, ngoài gia chủ ra thì không ai được vào. Mời các hạ đợi ở đây cho!
Một vị thái thượng trưởng lão Siêu Phàm Cảnh trong số họ nhẹ nhàng nói.
- Không được, ta phải đi theo thiếu chủ mọi lúc mọi nơi.
Địa Ma chậm rãi lắc đầu, không muốn thương lượng.
Sở dĩ lão theo đến đây là để bảo vệ Dương Khai, bây giờ họ muốn tách lão khỏi Dương Khai, Địa Ma nào chịu đồng ý?
- Địa Ma, ngươi ở lại đây đi.
Dương Khai ngoái đầu ra lệnh.
- Thiếu chủ...
Dương Khai lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
- Vậy thiếu chủ hãy cẩn thận.
Địa Ma nhíu mày, trầm giọng dặn dò.
Dương Ứng Hào khẽ động thần sắc, không kìm được bật cười:
- Các hạ đang lo là bọn ta sẽ gây bất lợi cho gia chủ?
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, chuyện này không chắc được.
Địa Ma cười khẩy.
- Địa Ma, không được xấc xược.
Dương Khai lạnh lùng quát.
- Dạ.
Địa Ma vội đáp.
Ba vị thái thượng trưởng lão kia ngơ ngác nhìn nhau, chợt phì cười, tán dương Địa Ma:
- Lòng trung thành của các hạ với gia chủ, bọn ta đều đã thấy rõ, dám hỏi các hạ xưng hô thế nào?
Tuy họ đều biết đến sự tồn tại của Địa Ma, nhưng chưa bao giờ biết tên lão.
Địa Ma lên mặt:
- Lão phu là Địa Ma.
Ba vị thái thượng trưởng lão ngầm hiểu trong bụng, nhưng không để tâm, một người trong đó nói:
- Vậy Địa huynh xin chờ ở đây, nhanh thì hai canh giờ, lâu thì ba bốn ngày, gia chủ sẽ trở ra. Người đâu, dâng trà!
Lập tức liền có người chuẩn bị trà để tiếp đãi lão.
Dương Khai theo Dương Ứng Hào tiến vào bên trong đại điện, mãi một lúc sau mới đến trước cửa điện. Ngẩng đầu lên nhìn, Dương Khai lẩm bẩm:
- Thần Căn Điện?
- Đúng vậy, Thần Căn Điện.
Dương Ứng Hào gật đầu.
- Đây là điện đường trọng yếu nhất, cũng là căn cơ của Dương gia. Ngoài gia chủ các đời ra, không ai được phép đặt chân vào đây. Kể cả thái thượng trưởng lão của Dương gia... nếu không phải trong điều kiện riêng biệt, cũng không thể vào được trong này.
Dương Khai khẽ gật đầu. Hắn đã nghe nói đến tên tòa điện này, cũng biết đây là trọng địa của Dương gia. Mức độ quý giá ẩn giấu trong nơi này thậm chí còn vượt xa Hóa Long Trì, nhưng không ai biết ở đó rốt cuộc có bí mật gì.
- Đại bá, đệ tử chỉ là gia chủ tạm thời, hơn nữa cũng sẽ không quản bất kỳ chuyện gì trong Dương gia, chỉ là vì Bát đại gia cần liên thủ với phủ đệ của đệ tử để đối kháng Thương Vân Tà Địa nên đệ tử mới gánh danh nghĩa này. Vào đây liệu có sao không?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
- Gia chủ tạm thời... thì cũng là gia chủ mà.
Dương Ứng Hào mỉm cười.
- Cứ yên tâm vào trong đi.
Nói xong, y giơ tay đẩy cửa Thần Căn Điện ra.
Két...
Cửa chính rộng mở. Dương Khai tập trung nhìn vào trong. Ngoài dự kiến của hắn, đại điện này trống không, ngoài cái lư hương khói bay nghi ngút trước điện ra thì chẳng còn gì khác.
Theo Dương Ứng Hào vào trong, Dương Khai nhìn quanh quất, chợt phát hiện một vài thứ không tầm thường.
Trên bốn góc tòa đại điện này là sừng sững bốn bức tượng đá uy phong lẫm liệt, sống động như thật.
Bốn tượng đá Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ nằm ở bốn góc, giữa bốn bức tượng này có âm ỉ một mối liên hệ thoắt ẩn thoắt hiện.
Dương Ứng Hào dẫn Dương Khai tới vị trí chính giữa tòa đại điện. Y dùng móng tay vạch ra một vết thương trên đầu ngón tay.
Y vung tay lên, bốn giọt máu lập tức bay ra, đánh vào miệng bốn bức tượng một cách chuẩn xác.
Như thể có phản ứng rất ghê gớm, bốn bức tượng chợt bừng sáng từng đường hoa văn trận pháp. Một nguồn năng lượng khó hiểu bắn ra từ miệng bốn bức tượng và nhanh chóng hội tụ giữa khoảng không.
Dương Khai ngẩng lên nhìn, chỉ thấy giữa hư không chợt có ánh hào quang trắng xóa bùng lên. Năng lượng từ bốn bức tượng càng trút vào, thì hào quang này càng tỏa sáng, càng to lớn hơn.
- Ngươi sắp được hưởng đãi ngộ dành riêng cho gia chủ Dương gia các đời, và đó cũng là điều cơ mật nhất của Dương gia. Trước đó ta đã hỏi ngươi, tại sao mỗi một đời gia chủ Dương gia đều có thể chạm đến Thần Du Chi Thượng. Giờ bí mật này đang ở ngay trước mắt ngươi. So với việc nói cho ngươi biết thì thà để ngươi đích thân thể nghiệm, ngươi sẽ có thể hiểu được nguyên nhân trong đó. Đây cũng là ích lợi sẽ được hưởng khi ngồi vào ghế gia chủ.
Dương Ứng Hào nhìn quầng sáng trên không, lên tiếng giải thích.
- Đại bá.
Dương Khai ngập ngừng.
- Làm vậy có thích hợp không?
- Có gì mà không thích hợp?
Dương Ứng Hào nhướn mày.
- Nếu là ích lợi, đệ tử lấy đi mất thì sau này đại ca hoặc nhị ca đến đây, chẳng phải không còn gì cho họ nữa sao?
Dương Khai có phần lo lắng, lấy đi mất ích lợi thì phải chịu trách nhiệm, Dương Khai cũng không muốn cả đời bị trói buộc ở Dương gia.
Dương Ứng Hào ngạc nhiên nhìn hắn, chợt phì cười, lắc đầu nói:
- Ngươi tham lam lắm, muốn lấy hết à? Ừ, nếu ngươi có bản lĩnh này thì không phải lo lắng, lấy được bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu. Có điều ta nghĩ ngươi không lấy được hết đi đâu. Đừng hỏi ta tại sao, ngươi vào trong đó rồi sẽ hiểu lý do để ta nói vậy.
Nghe y nói thế, Dương Khai lại càng thêm ngờ vực.
- Có điều hãy nhớ lấy, vào trong đó sẽ có những mối nguy hiểm nhất định, nếu thấy không ổn thì phải ra ngoài ngay.
- Đệ tử biết rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này, quầng sáng trên không chợt ổn định lại, năng lượng phóng ra từ miệng bốn bức tượng cũng không tiếp tục truyền tới, tất cả trở về trạng thái tĩnh lặng.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong khoảng trời đó, mắt Dương Khai chợt sáng rực. Hắn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, ngẫm kỹ một lúc, hắn cuối cùng cũng nhớ ra.
Quả cầu ánh sáng này khá giống thứ mà hắn đã nhìn thấy trong Phong Thần Điện trước đây.
Trong Phong Thần Điện, các cường nhân Siêu Phàm Cảnh của Bát đại gia tụ thần thức của mình về một chỗ, khai tịch ra một không gian ý chí chỉ họ mới có thể ra vào. Trong không gian đó, họ mài giũa võ kỹ, cảm ngộ võ đạo thiên đạo. Với phương pháp này, họ có thể tung ra toàn lực, không phải lo sẽ phá hủy kiến trúc xung quanh và gây thương vong không đáng có.
Và lúc này, quả cầu ánh sáng khổng lồ trong Thần Căn Điện và quả cầu ở Phong Thần Điện như đúc từ một khuôn ra, không khác gì nhau.
Dương Khai chợt mơ hồ biết được trong đó ẩn chứa bí mật gì.
- Có thể vào rồi, giải phóng thần thức của ngươi đi.
Nghe Dương Ứng Hào nói thế, Dương Khai cũng không chút do dự, liền giải phóng sức mạnh thần thức, đẩy vào trong quả cầu ánh sáng nọ.
Dương Ứng Hào ngoái lại nhìn hắn, vẻ mặt thấp thoáng sự kỳ vọng.
Năm đó, y vào bên trong đã gặt hái được thành quả không nhỏ. Bước từ trong đó trở ra, tu vi của y nhanh chóng tăng lên đến Thần Du Chi Thượng không một chút chướng ngại.
Có lẽ trong bao nhiêu thế hệ Dương gia, cũng chỉ có Dương Khai là tư chất tuyệt đỉnh nhất. Dương Ứng Hào cũng rất hiếu kỳ và mong đợi, hắn có thể gặt hái được thành quả lớn đến đâu từ nơi này.
Ở trong đó, có hội tụ kinh nghiệm quý giá của vô vàn thế hệ Dương gia.
Trong quả cầu ánh sáng khổng lồ đó, linh thể thần hồn của Dương Khai dần dần hiển hiện.
Hệt như lúc hắn vô tình xâm nhập vào không gian ý chí của tám người ở Phong Thần Điện, thế giới này dường như khác với hiện thực, đó là thế giới hư ảo đơn thuần.
Gió thổi vù vù, trời xanh không gợn mây, khắp nơi chim ca hoa nở, đẹp đến lộng lẫy ngất ngây.
Tứ bề có từng đốm trắng tản mác ánh sáng âm u đang lượn lờ quanh Dương Khai.
Dương Khai hiếu kỳ quan sát những đốm trắng này, thình lình, thần sắc hắn bỗng cứng đờ, hắn nhìn chằm chằm vào mấy đốm trắng đó, vẻ mặt cảnh giác.
Một tiếng cười to lớn vang lên. Những đốm trắng đó nhanh chóng tản ra, tạo thành vòng tròn vây quanh Dương Khai.
Ngay sau đó, những đốm trắng này bắt đầu nhúc nhích, biến thành từng linh thể thần hồn rõ ràng. Những linh thể thần hồn này đều mạnh vô cùng, toàn ở mức Siêu Phàm Cảnh, nam có nữ có, cả nam cả nữ đều tóc bạc phơ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vũ Luyện Điên Phong
Mạc Mặc
Vũ Luyện Điên Phong - Mạc Mặc
https://isach.info/story.php?story=vu_luyen_dien_phong__mac_mac